Trở lại văn phòng, Giang Lăng tranh thủ gửi tin nhắn cho Giang Tầm: [Tầm Tầm, buổi tối em rảnh không? Cùng nhau ăn bữa cơm nhé?]

Giang Tầm trả lời rất nhanh.

Tương Tương thích ăn đường: [Được ạ! Ở đâu thế? Mèo đáng yêu.jpg]

Giang Lăng: [Chị đặt chỗ xong sẽ báo địa điểm với em.]

Tương Tương thích ăn đường: [Vâng, buổi tối gặp.]

Giang Lăng: [Buổi tối gặp. ^-^]

Thoát khỏi wechat, Giang Lăng dùng ứng dụng đặt chỗ và phần ăn lẩu tự chọn tại một nhà hàng cao cấp. Tiết thu đông, ăn lẩu là thích hợp nhất. Để tránh Giang Thiệu Quân phát hiện, cô còn cố ý chọn nhà hàng cách tập đoàn Giang thị rất xa. Đặt chỗ xong, cô gửi địa chỉ và số phòng nhà hàng cho Giang Tầm, sau đó bỏ di động xuống tiếp tục làm việc.

Tới thời gian nghỉ trưa, Giang Lăng đến quán ăn nhanh dưới lầu ăn trưa. Tại chỗ thang máy đại sảnh lầu một, cô lại gặp Tô Y Nhiên.

“Cô Giang!”

Mới ra thang máy, Tô Y Nhiên bước nhanh về phía cô, cô ta mang theo vẻ mặt hưng phấn: “Tôi thông qua phỏng vấn rồi! Thực sự cảm ơn cô, sau này chúng ta chính là đồng nghiệp!”

Giang Lăng mỉm cười: “Không cần cảm ơn tôi, có thể vượt qua phỏng vấn đó là năng lực của cô, tôi chỉ cho cô một cơ hội mà thôi.” Dừng một chút cô còn nhắc nhở, “Hơn nữa thông qua phỏng vấn rồi thì sau đó còn có thời gian thử việc.”

Tô Y Nhiên lắc đầu nói: “Tôi cũng nên cảm ơn cô, dù sao cô đã cho tôi cơ hội này.” Cô ta nắm chặt tay, vẻ mặt cảm kích, “Tôi nhất định sẽ cố gắng trong thời gian thử việc, trở thành đồng nghiệp chân chính của cô.”

Giang Lăng cười gật đầu: “Vậy cô hãy cố lên.”

Tô Y Nhiên làm như nhớ ra gì đó, bèn nói: “Đúng rồi, buổi trưa tôi mời cô ăn cơm nhé, coi như cảm ơn cô đã giúp đỡ.”

Giang Lăng xem thời gian trước mắt, nói: “Không cần, buổi chiều tôi còn việc cần giải quyết, định ăn gì đơn giản chút rồi trở về, sau này có cơ hội đi.”

“Vậy…được rồi.” Tô Y Nhiên đành nói, “Dù gì sau này đều ở cùng một công ty, sau này có cơ hội.” Cô ta lại nở nụ cười, “Vậy chờ tôi chuyển sang chính thức rồi lại mời cô ăn cơm, khi đó cô Giang không thể từ chối nha.”

“Được.” Giang Lăng cười khách sáo, lại cúi đầu nhìn di động, “Tôi bận việc, đi trước đây.”

“Ờ, được, cô Giang đi thong thả.”

Tô Y Nhiên tiễn Giang Lăng, nhìn thấy bóng lưng của cô, ý cười trong mắt cô ta dần tan biến, con ngươi đen cũng lạnh như băng. Cô ta dùng giọng âm trầm, khẽ khàng thốt ra tên của Giang Lăng.

“Giang, Lăng.”

***

“Chị, chị nói tiếp theo chị muốn tổ chức một chuyến lưu diễn?” Giang Tầm ngạc nhiên cất tiếng.

Lẩu trong nồi bốc lên hơi nóng tựa sương mù che khuất tầm mắt, không ngừng vang lên tiếng ùng ục cùng với hơi nước bốc lên.

Giang Lăng gắp một miếng thịt bò bỏ vào bát em gái rồi mới nói: “Phải.”

Giang Tầm hỏi: “Khi nào bắt đầu?”

Giang Lăng đáp: “Có lẽ một tuần sau.”

“Một tuần sau? Gấp thế à?” Giang Tầm hơi kinh ngạc, “Đây là kế hoạch được sắp đặt tạm thời sao?”

“Phải.” Giang Lăng gật đầu lại thở dài, “Xin lỗi Tầm Tầm, chị vốn đã hứa với em sau khi em về nước sẽ ở cùng em. Nhưng có một số việc chị không thể không đi làm.”

“Không sao.” Giang Tầm lắc đầu, “Việc của chị quan trọng hơn.” Cô ấy cong khóe mắt còn nói, “Chuyện chị phải làm khẳng định là có nguyên nhân, em mãi mãi ủng hộ quyết định của chị.”

Giang Lăng nhìn thấy khuôn mặt tươi tắn của em gái, sắc mặt cô dịu dàng: “Tầm Tầm, cảm ơn em.”

“Chị nói cảm ơn em làm gì, em lại chẳng làm gì cả.” Làm như nhớ ra gì đó, Giang Tầm xoay người lấy ra một thứ trong túi, “Đúng rồi chị, cái này tặng cho chị.”

“Đây là cái gì?” Giang Lăng nhìn đồ vật trên tay em gái.

Đó là móc khóa búp bê mèo con.

Búp bê làm bằng bông vải do hai bé mèo tạo thành, hai bé mèo đeo nơ trên lỗ tai tựa vào nhau cười rất ngọt ngào. Mèo con được chế tạo rất tinh xảo, trên chiếc váy của một con còn vẽ hoa văn hoa hồng nổi bật.

Là hai chị em.

Giang Tầm nói: “Hình dáng mèo là do chính em thiết kế, em định dùng làm tác phẩm của đề cương luận văn. Đây là một trong những kiểu dáng, chị à chị thấy thế nào?”

Giang Lăng nhìn hai bé mèo trên tay, trong mắt chứa đầy ý cười: “Đáng yêu lắm, chị sẽ giữ gìn cẩn thận.” Cô lấy lại tinh thần, gắp một miếng thịt trong nồi, nói, “Ăn trước đi, bằng không thức ăn không ngon nữa.”

“Vâng.”

Giang Tầm gật đầu, cầm muôi vớt lên đồ ăn trong nồi.

Cách làn khói bốc hơi, Giang Lăng nhìn khuôn mặt lờ mờ của Giang Tầm bởi làn khói mà âm thầm hạ quyết tâm.

Tầm Tầm, tiếp theo chị nhất định sẽ thực hiện lời hứa.

***

Tuy chuyến lưu diễn quyết định đột ngột nhưng cũng kịp thời gian. Kế hoạch lưu diễn, đặt trước địa điểm, tuyên truyền mở rộng, bán vé trước… những việc chuẩn bị cần thiết trong giai đoạn đầu đều cần thời gian. May mà Thẩm Ức Âu đã quen giải quyết về phương diện này, chị ta nhanh chóng chuẩn bị mọi thứ sẵn sàng cho Giang Lăng.

Một tuần sau, tất cả đều được sắp đặt. Trạm thứ nhất của chuyến lưu diễn là thành phố S.

Giang Lăng đã gọi xe tới sân bay trước hai tiếng. Trước khi xuất phát, Chu Vận Ninh giúp cô chuyển hành lý xuống dưới lầu.

Trong thang máy, Chu Vận Ninh hỏi: “Lăng Lăng, chị thật sự định đi lưu diễn hơn nửa năm hả?”

Giang Lăng đáp: “Phải, đã quyết định xong rồi.”

Chu Vận Ninh hơi lo lắng: “Vậy bên tập đoàn Giang thị làm sao đây?”

“Bên tập đoàn Giang thị chị đã dặn dò người trông chừng, em đừng quá lo lắng.” Giang Lăng nói, “Về phần bên LX thì nhờ em, cơ mà nếu chị có thời gian rảnh cũng sẽ xử lý chuyện bên này.”

“Em không phải lo lắng cái này, mà là…” Chu Vận Ninh trông có vẻ rối rắm, cô ấy do dự một hồi mới hỏi, “Vậy chị mặc kệ Chu Dư Ngôn hả?”

“Anh ấy à?” Giang Lăng không hề để ý nói, “Tại sao chị phải lo? Anh ấy là người trưởng thành, là cá thể độc lập. Hơn nữa cũng chẳng phải vĩnh viễn không gặp mặt.”

“…” Chu Vận Ninh cười gượng hai tiếng, “Ha ha, đúng ha.”

Cô ấy đột nhiên cảm thấy tên Chu Dư Ngôn kia hình như có chút đáng thương, cơ mà cũng chỉ là một tí thôi. Chu Vận Ninh mau chóng ném ý nghĩ kia ra sau đầu.

Tới dưới lầu tiểu khu, chiếc xe mà Giang Lăng đã đặt đang chờ ở ven đường.

“Lăng Lăng, bên này.” Cửa kính xe hạ xuống, Thẩm Ức Âu vẫy tay với cô.

Chu Vận Ninh giúp cô dời hành lý lên xe.

Sau khi lên xe, Giang Lăng nói: “Chị đi đây, có việc thì liên lạc với chị hoặc là chị Thẩm.”

“Vâng, em biết rồi.”

Chu Vận Ninh nhìn chiếc xe rời khỏi, cô ấy vẫy tay: “Lăng Lăng, thuận buồm xuôi gió!”

***

Sân bay quốc tế thành phố B.

Trạm đầu tiên của chuyến lưu diễn là thành phố S, Giang Lăng đã đặt vé máy bay khoang hạng nhất. Khoang hạng nhất có lối VIP riêng tách biệt với khoang phổ thông bình thường. Đi thẳng một đường không chen chúc.

Giang Lăng đưa vé đi lên máy bay.

“Mời đi bên này.” Tiếp viên hàng không dẫn cô tới chỗ ngồi của mình.

“Cảm ơn.”

Sau khi Giang Lăng ngồi xuống thì cầm lấy một quyển tạp chí trước mặt bắt đầu lật xem. Mấy phút sau, một bóng người ngồi xuống vị trí bên cạnh cô.

Cô tưởng là Thẩm Ức Âu, theo bản năng hô lên: “Chị Thẩm ——”

Vừa ngẩng đầu lên, cô liền ngây ngẩn cả người.

Giang Lăng khựng lại: “Sao lại là anh?”

Chu Dư Ngôn tỉnh bơ: “Anh đi công tác, không được à?”

“Đương nhiên là được.” Giang Lăng cười như không cười, “Nhưng mà Chu tổng, chỗ ngồi này đã có người rồi.”

Chu Dư Ngôn thong thả cất tiếng: “Anh biết, anh mới gặp chị Thẩm ở lối vào, đã đổi chỗ với chị ấy rồi.”

Giang Lăng nhướn mày hỏi: “Chị Thẩm không ngại ư?”

Chu Dư Ngôn nhìn về phía bên kia lối đi: “Em hỏi chị ấy thử xem?”

Giang Lăng mới phát hiện Thẩm Ức Âu đã ngồi xuống chỗ bên kia. Hai tầm mắt không hẹn cùng dừng lại trên người Thẩm Ức Âu, áp lực của chị ta tăng mạnh.

“Việc này,” Thẩm Ức Âu mau chóng nói, “Đương nhiên chị không ngại, Chu tổng mời ngài ngồi.”

Chu Dư Ngôn quay đầu mỉm cười với chị ta. Giang Lăng cũng không thể nói gì thêm, cô dựa vào lưng ghế, bắt đầu cùng anh tiến hành đoạn đối thoại không dinh dưỡng.

“Anh phải tới thành phố S đi công tác?”

Chu Dư Ngôn đáp: “Phải.”

Giang Lăng hỏi: “Muốn đi mấy hôm?”

Chu Dư Ngôn đáp: “Bảy ngày.”

Bảy ngày chính là thời gian cô phải ở lại thành phố S. Trong lòng Giang Lăng có suy xét nhưng ngoài mặt vẫn không để lộ cảm xúc.

Máy bay nhanh chóng cất cánh. Chuyến bay của bọn họ là vào buổi trưa, máy bay cất cánh không bao lâu thì tiếp viên hàng không liền đẩy xe đẩy thức ăn bắt đầu phát cơm.

Dùng xong bữa trưa, Giang Lăng lấy ra miếng bịt mắt, cô mỉm cười với Chu Dư Ngôn: “Em ngủ một lúc, tới nơi thì gọi em.”

Nói xong cô đeo miếng bịt mắt đi ngủ.

“…” Chu Dư Ngôn im lặng, khẽ nhếch khóe miệng, anh dường như cảm thấy bất đắc dĩ đối với trò này của cô.

***

Hai tiếng sau, máy bay đúng giờ tới sân bay thành phố S.

Xuống máy bay, Chu Dư Ngôn cùng bọn họ rời đi: “Khách sạn hai người ở nằm gần đại lộ Tinh Quang phải không?”

Giang Lăng dừng bước nhìn về phía anh, cô trực tiếp vạch trần: “Nếu đã điều tra rõ ràng từ trước, Chu tổng cần gì hư tình giả ý?”

Chu Dư Ngôn nhướn mày nói: “Được, nếu đã ở chung một chỗ thì cùng nhau qua đó.”

“Được.” Giang Lăng cũng chẳng khách sáo với anh, dứt khoát đồng ý.

Ánh mắt Chu Dư Ngôn dời xuống, nhìn hành lý trên tay cô: “Cần anh giúp không?”

“Được đó.”

Giang Lăng thẳng thừng ném hộp đàn vĩ cầm vào trong tay anh.

Thẩm Ức Âu sửng sốt, chị ta bắt kịp bước chân của Giang Lăng, có chút khẩn trương nhỏ giọng nói phía sau cô: “Lăng Lăng, để Chu tổng…làm vậy không tốt đâu nhỉ? Nếu không để chị xách đi.”

Giang Lăng đi đằng trước, chẳng hề quay đầu lại: “Không hề gì, anh ấy thích thì để anh ấy xách.”

Trong lúc không ai để ý, khóe miệng cô âm thầm cong lên.

***

Chuyến lưu diễn tổ chức đúng thời hạn, sau trạm thứ nhất, trạm thứ hai chính là thành phố H. Trạm này đến trạm kia, trong nháy mắt đã trôi qua mấy tháng. Mấy tháng nay, Giang Lăng gần như chạy toàn quốc, sau khi kết thúc chuyến lưu diễn trong nước thì cô lại bắt đầu chuyến lưu diễn ngoài nước.

Trạm thứ nhất ở nước ngoài là thủ đô nước F. Hôm nay vừa tới khách sạn thì Giang Lăng nhận được điện thoại của Phương Gia Minh.

“Bên tập đoàn Giang thị sao rồi?”

Vừa dứt lời Giang Lăng cảm giác có người ôm cô từ phía sau. Cô cứng đờ, người kia ngang ngược ôm sát cô, ngay sau đó một nụ hôn rơi trên cổ cô. Sự tiếp xúc ấm áp khiến Giang Lăng phát run, hô hấp của cô tắc nghẽn.

“Tất cả coi như bình thường, Giang tổng và tập đoàn Tạ thị tiến hành hợp tác sâu hơn, dạo này các dự án cùng tập đoàn Tạ thị đều lần lượt thúc đẩy, Giang tổng đã bỏ một số vốn lớn vào những dự án này…” Làm như phát giác, Phương Gia Minh nghi hoặc, “Đàn em Giang?”

Giang Lăng hoàn hồn, bắt buộc khống chế cảm xúc khác thường: “Không có gì, anh nói tiếp đi.”

Phương Gia Minh nói tiếp: “Vả lại không chỉ vậy, ngoại trừ những dự án hợp tác giữa hai tập đoàn, cá nhân Giang tổng còn cùng Tạ tổng của tập đoàn Tạ thị làm một dự án đầu tư, bỏ vào số vốn riêng rất lớn.”

“Vốn riêng? Đại khái là bao nhiêu?” Giang Lăng hỏi.

“Anh nghe ngóng được gần như là toàn bộ.”

Giang Lăng hơi đăm chiêu: “Thế à? Vậy nhờ anh tiếp tục theo dõi bọn họ.”

Cô vừa nói xong lời này thì cái tay bên hông cô lại bắt đầu làm loạn không an phận. Giang Lăng nhíu mày quay đầu lại trừng mắt nhìn Chu Dư Ngôn. Anh nhíu mày trực tiếp cúi đầu hôn lấy cô, âm thanh bị anh nuốt hết.

“Ưm ——”

Giang Lăng dùng ánh mắt cảnh cáo anh. Nhưng anh chẳng để ý, trực tiếp tấn công chiếm đóng thành trì. Cánh tay trên eo cô siết chặt, anh cương quyết bao vây cô trong lòng mình.

Phương Gia Minh thắc mắc: “Sao thế?” Như là chợt nghĩ ra gì đó, anh ta nói, “Bây giờ không tiện à?”

Thật vất vả tìm được khe hở thở d0"c, Giang Lăng nói: “Không, không có gì, Tô Y Nhiên ra sao?”

Phương Gia Minh dừng một chút rồi nói tiếp: “Tô Y Nhiên vừa chuyển chính thức không bao lâu nhưng đã đạt được địa vị của Đồng Giai Dao trong thời kỳ đỉnh cao ở trong cảm nhận của Giang tổng. Giang tổng hình như rất coi trọng cô ta, có việc nào quan trọng đều sẽ giao cho cô ta xử lý.”

Chu Dư Ngôn cười nhẹ, anh ôm cô từ phía sau, khẽ khàng hôn lên bên tai cô.

“Thế ư?” Giang Lăng hít sâu một hơi, cô tức giận hất tay của Chu Dư Ngôn, nói, “Nằm trong dự kiến.”

Nhưng vừa mới hất đi thì cánh tay anh lại quấn lên. Cô dứt khoát không nhìn nữa, để mặc Chu Dư Ngôn làm loạn trên người mình. Nhưng anh được voi đòi tiên, trực tiếp bế cô lên giường.

Phương Gia Minh hỏi: “Hiện tại Giang tổng rất tín nhiệm Tô Y Nhiên, em không lo lắng sao?”

Giang Lăng nói: “Không cần lo lắng, việc này nằm trong dự tính.” Làm như nhớ ra gì đó, cô lại hỏi, “Đúng rồi, dự án Tinh Hồ Loan hợp tác với tập đoàn Chu thị thế nào?”

Phương Gia Minh đáp: “Dự án này trước mắt tiến triển khá chậm. Tâm tư của Giang tổng đều nằm bên dự án của tập đoàn Tạ thị, số vốn bên này cũng chưa đủ, việc thúc đẩy khá chậm.”

Giang Lăng cười: “Việc này cũng bình thường, suy cho cùng tiến vốn khá lớn.”

Cô rốt cuộc không nhịn được nữa, thấp giọng nói một câu với Chu Dư Ngôn: “Anh đủ rồi đó.”

Âm thanh tuy nhỏ nhưng đầu dây bên kia vẫn nghe được. Phương Gia Minh hình như đoán ra gì đó bèn nói: “Bây giờ em đã không tiện, chờ khi em rảnh anh lại gọi qua.”

“Được, có gì liên lạc sau.”

Cúp máy, Giang Lăng hít sâu một hơi, cô quay đầu nhìn “đầu sỏ gây chuyện” cứ quấy rối.

“Chu Dư Ngôn!”

“Anh đây.” Chu Dư Ngôn còn chẳng biết xấu hổ đáp lại.

Giang Lăng bất đắc dĩ: “Rốt cuộc anh muốn làm gì?”

Chu Dư Ngôn nhướn mày: “Anh nghe anh ta gọi em là đàn em Giang? Trước đây hai người học chung một trường à?”

“Cùng trường đại học, thế nào?” Giang Lăng hỏi.

“Không có gì.” Chu Dư Ngôn nói, giọng điệu hờ hững đến mức không nghe ra cảm xúc chân thật, “Muốn biết tiến triển về dự án Tinh Hồ Loan, tại sao em không hỏi anh?”

“Cả ngày anh chạy theo em, anh sẽ biết tiến triển của dự án à?” Giang Lăng hỏi lại.

Chu Dư Ngôn cười khẩy: “Làm sao em biết anh không biết về việc tiến triển?”

Mấy tháng nay, tại toàn quốc thậm chí các nơi trên thế giới, cô luôn có thể “tình cờ gặp gỡ” Chu Dư Ngôn đến nơi đi công tác. Tới dạo này, anh dứt khoát không tạo ra cuộc “tình cờ gặp gỡ” mà trực tiếp đi theo cô chạy khắp nơi.

Giang Lăng hít sâu: “Chu tổng, thân là tổng giám đốc tập đoàn, anh cứ thụ động biếng nhác, đây là hành vi vô cùng sai trái.”

“Giang tổng không phải cũng vậy à?” Chu Dư Ngôn nằm trên đùi cô, ngắm nghía lọn tóc của cô, giọng điệu tùy ý.

“Cái này giống chỗ nào?” Giang Lăng sửa lại, “Hiện tại em cũng đang làm việc.”

Chu Dư Ngôn nghiêm túc nói: “Chu tổng sức khỏe không tiện, hiện nay ở nhà nghỉ ngơi điều dưỡng. Chuyện công ty đều giao cho trợ lý Ngôn giải quyết.”

Giang Lăng hỏi: “Vậy trợ lý Ngôn đâu?”

Chu Dư Ngôn nói: “Trợ lý Ngôn đang đi công tác.”

“À.” Giang Lăng quả thực không còn gì để nói.

Nhìn thấy sắc mặt không biết nói gì của cô, khóe miệng Chu Dư Ngôn lặng lẽ nhếch lên.

Anh ngồi dậy ôm chầm lấy cô, đặt một nụ hôn trên trán cô: “Yên tâm, đêm nay anh không làm khó dễ em. Ngồi máy bay lâu vậy cũng mệt rồi nhỉ? Em ngủ đi, anh trông chừng em.”

“…Ừm.”

Giang Lăng nằm xuống đưa lưng về phía anh, cô nhắm mắt đi vào giấc ngủ, lén cong lên khóe môi. Thực ra khi có anh ở bên cạnh cô cũng rất yên tâm.

***

Sau khi hành trình nước F kết thúc thì là nước D…

Lại xoay trở mấy tháng, rốt cuộc tới trạm sau cùng —— nước M.

Đang vào giữa hè, hơi nóng thiêu đốt con người càn quét, cho dù là nước M cũng không ngoại lệ.

Nhìn thấy bảng dẫn đường phía trước, Chu Dư Ngôn hỏi: “Đây là nơi em gái em đi học à? Nhưng hiện tại cô ấy đã tốt nghiệp về nước rồi nhỉ?”

“Phải.” Giang Lăng quan sát xung quanh, “Nếu đã tới rồi thì thuận tiện qua đây xem thử.”

Chu Dư Ngôn tùy ý cất tiếng: “Vậy có hơi đáng tiếc, bằng không có thể tìm cô ấy ra đây tụ tập.” Dừng một chút, anh còn nói, “Tới khách sạn trước đi, buổi tối lại đến cũng không muộn.”

Giang Lăng suy nghĩ, đồng ý với đề nghị của anh.

Tới khách sạn, Giang Lăng vừa bỏ hành lý xuống thì nhận được điện thoại của Chu Vận Ninh: “Lăng Lăng, việc lớn không hay rồi!”

“Cái gì không hay!” Giang Lăng nghi hoặc.

Chu Vận Ninh nóng ruột: “Em gái chị, em gái chị…”

Trong lòng Giang Lăng dâng lên dự cảm không tốt, nhưng cô vẫn kiên nhẫn nói: “Em gái chị làm sao, em nói từ từ, đừng gấp.”

Chu Vận Ninh nói: “Em nghe nói ba chị ép cô ấy liên hôn với nhà họ Phó, cô ấy mang theo sổ hộ khẩu chạy mất rồi.”

Giang Lăng càng nghe càng cảm thấy mơ hồ: “Chạy mất, đó không phải là chuyện tốt ư?”

Chu Vận Ninh hết sức sốt ruột: “Nhưng vấn đề là hiện tại bên ngoài đang lan truyền cô hai nhà họ Giang vì trốn việc liên hôn mà kết hôn với một thợ khuân vác ở công trường, ba chị tức giận đến mức nói rằng muốn cắt đứt quan hệ với cô ấy, việc này đã trở thành trò cười trong giới.”

“Kết hôn?” Nghe đến đó, Giang Lăng không ngồi yên được nữa.

Chu Dư Ngôn cản đường cô: “Em muốn đi đâu?”

Giang Lăng chẳng hề do dự: “Bên em gái em xảy ra vấn đề, em phải về nước.”

“Nhưng bây giờ em về nước, những sự sắp đặt trước đây của em sẽ vô dụng.” Chu Dư Ngôn lạnh nhạt nhắc nhở.

Giang Lăng dừng bước, có phần chần chừ.

Chu Dư Ngôn tiến lên, chậm rãi cất tiếng: “Anh phát hiện, khi đối mặt với chuyện của em gái em, lúc nào em cũng đặc biệt mù quáng.” Anh khựng lại, “Tuyệt đối không giống Giang Lăng mà anh quen biết.”

“Thế à?” Sắc mặt Giang Lăng nhanh chóng khôi phục như thường, cô giương mắt đối diện anh, “Vậy Giang Lăng mà Chu tổng quen biết là như thế nào?”

Chu Dư Ngôn không đáp chỉ nói: “Em nghĩ cho kỹ đi, xem có cần thiết trở về không.”

Giang Lăng im lặng, dường như đang nhớ lại.

Đối tượng kết hôn…là thợ khuân vác ở công trường?

Điều này nghe ra không thể tưởng tượng nổi.

Nhưng…

Cô nhớ Giang Tầm hình như từng nhắc tới việc có quen bạn trai với cô.

—— “Là đàn anh của em.”

—— “Anh ấy nói, gia đình làm nghề vận chuyển gạch đá.”

Có lẽ là truyền nhầm rồi.

“Thôi đi, đây không hẳn là chuyện xấu.” Giang Lăng thở ra, bình tĩnh lại, “Tầm Tầm đưa ra quyết định như vậy nhất định có lý do của nó, em nên tin tưởng sự lựa chọn của nó.”

“Em nghỉ ngơi trước đi, anh giúp em thăm dò chuyện này.”

Chu Dư Ngôn đứng dậy đi về phía ban công, anh hơi híp mắt nhìn phong cảnh bên ngoài.

Phó Dĩ Hành, cậu thật sự được lắm.

Anh lấy ra di động trực tiếp gọi một cú điện thoại quốc tế đường dài cho Phó Dĩ Hành.

“Phó tổng, biện pháp giải quyết mà cậu nói chính là nước cờ tệ hại như vậy sao?”