Bùi Việt khẽ cười thành tiếng, vừa vuốt ve đuôi tóc của nàng vừa nói: "Được rồi, đừng khóc nữa."

Thư Quân đã khóc nức nở tới nỗi khó lòng mà nín được, thứ nhất là vì tương lai mờ mịt phía trước, thứ hai nó cũng là một cách để có thể giải tỏa hết cảm xúc trong lòng.

Bùi Việt gọi người bưng lên cao lương mỹ vị, tự phạt mình ba chén rượu, dỗ dành để người đẹp ngừng rơi nước mắt.

Thư Quân đang thưởng thức đồ ăn ngon trong cung điện ấm áp, còn Vương Ấu Quân lại không được may mắn như vậy. Lúc này, nàng ấy đang khoanh hai tay trước ngực và thẫn thờ dựa người vào cột hiên ở hành lang sân sau cung Lưu An. Thành Lâm thì ngắm nghía thứ cầm trong tay và ngâm nga một giai điệu nào đó, dường như đang rất thích thú, nhưng khi nghe thấy Vương Ấu Quân than ngắn thở dài thì hắn ta cau mày, nói:

"Ngươi mới được có bao nhiêu tuổi mà sao ngày nào cũng cứ thở ngắn thở dài vậy hả?"

Vương Ấu Quân bị giọng điệu này của hắn ta chọc cho tức giận, nghiêng đầu sang liếc nhìn hắn ta: “Ngươi nhìn thử xem bây giờ đã là lúc nào rồi, lẽ ra ta phải đang thưởng thức đồ ăn nóng hổi trong phòng ăn mới đúng, nhưng hiện tại lại đứng đây hứng gió lạnh thế này.”

Ánh chiều tà sắp sửa tan hết nhưng nét ửng hồng vì lạnh giá trên gò má nàng ấy vẫn còn lộ rõ.

Thành Lâm nổi giận nhìn chằm chằm nàng ấy: "Ngươi ấy, vì sao ngươi lại chẳng tự biết thân biết được chút nào cả thế? Rốt cuộc là ai đã gây cản trở ở cung Lưu An hả?"

Vương Ấu Quân cảm thấy hơi chột dạ, đương nhiên nàng ấy biết rằng là do mình cản trở, nếu như không phải là nàng ấy đứng ngẩn người ở chỗ này thì e rằng Hoàng đế đã ngủ lại qua đêm rồi. Nhưng mà cũng chính là bởi vì việc đó nên nàng ấy mới phải mạo hiểm làm mất lòng Hoàng đế, trông coi bên người Thư Quân.

Thấy ánh mắt nàng ấy hơi co rụt lại, Thành Lâm lại càng dạy dỗ hăng hơn: "Bệ hạ thì cũng vẫn ổn, trong lúc nói chuyện, ngài ấy chưa từng nhắc đến ngươi. Nhưng mà ngươi có biết Thái Thượng Hoàng đã mắng ngươi bao nhiêu lần rồi không?"

Vương Ấu Quân hừ nhẹ vài tiếng, trợn tròn mắt.

Thành Lâm cũng thấy hơi sốt ruột thay cho Hoàng đế, bèn lại gần nàng ấy, đi tới tựa vào một cây cột khác bên cạnh. Sau đó, hắn ta nghiêng đầu nhìn nàng ấy, dỗ dành tiểu tổ tông rồi hỏi:

"Thư cô nương vẫn không tin sao?"

Vương Ấu Quân nhìn thấu ý đồ của Thành Lâm, trêu chọc hắn ta: "Muốn biết à?"

Thành Lâm mỉm cười, thành thật gật đầu.

"Đừng có mơ!" Vương Ấu Quân đắc chí quay khuôn mặt xinh đẹp của mình đi.

Thành Lâm nhìn dáng vẻ đắc chí này của nàng ấy, cũng không hề nóng vội mà vuốt vuốt nhân trung, đột nhiên giọng nói trở nên rất nhẹ nhàng:

"Bản tướng chợt nhớ tới khi còn nhỏ, nàng tiểu thư nhỏ ở Kế Châu là một tiểu bá vương, có một lần tàn ác nhất là vị tiểu thư ấy vậy mà lại cưỡi lên đầu một người thiếu niên..."

“A a a, đừng nói nữa!” Vương Ấu Quân bịt hai lỗ tai lại, xoay đầu đi, ánh mắt tựa như dao đâm vào người hắn ta: “Thành Lâm, vạch trần chuyện xưa của người khác là xúc phạm người lịch sự đấy.”

Thành Lâm nhếch miệng, cười một tiếng: "Từ trước đến nay, bổn tướng đây chưa bao giờ là người lịch sự gì cả."

Vương Ấu Quân liếc nhìn bên thắt lưng hắn ta, thuận tay rút dao của hắn ta ra, đuổi theo Thành Lâm chạy khắp sân sau. Thành Lâm nhảy lên bức tường phía sau, bẻ gãy một cành cây xuống để đối phó. Cho dù chỉ là với một cành cây thì Vương Ấu Quân cũng không phải đối thủ của hắn ta, nếu không phải là cánh tay bị hắn ta cào thì cũng là bị cành cây kia rạch qua chân, Vương Ấu Quân tức giận đến mức hét lớn lên:

"Đợi đó đi, ta sẽ bảo phụ thân trừng trị ngươi."

Thành Lâm cũng đã từng là quân lính dưới trướng Đông Đình hầu, cho nên hắn ta vẫn luôn một lòng tôn kính lão nhân gia. Thế là hắn ta lập tức nhảy xuống khỏi tường, ném cành cây đi và quay lưng về phía Vương Ấu Quân: “Được rồi, ta để ngươi đánh."

Vương Ấu Quân cũng không dám dùng đao thật đánh hắn ta, như thế thì thắng mà cũng chẳng vẻ vang gì. Nàng ấy bèn ném đao đi và nhặt cành cây của hắn ta lên, rồi cất bước đi xung quanh hắn ta và quan sát một vòng, thứ duy nhất lộ ra bên ngoài cũng chính là khuôn mặt kia. Nhưng mà đánh người thì mà không đánh vào mặt nên chỉ còn lại cái cổ thôi, vậy là Vương Ấu Quân dùng chút sức lực đánh một cái vào cổ của hắn ta với tốc độ cực nhanh, sau đó quăng cành cây bỏ chạy.

Đã nhói đau mà lại còn ngứa ngáy, một cảm giác tê dại khó tả vọt qua hầu kết của hắn ta.

Thành Lâm sờ trán, cắn chặt hàm răng: “Được lắm.”

Trời trong xanh suốt mấy ngày liên tiếp, đến ngày thứ tư thì trên bầu trời chợt xuất hiện làn mưa phùn.

Tần Thái phó phụng chỉ đi tuyển chọn đệ tử trong Thiên Vũ điện, lão thái phó được xưng là bậc thầy Nho học, đệ tử cuối cùng của ông ấy sẽ là đệ tử kế thừa Nho học đời tiếp theo. Do đó, chuyện này có liên quan đến cả vận mệnh quốc gia, không thể coi thường. Bùi Việt chạy đến từ kinh đô để đích thân tham gia quan sát tuyển chọn.

Cuộc tỷ thí là do Hàn Lâm viện và Quốc Tử Giám tổ chức, Quốc Tử Giám chịu trách nhiệm sàng lọc và lựa chọn ra những học trò đủ tư cách cho kỳ thi, các ứng cử viên đã được chọn ra từ một tháng trước, còn công vụ lần này trùng hợp là do Thư Lan Phong phụ trách. Trung thư tỉnh và Lễ bộ đều vô cùng coi trọng việc này, do đó cả ba người là Tả tướng Lý Triệt, Hữu tướng Cố Vân Sinh và Lễ bộ Thượng thư - Liễu Thượng thư đều cùng đi chung với Bùi Việt đến trực tiếp tham gia.

Các diềm mái cong trên Thiên Vũ điện rộng lớn nối tiếp nhau, lan can chạm khắc và cột sơn, khoảng trống trong tạo thành vòng tròn. Hoàng đế và Thái Thượng Hoàng ngồi nghiêm chỉnh phía sau bức rèm che ở góc phía bắc, các đại thần quan trọng khác thì theo đó mà ngồi ở bên trái và bên phải. Ngoài ra, ba gian phòng nhỏ ở ba phía kín đáo khác nhau đều thả rèm hạt xuống, để cho các nữ quyến có thể xem chuyện náo nhiệt. Lúc này, Tần lão thái phó đang đứng ở bục cao góc phía nam chuẩn bị đề thi, còn những người học trò ngồi ở mấy chiếc bàn nhỏ đợi bắt đầu kỳ thi, trong điện tụ tập chật kín người.

Từ trước đến giờ, Thư Quân vốn không hề có hứng thú đối với những cuộc thi như thế này, nhưng mà bởi vì công vụ của phụ thân, nàng muốn đến hỗ trợ nên đã cùng Vương Ấu Quân đi đến gian phòng riêng thuộc về Vương gia. Cũng không rõ là ai ra tay mà vị trí được sắp xếp rất khéo, từ góc nhìn của Bùi Việt đúng lúc có thể quan sát thấy rõ ràng gian phòng của Vương gia.

Vương Ấu Quân là hài tử thứ sáu của Vương gia, là nhi nữ nhỏ nhất của lão hầu gia, bởi vậy cực kỳ được cưng chiều. Chất nữ chất tử khác trong nhà đều phải nhường cho vị tổ tông này, Vương gia và Thư gia cùng có phiếu tham gia thi đấu nên hai người bèn chen lấn lên phía trước đầu tiên.

Chẳng bao lâu sau, cuộc thi chính thức bắt đầu. Bắt đầu từ những đề mục mà Tần lão thái phó đặt ra, loại bỏ qua từng vòng, ai có thể ở lại đến cuối cùng thì sẽ là người chiến thắng.

Các cô nương không có quá nhiều sự quan tâm dành cho kỳ thi, hầu hết là tràn đầy phấn khích bình phẩm về những người học trò tuấn tú kia.

Vương Ấu Quân cũng không phải là ngoại lệ, mọi người đều say sưa ngắm nhìn xem ai thì đẹp trai, người nào có khí chất thu hút. Sau đó, các hậu bối của Vương gia cũng tiến lên phía trước, Thư Quân đứng giữa hai bên chen chúc, tiến không được mà lùi cũng không xong.

Trong lúc vô tình, Bùi Việt liếc nhìn sang, đúng lúc nhìn thấy Vương Ấu Quân đang chỉ vào một người học trò trẻ tuổi, nói chuyện bàn luận rất rõ ràng, mà Thư Quân cũng cực kỳ đồng tình, gật đầu liên tục.

Bùi Việt nhướng mày, ánh mắt dừng lại trên người thanh niên vừa đối đáp kia.

Hắn ta khoảng chừng trên dưới mười tám tuổi, dáng người cao lớn, mặc trên mình một bộ lan sam* trắng như tuyết, nói năng đĩnh đạc. Trên đầu thì đội mũ gỗ đàn hương, dây buộc màu trắng buông thõng thuận theo mái tóc đen như mực mà rủ xuống, thẳng tới ngang eo, cả người không mang trang sức gì.

*Lan sam xuất hiện từ thời Đường, lưu hành đến thời Tống Minh, thường là quan phục và đồng phục của thư sinh.

Ngày thường thì hắn ta cũng được xem như là khôi ngô tuấn tú, có khí chất nổi bật.

Hôm nay ở trong điện đông đúc nhiều người, quả thật là khiến cho hai mắt người ta tỏa sáng.

Ngón tay của Bùi Việt đang đặt trên cuốn sách đột nhiên cuộn tròn lại.

Cuộc thi kết thúc vào giờ dậu, khi đã chạng vạng tối. Lúc bấy giờ, bầu trời đã sáng trở lại sau cơn mưa, nơi chân trời lơ lửng ánh chiều tà.

Người học trò mang áo lan sam kia đã không làm phụ lòng sự mong đợi của mọi người, đạt được danh hiệu đệ tử kế thừa Nho học. Người này sinh ra ở Giang Nam Nhạc Châu, thường xuyên chèo thuyền du ngoạn ở Động Đình, cầm ngang ngọn giáo ngâm câu thơ, viết cáo trạng thay cho dân chúng, có dũng khí trực tiếp khuyên răn quan phụ mẫu, nên rất nổi tiếng ở địa phương. Hắn ta đi khắp bốn phương tám hướng để học hỏi, cách đây không lâu mới bước chân tới Quốc Tử Giám, Thư Lan Phong bắt gặp hắn ta thì kinh ngạc như nhìn thấy thần tiên, lập tức dẫn hắn ta vào học tập trong Quốc Tử Giám. Hắn ta cũng có thể được xem là một nửa học trò của Thư Lan Phong. Cuộc thi hôm nay đã kết thúc thành công, hơn nữa người học trò mà chính mình coi trọng cũng đã thể hiện được ra hết tài năng, Thư Lan Phong thở phào nhẹ nhõm, đồng thời cũng khá tự hào về bản thân mình.

Ông ấy không có thời gian để sắp xếp cho nữ nhi nên Thư Quân cũng không nói nhiều, làm phiền ông ấy thêm nữa. Chỉ là khi đang cáo biệt phụ thân thì đúng lúc vị đệ tử kế thừa mới kia lại đến đây nói lời cảm ơn với phụ thân, cho nên hai người đã gặp mặt trực tiếp.

Thư Quân đi cùng với Vương Ấu Quân quay về cung Lưu An, nhưng Vương Ấu Quân vẫn còn đang đắm chìm trong vẻ ngoài điển trai và tài năng xuất chúng của người học trò anh tuấn đó, không tài nào tự kiềm chế được.

Thư Quân gõ gõ trán nàng ấy: "Được rồi đấy, tỷ vừa nhớ thương Thành Tướng quân, lại vừa nhìn chằm chằm vào người học trò đó, chẳng lẽ tỷ không thấy xấu hổ chút nào sao?"

Vương Ấu Quân lập tức bực bội lên: “Ta nhớ thương tên Thành Lâm đó từ khi nào chứ?”

Thư Quân thở dài một hơi, gỡ xuống mấy sợi tóc dính trên trán của nàng ấy: "Tự mình tới hành cung, ngày nào mà tỷ chẳng mắng hắn vài ba câu? Tối hôm qua là ai không ngừng kể lể, nhắc tới hắn hả? Muội thấy, một câu hoan hỉ oan gia chính là để miêu tả hai người đấy." Thư Quân nói, đồng thời đi đến bàn trà rót một ít trà ra.

Vương Ấu Quân tức giận tới nỗi giậm chân, đi vòng tròn quanh người Thư Quân: "Ai làm oan gia với hắn chứ, hắn là kẻ thù! Ta nói cho muội biết, Thư Quân, sau này muội không được phép nhắc đến Thành Lâm trước mặt ta nữa."

“Vâng, vâng, vâng, không nhắc, không nhắc nữa." Thư Quân vẫn biết lắng nghe, quay lưng lại phân phó Thược Dược đi lấy đồ ăn.

Thược Dược vậy mà lại mang vẻ mặt đau khổ, lên tiếng: “Nói đến cũng rất kỳ lạ, bình thường thì đến khoảng thời gian này, hộp đựng thức ăn đã được đưa đến rồi mới phải. Nhưng mà hôm nay chẳng biết là lý do tại vì sao mà đến bây giờ vẫn không thấy bóng dáng đâu cả, chỉ sợ rằng nô tỳ phải tự mình đến Ngự Thiện phòng lấy thôi."

Một lần đi lấy như thế sẽ hao tốn không ít thời gian.