Cùng lúc đó, chuông điện thoại kêu lên.

Kỷ Y Bắc: “…”

Hạ Nam Chi: “… Nhận điện thoại trước đi.”

Từ lần trước sau khi cũng bị cắt ngang như thế, trong cơ thể của Kỷ Y Bắc liền nghẹn một luồng hỏa, không biết làm sao xảy ra chuyện như vậy, nếu mà anh còn muốn làm tiếp chuyện kia, vậy không khỏi là quá cầm thú rồi.

Mấy ngày này Hạ Nam Chi cũng vô cùng an phận, bảo ngủ liền ngủ, chưa hề trêu chọc lung tung. Hôm nay đột nhiên Kỷ Y Bắc nhất thời bị tấn công liền nộp vũ khí đầu hàng, không còn một chút lý trí nào.

“Mặc kệ.” Một tay Kỷ Y Bắc đè cổ tay của Hạ Nam Chi ở trên đỉnh đầu, một tay khác thì vuốt ve phần thịt non trên eo cô, khích lệ mà hôn đi lên.

Điện thoại ngắt rồi lại được gọi đến tiếp.

Toàn thân Hạ Nam Chi nhẹ nhàng run rẩy, không cảm thấy từ bên miệng tràn ra âm thanh nhỏ vụn: “… Chờ đã, hình như là điện thoại của sở cảnh sát gọi đến…”

Một tia lí trí còn sót lại của Kỷ Y Bắc cuối cùng cũng quay lại một lần nữa, ánh mắt liếc nhìn điện thoại ở đầu giường, là Dư Hiểu Dao gọi đến.

“Nói!” Kỷ Y Bắc thở hổn hển, hướng về điện thoại hét.

Dư Hiểu Dao tăng ca đến bây giờ còn bị gào lên một trận, vẻ mặt khó hiểu, lật bản fax mới được gửi đến từ khoa pháp y: “Hả? Có kết quả kiểm tra nước bọt rồi, quả nhiên là nhóm máu RH âm tính, hơn nữa còn có phản ứng hút thuốc phiện.”

“RH âm tính?” Kỷ Y Bắc kinh ngạc: “Cô xem nhóm máu của Triệu Phong là gì.”

“Triệu Phong?” Dư Hiểu Dao vừa thấy khó hiểu vừa lật xem báo cáo của bệnh viện trong giấy chứng nhận tử vong của ông ta, ở cột nhóm máu hiển nhiên viết: “RH âm tính!”

“Lão đại không phải là anh nghi ngờ ông ta chưa chết chứ?”

“Nhóm máu giống nhau?”

“Đúng…” Dư Hiểu Dao vẫn có chút kinh ngạc chưa ổn định được, sau lưng phát lạnh.

“Đi bệnh viện điều tra kỹ lưỡng vụ tai nạn xe cộ đó, lại đi đội truy bắt ma túy trao đổi xem có thông tin liên quan đến ông ta không.”

Cúp điện thoại, Kỷ Y Bắc rũ mắt nhìn Hạ Nam Chi ở dưới thân, không biết từ lúc nào cô đã đem dây áo ban nãy làm rơi kéo về chỗ cũ lần nữa, chẳng qua là áo ngủ vẫn buông lỏng như lúc nãy, lộ ra xương quai xanh trắng nõn với bờ vai nhỏ.

Ánh mắt Hạ Nam Chi bình tĩnh: “Còn sống?”

“Gần đúng.”

Hạ Nam Chi giãy đôi tay bị trói buộc ra, ôm lấy bả vai của Kỷ Y Bắc, đầu gối gập lên cọ xát giữa hai chân Kỷ Y Bắc.

“Sau khi kết thúc lại đi làm việc…”

—–

Thế là buổi sáng lần này dậy sớm quá, sau khi Hạ Nam Chi bị Kỷ Y Bắc lăn qua lăn lại một phen, cuối cùng mệt đến ngay cả mí mắt cũng không nhấc lên nổi, một lần nữa cảm giác buồn ngủ lại quay lại.

Kỷ Y Bắc ở một bên rửa mặt, mặc quần áo xong đi ra liền nhìn thấy Hạ Nam Chi vẫn giữ nguyên tư thế nằm sấp ở trên giường lúc nãy, không nhịn được khẽ cười ra tiếng.

Một chân anh quỳ ở trên giường, nghiêng người dựa vào gần hôn một cái lên sườn mặt của Hạ Nam Chi.

“Bảo bối?”

Tai Hạ Nam Chi khẽ động, ý thức mơ hồ cảm thấy xưng hô này rất thú vị, rất phù hợp với đặc điểm sau khi người đàn ông ở trên giường ăn uống no nê thì nói lời ngon tiếng ngọt, vì thế cô miễn cưỡng chống đỡ tinh thần, chuyển động mí mắt xem như là trả lời.

“Ừm.”

“Còn đau không?”

Hai má Hạ Nam Chi cọ xát vào lòng bàn tay của Kỷ Y Bắc, mắt cũng không mở, chỉ ôn nhu cười một cái, nhẹ nhàng thở dài một tiếng: “Không đau, thoải mái.”

Kỷ Y Bắc: “…”

Yêu tinh này!

Gân xanh trên trán Kỷ Y Bắc nhảy lên, xúc động trong cơ thể rất có thể lại muốn tóe ra một lần nữa, nhưng cũng biết là đã cọ xát hơn một tiếng rồi, còn không đi nữa thì thật sự sẽ bị bọn họ phê bình, đấu không nổi.

Thế là anh đành phải sờ mũi, hậm hực đứng dậy, đem góc chăn cẩn thận nhét vào: “Em ngủ thêm một lát nhé. Hôm nay đừng đến sở cảnh sát nữa, anh sẽ cố gắng về sớm.”

Hạ Nam Chi đã không còn hơi sức trả lời rồi.

Một tiếng sau, Hạ Nam Chi lại lần nữa mở mắt ra. Cho dù kéo rèm cửa sổ cũng có thể cảm nhận được thời tiết bên ngoài không tệ, ánh nắng tươi đẹp.

Nhưng mà Hạ Nam Chi quả thực không an nhàn thoải mái để hưởng thụ, cả người cô rã rời, lúc mới kết thúc còn rất là mệt, bây giờ nằm ở trên giường không nhúc nhích một tí, xương cốt đều cứng rồi.

Một lúc lâu, cuối cùng Hạ Nam Chi duỗi dài cánh tay từ trên tủ đầu giường cầm lấy điện thoại.

Từ trong phần liên lạc tìm thấy Hà Bành.

Lại đem ảnh chụp tài liệu của Triệu Phong mà hôm qua chụp được trên bàn làm việc của Kỷ Y Bắc gửi đi.

Hạ Nam Chi: Hà tổng, nếu rảnh thì có thể giúp tôi điều tra một chút về nơi ở của người này không.

Nửa tiếng sau liền nhận được hồi âm.

Hà Bành: Đợi một lát, tôi gọi người đi tra.

Hạ Nam Chi ít nhiều cũng hiểu rõ thân phận của Hà Bành. Ngoại trừ là CEO của công ty giải trí ra thì phạm vi đầu tư của anh ta rất rộng, trong đó không thiếu ngành công nghiệp xám* nằm ngoài vòng pháp luật.

*Ngành công nghiệp xám: Là một ngành bất hợp lý nhưng tồn tại khách quan giữa ngành hợp pháp (trắng) và ngành bất hợp pháp (đen).

Cô nghĩ, không chừng Hà Bành thật sự có cách có thể tra ra được.

Sở cảnh sát lúc này đã xác nhận Triệu Phong quả thực còn chưa chết. Phương pháp xác nhận rất đơn giản, trong hộp tro cốt của Triệu Phong rõ ràng không phải là tro cốt của người.

Kỷ Y Bắc đem tài liệu trong tay đưa cho Chu Đông Hâm: “Đem danh sách tiền án hút thuốc phiện thuộc khu vực quản lý của các cậu cho tôi một bản, tiến hành quét khuôn mặt để nhìn xem có người này hay không.”

Chu Đông Hâm nhận lấy, thuận miệng xen vào một câu: “Xử lý vụ án của Hạ đội đấy, hôm nay làm sao cậu còn đến muộn được chứ.”

Kỷ Y Bắc mặt không đổi sắc, trả lại một câu nguyên xi: “An ủi người nhà của người bị hại.”

Chu Đông Hâm chưa phản ứng được hàm ý vàng trong câu này, đây chính là tiết tấu an ủi cả một buổi tối nhỉ, anh ấy chỉ hơi gật gật đầu, lại hỏi: “Tôi nghe nói Hạ Nam Chi chính là con gái của Hạ đội đấy, cô ấy thế nào rồi?”

Kỷ Y Bắc giương mắt nhìn anh ấy, nhớ lại lúc trước Chu Đông Hâm từng có chủ ý với Hạ Nam Chi. Lúc đó anh không cảm thấy gì cả, ngược lại bây giờ lại cảm thấy bảo bối của mình có nguy cơ bị người khác ngấp nghé.

Vì thế anh cố tỏ vẻ* nghiêm túc: “Nha đầu đó gần đây quấn người quấn đến rất chặt, sáng sớm còn không muốn tôi đi làm.”

*Cố tỏ vẻ: Gốc là [Sói đuôi to/大尾巴狼] nghĩa là giả bộ đứng đắn, quyền uy, chính phái, chính nhân quân tử,…

“Hả? Hai người ở cùng nhau rồi sao?” Lời kia mập mờ khác thường, Chu Đông Hâm lập tức sửng sốt.

“Ừ, cô ấy chuyển đến chỗ tôi rồi.”

Chu Đông Hâm lập tức kinh ngạc mà trợn to mắt: “Vì sao!?”

Kỷ Y Bắc thong thả nhún vai một cái: “Còn có thể vì cái gì chứ.”

“Hai người… Ở bên nhau rồi?” Chu Đông Hâm thấy Kỷ Y Bắc khẽ gật đầu một cái, lập tức phẫn nộ: “Người anh em! Vợ của bằng hữu không thể bắt nạt có biết không? Nào có người như cậu đào góc tường người khác!?”

“Ô hay, ai là vợ của bằng hữu rồi? Cậu lúc đó động tâm tư kia đều xem là đào góc tường nhà tôi đấy!” Kỷ Y Bắc được lợi mà còn khoe mẽ, thậm chí còn trả đũa lại.

“Chờ đã, có ý gì… Lúc đó cậu nói tiểu cô nương có người thích rồi… sẽ không phải là cậu chứ?” Chu Đông Hâm người ở động núi cũng không nghe được bát quái điên cuồng lan truyền trên mạng.

Trên mặt Kỷ Y Bắc hiện ra nụ cười ngọt như mật ong, gật đầu.

Chu Đông Hâm: “…”

Kỷ Y Bắc cười đến nghiêng ngả.

“Cái đó, A Minh, cậu muốn đi qua bên Phó cục à, giúp tôi đem cái báo cáo này đưa cho ông ấy đi.” Kỷ Y Bắc đem báo cáo tổng kết của vụ án trước đó đưa cho người anh em trong đội.

A Minh nhận lấy, hấp tấp chạy qua phòng làm việc của Phó cục.

“Phó cục.” A Minh đẩy cửa phòng làm việc ra: “Đây là báo cáo Kỷ đội đưa cho ngài, đây là của tôi.”

“Được… Đúng rồi, vụ án của Hạ đội điều tra thế nào rồi?”

“Đã tra đến Triệu Phong rồi, chỉ cần có thể tìm thấy hắn thì vụ án của ông ấy liền có thể tiến một bước lớn rồi.”

Phó cục sửng sốt: “Không phải là nói sau khi điều tra đến Vương Phạm thì manh mối liền đứt rồi sao?”

“Không có, Vương Phạm cung cấp được một manh mối rất quan trọng.” A Minh hoàn toàn không phát giác mà tiếp tục nói.

Mặt Phó cục trầm xuống, giơ tay vẫy vẫy: “Được, tôi biết rồi.”

Đợi đến khi A Minh đi ra khỏi phòng làm việc, sắc mặt của Phó cục mới thật sự âm u xuống, ánh mắt lạnh lẽo, không tiếng động mà quay bút máy ở trong tay, một lúc lâu mới cầm điện thoại lên, gọi cho một dãy số không có tên.

“Alô? Là tôi… Tiểu tử đó đã bắt đầu hoài nghi rồi, đã tra đến Triệu Phong rồi… Đúng, ở lúc bọn họ chưa điều tra ra, trước đó phải giải quyết Triệu Phong đi, làm sạch sẽ một chút, tiểu tử đó không dễ lừa đâu.”

Trong không trung mưa phùn lại rơi xuống.

Triệu Phong, tiền án của người này được xử lý vô cùng sạch sẽ, ngay cả bệnh viện cũng không có lưu lại dấu vết gì, nếu không có tiền án hút thuốc phiện thì giống như là không có căn cứ, thành công thay đổi thành một thân phận khác.

Mà thân phận này làm cho cảnh sát có mấy phần giật gấu vá vai*

*Giật gấu vá vai: Ví hoàn cảnh túng thiếu, khó khăn xoay xở, tạm lấy chỗ này đập vào chỗ kia.

Một nhóm người đang ở trong phòng hội nghị họp, Kỷ Y Bắc mới bàn giao xong nhiệm vụ điều tra lại một lần nữa, đột nhiên điện thoại rung một cái.

Bốn ngày trước lúc mới phát hiện ra bộ xương của Hạ Anh Lâm, Kỷ Y Bắc sợ Hạ Nam Chi sẽ nghĩ không thông mà làm ra hành động khác thường gì đó liền trộm cài hệ thống theo dõi vào điện thoại của cô.

Vốn dĩ mấy ngày này ngược lại thấy cô cũng bình thường, Kỷ Y Bắc liền không thường xuyên xem định vị.

Chẳng qua hệ thống đã thiết lập chức năng tự động nhắc nhở khi định vị lệch khỏi thành phố quá xa.

Kỷ Y Bắc vừa làm động tác tay tan họp, vừa lấy điện thoại ra.

Mà khi tầm mắt của anh quét qua màn hình điện thoại, Kỷ Y Bắc nhất thời ngây người… Vị trí hiển thị Hạ Nam Chi đang ở nghĩa trang của cha mẹ cô.

Mỗi năm chỉ có ngày giỗ cô mới đi chỗ kia.

Kỷ Y Bắc lập tức gọi điện thoại cho Hạ Nam Chi, nhưng cô nhanh chóng tắt máy.

Đây là không bình thường!

Kỷ Y Bắc nhanh chóng chạy ra khỏi sở cảnh sát, ngay cả ô đều không mở, đồng thời anh tiếp tục gọi điện thoại cho Hạ Nam Chi nhưng cũng đều bị tắt máy, một cảm xúc vô cùng lo lắng lan rộng ở trong lòng anh.

Lúc Kỷ Y Bắc ngồi vào trong xe, nhìn về phía công viên nhỏ đối diện sở cảnh sát.

Phương hướng đó nhìn qua có thể nhìn thấy cờ của khu nhà, nơi năm đó từng xảy ra vụ hỏa hoạn.

Quảng cáo



REPORT THIS ADRIÊNG TƯ

Lá cây bị mưa làm rơi lăn lộn ở trong ao nước, giữa đá xây lộ ra âm khí ẩm ướt lạnh lẽo, nước chuyển động quanh rễ cây, sợi rễ lan ra nghìn dặm, bò đi từ mọi góc của thành phố này để hấp thu dinh dưỡng.

—–

Mà lúc này, vẻ mặt của Hạ Nam Chi bình tĩnh, cũng không mở ô, áo khoác của cô bị gió thổi mà cuộn lên, nước mưa rơi nghiêng xuống thấm ướt cả gương mặt.

Cô để hai tay nhét vào trong túi, bước đi vững vàng, bước lên từng bậc thang một.

Trang trọng, bình tĩnh.

Giống như cảnh tượng này đã tập luyện ở trong lòng cô vô số lần rồi.

Trong lòng Hạ Nam Chi có một âm thanh không ngừng nói với bản thân cô: Vãng lão bất khả lưu, thệ lão bất khả truy*, nhưng cô vẫn khư khư cố chấp, đồng thời ung dung mà bước đi.

*Gốc: 往者不可留,逝者不可追 (Trích “Ba chúng ta” của Dương Thời): Người đã đi thì không thể giữ lại, người đã chết thì không thể truy đuổi.

Cô muốn giữ lại, cô muốn truy đuổi.

Nhiều năm như vậy, ác mộng từ đầu đến cuối vẫn chiếm giữ trong lòng cô cuối cùng cũng phải phơi bày chân tướng. Cô bắt buộc phải dùng cách của mình để giải quyết hắn ta, mặc cho ngày tháng sau này có lẽ cô sẽ bị việc này quấy nhiễu.

Đối với Hạ Nam Chi mà nói, một bước này là một bước quy y sâu không gì diễn tả được. Cô sẽ một mình xông vào nơi tối tăm kia, vì nỗi oan khuất và thất vọng của hai bia mộ trước mắt này mà trả lại một sự trong sạch, một mảnh quang minh.

Hạ Nam Chi bình tĩnh kiên định mà quỳ gối trước bia mộ, thắt lưng thẳng tắp, trong ánh mắt là tình cảm vô hạn khó nói bằng lời.

Điện thoại trong túi không ngừng rung, Hạ Nam Chi nhìn thấy trên màn hình hiển thị: Anh trai.

Lúc trước khi cô còn đi học, Hạ Nam Chi liền đem anh coi như là tín ngưỡng của mình để hướng về phía trước, mấy ngày ở chung này chính là hạnh phúc mà từ trước đến giờ cô chưa từng được cảm nhận qua.

Con người, luôn là lòng tham không đáy.

Điều này không đúng.

Từ trước đến nay cô đều kiềm chế tình cảm của mình, đem bản thân trở thành người khác loài, tựa như vậy thì sẽ không phải chịu bất kỳ dày vò nào nữa. Nhưng mà chỉ có bản thân cô biết, tình cảm của cô so với người khác còn mẫn cảm và yếu ớt hơn.

“Tạm biệt… Anh trai. Kỷ đội. Kỷ Y Bắc.”

Vành mắt Hạ Nam Chi đỏ bừng, ngập tràn tơ máu, phát ra lời nói mơ hồ.

Sống lưng của cô thẳng đến có chút cứng đờ, gần như thành kính mà mở ra gạch đá ở phía trước bia mộ.

Ở dưới là hộp tro cốt của Hạ Anh Lâm và Trương Hàm.

Hạ Nam Chi nhẹ nhàng đẩy hộp tro cốt sang bên cạnh một chút, ở bên dưới…

Hiển nhiên là một khẩu súng ngắn màu đen.