Tiêu Cẩn Sam hít vào một ngụm khí lạnh, dò xét sắc mặt Tthái hậu, nghe thanh âm phân không ra hỉ nộ của cô: "Ngươi là muốn ta giết nàng?"
Nói Thẩm Thanh Hàn được sủng mà kiêu, không để ý bộ mặt Tiêu gia, nhưng động tác này của phu nhân Tấn An
Hầu vậy là cái gì?
Sắc mặt phu nhân Tấn An Hầu vui vẻ ngẩng đầu còn muốn nói điều gì, lại bị lãnh ngôn của thái hậu đánh gãy: "Tiêu Càn trưởng tôn của Tiêu gia, cần phải là đối nhân xử thế, quả thật cẩn thận.

Nhưng hắn làm là cái gì.

Ngươi giải thích với ai gia một lời, cái gì gọi là thân cô nhi, có mẹ sinh không mẹ nuôi."
Thái hậu đã thay đổi xưng hô, phu nhân Tấn An Hầu thế gia xuất thân khuê tú, tất nhiên là rõ ràng ý trong lời nói thái hậu.

Như nuốt vào một hơi uất khí liền như vậy, ngày sau nàng làm sao ở đô thành gặp người, những người chế giễu kia chắc chắn gièm pha nàng.

Sắc mặt từ hồng chuyển trắng, giải thích: "Một tiểu nha đầu ở bên trong Tề phủ động thủ, Càn nhi mặt mũi để chỗ nào, lẽ nào thì tha nàng như vậy? Thái hậu, lý này kiên quyết nói không thông."
Thái hậu không muốn ồn ào tiếp vối người nữa, bỗng dưng xoay chuyển câu chuyện: "Nghe nói con trai tiểu thiếp đại ca, tên Tiêu Kỳ tài hoa không tệ, vừa mới thấy hắn mặt như ngọc, xử sự ổn thỏa, so với Tiêu Càn chỉ có hơn chứ không kém."
Tâm ý thái hậu, Tiêu Kỳ so với Tiêu Càn ưu tú rất nhiều, dây dưa nữa, thế tử Tấn An Hầu nên đổi người rồi.

Nàng rõ ràng thái độ không truy cứu nữa, phu nhân Tấn An Hầu miệng lưỡi lanh lợi, đen nói thành trắng cũng vô dụng.
Thấy người ảo não đi rồi, Tiêu Cẩn Sam quay đầu hỏi thái hậu: "Ngàivừa rồi từng thấy Tiêu Kỳ?"

Thái hậu: "Chưa từng".

Lại lạnh nhạt nói: "Trước đây nghe hoàng đế từng nói, Tiêu Càn việc xấu nhiều, Tiêu Kỳ tài hoa hơn người, cốt phong đoan chính thân phận không tốt thôi."
Tiêu Cẩn Sam không phải người ngu, chiêu này của thái hậu cắt căn nguyên của nó, để phu nhân Tấn An Hầu không thể được cái này mất cái khác.

Nhìn như một câu nói đơn giản, lại ẩn giấu huyền cơ khiến người ta phát thảm.
Một câu nói khiến người ta á khẩu không trả lời được, thái hậu xem quen hậu cung ngươi lừa ta gạt rồi, một tia lợi danh đều tranh vỡ đầu chảy máu.

Cửa trạch hầu môn, vị trí thế tử, một miếng thịt lớn như vậy, có thể nào không khiến người ta thèm nhỏ dãi.
Buổi chiều ngư long lặn nhảy, trăng tà ngã về tây, sáo trúc cả sảnh đường, trúc đan xen nhau qua lại.
Chỗ ngồi, Mục Vân Khanh nhìn chú rể quan Tề Hiên trên mặt mang theo màu hoa đào trước mắt từ ngoài đi vào, chấp ly rượu mời nàng.

Ngôn từ cao ngất, Dược Vương Cốc không tranh với đời, triều đình tôn trọng như thượng khách, hôm nay ngoại lệ đến tiệc hắn thành hôn, trong lòng hắn cảm kích, lấy rượu nhạt mà kính.
Mấy câu nói cực hạn khẩn cầu, Mục Vân Khanh hoài nghi hắn có phải có được dặn dò của Tiêu Cẩn Sam, bỏ lại khách nam bên ngoài, đi tới xối rượu nàng.

Trong lúc nhất thời, mọi người chỗ ngồi dồn dập ngừng lại tách trong tay, liếc mắt nhìn hai người.
Ban ngày, chuyện của Tiêu Càn tất cả mọi người nghe xong đầy tai, thái hậu vẫn chưa chỉ trích gì với Thẩm Thanh Hàn, không khó nhìn ra thái hậu đối với người của Dược Vương Cốc này có lòng thiên vị.
Mối tình nồng nàn không thể chối từ, Mục Vân Khanh uống vào rượu trong chén, vị cay độc trượt vào nơi cổ họng, kích thích như vậy, nàng tất nhiên là nhíu lông mày, trên mặt nhuộm lên đỏ ửng nhàn nhạt.


Trước mắt bỗng nhiên có thêm chén nước trà, nàng không nghĩ cái khác, bưng lên uống xuống, mới miễn cưỡng hòa tan mùi rượu, thoải mái rất nhiều.
Thái hậu đẩy đi một chén nước trà, thấy được nàng dáng dấp như vậy, không khỏi mỉm cười nói: "Thì ra ngươi không biết uống rượu."
Mục Vân Khanh thành thật trả lời một câu: "Ừ, sư phụ nói, con gái uống rượu không tốt."
Thái hậu liếc nàng một chút: "Ngươi còn thật sự nghe lời hắn."
Cảm giác say dâng lên, hai người ngồi ở gần nhau, Mục Vân Khanh nghiêng người nhìn thái hậu, không biết cô ý gì, đầu có chút choáng, sững sờ chốc lát, cười cười, nói câu nàng tự nhận rất bình thường: "Ta cũng nghe lời của ngài."
Nói xong, hai cái tay nhỏ leo lên cánh tay của thái hậu, mười phần thái độ con mèo say.

Thấy thế, thái hậu lấy xuống cái tay vô pháp vô thiên kia, mang theo một chút vui mừng một chút bất đắc dĩ cũng có chút ngữ khí giãy dụa: "Ngươi có chút say rồi, ta để người dẫn ngươi đi ra ngoài tỉnh rượu chút đi."
Một ly thì say, tửu lượng cái gì..

Đợi tiếp nữa, không chừng làm những chuyện khác người gì.
Mục Vân Khanh hơi lắc lắc đầu, lời từ chối chưa mở miệng đã bị bóp chết ở trong nôi, thái hậu cong môi nghiêm mặt nói: "Vừa rồi ai nói muốn nghe lời ta, nhưng mà giây lát, thì thay đổi rồi?"
Ra khỏi yến hội, không khí trong lành rất nhiều, ánh đèn cũng lờ mờ rất nhiều.

Bóng đêm tươi mới, nhàn nhạt vung rắc ánh sao.
Người say rượu thấy gió thì vô lực, Mục Vân Khanh đứng dưới hành lang uốn khúc nhìn A Lục phía sau, híp mắt, "A Lục, ta đi không nổi rồi."

A Lục một thân sam xanh biếc thường ngày, đặc biệt là hôm nay nàng ném đi bội kiếm, có thêm phần uyển chuyển ít đi tia sát ý.

Mặt không hề cảm xúc nhìn Mục Vân Khanh, một lát mới nói: "Nô tỳ để người Tề phủ tìm gian phòng cho ngài nghỉ ngơi."
Cách đó không xa có người nhấc theo đèn lồng đi tới, thấy hai người hành lễ, kính cẩn nói: "Thẩm cô nương, lão phu nhân chúng ta mời ngươi qua đó có việc cần gặp." Mục Vân Khanh đứng ở nơi đó đầu óc có chút choáng, thấy người tóc bạc trắng trước mắt nàng cũng không biết nên xưng hô thế nào, nàng là mẫu thân của thái hậu, nhưng mà thái hậu chưa công bố thân phận của nàng, nàng đều không thể lấy thân phận con gái thái hậu tự xưng.

A Lục bị lưu lại ngoài cửa, nàng theo bản năng hỏi: "Ngài tìm ta, có chuyện gì sao?"
Tiêu lão phu nhân đánh giá thiếu nữ nhiều năm chưa từng gặp mặt này, mặt như trái đào, cười duyên dáng, một thân quần áo mặc đến tinh xảo.

Nàng từ chỗ ngồi đứng lên từng bước từng bước đi tới trước mặt thiếu nữ, chậm rãi mở miệng: "Lão thân có phải nên kêu ngươi một câu trưởng công chúa."
Thanh âm âm u vang lên, Vân Khanh cả người nổi lên da gà, nàng càng nhìn thấu thân phận của nàng, hỏi: "Lão phu nhân, làm sao biết, ngươi trước giờ chưa từng gặp ta," nhìn thấu cũng không cần thiết trốn nữa.
"Hôm nay ngươi làm tổn thương Càn nhi, thái hậu lại chưa chỉ trích ngươi, nàng chưa bao giờ từng bảo vệ một người như vậy, thêm vào số tuổi của ngươi ta thì đoán được thân phận của ngươi," Tiêu lão phu nhân khẽ cười một tiếng, lại nói: "Nàng vì ngươi vứt tình cảm của Tiêu gia qua một bên, nàng không quản không hỏi, nhưng ta không thể đem nàng cùng Tiêu gia đặt ở bên vách núi, sợ có lơ là, rơi đến tan xương nát thịt."
Tâm tư đầu óc hỗn loạn bỗng dưng rõ ràng, nàng xoa xoa cái trán, nhấc lên con ngươi trong trẻo có thần, bất an nói: "Ngài rốt cuộc là ý gì."
Lão phu nhân nghiêng người tiến lên, ánh mắt âm u khiến người ta sợ hãi, thanh âm nặng nề mà lạnh lẽo cứng rắn: "Cha ruột của ngươi là Mục Thụy Quân, không phải tiên đế."
Một lời chống đỡ ba tiếng kinh lôi, Mục Vân Khanh dường như rút khô khí lực quanh thân, liên tiếp lui về phía sau, sắc mặt trắng bệch, cả kinh nói: "Lão phu nhân, chuyện cười này cũng không thể nói lung tung, Vân Khanh thuở nhỏ sinh ra ở thâm cung, lại nói nàng là con gái ngươi, ngươi không thể, không thể.." Nói xong lời cuối cùng, Vân Khanh thậm chí có loại chột dạ không tên.
"Con gái của chính ta, ta sẽ vu oan sao," Lão phu nhân một tiếng hừ nhẹ, "Khi ngươi chưa xuất thế, ta liền đã biết được, ta khuyên nàng bỏ đi, nàng chết sống không chịu.

Sau đó khi ngươi sinh ra, ta từng muốn đưa ngươi bỏ vào bên trong nước dìm chết, kết quả mẹ ngươi lấy cái chết ép ta, ta không thể không buông tay, để ngươi sống đến bây giờ.

Qua nhiều năm như vậy, Tiêu gia sống như đi trên băng mỏng, nơm nớp lo sợ, chỉ lo hơi bất cẩn một chút, bí mật này sẽ bị người trong thiên hạ biết được, cả nhà Tiêu gia sẽ bị diệt."
Lão phu nhân từng bước áp sát, không muốn cứ như thế mà buông tha nàng, ánh mắt như lưỡi dao nhìn chằm chằm nàng, bức bách nói: "Ta cho là ngươi liền như vậy sinh sống ở dân gian, nhưng ngươi vậy mà trở về rồi, nàng vì ngươi không để ý Tiêu gia, điểm ấy ta tuyệt đối sẽ không đồng ý."
Tồn tại của Mục Vân Khanh, đã chướng ngại giữa thái hậu cùng Tiêu gia, nàng sẽ không tha một chút nào.

Mục Vân Khanh liên tục lắc đầu, trả lời: "Ta không tin, trừ phi nàng chính miệng nói cho ta biết, ngươi nói, ta không tin," Dưới ngữ điệu bình tĩnh có khủng hoảng cùng bất an hết sức che lấp, nàng nóng lòng muốn gặp thái hậu, muốn hỏi rõ ràng.

Nàng quay người không tiếp tục để ý người sau lưng, nhanh chóng đi ra ngoài.
A Lục cũng ở khi nàng mở cửa bước ra ngưỡng cửa một cái ngăn cản nàng, giương mắt nhìn lên trong viện chẳng biết lúc nào đứng mấy hàng người áo đen cầm trong tay binh khí sắc bén lạnh lẽo, dưới ánh trăng nhàn nhạt một rừng rậm.
Giết người diệt khẩu, càng không hề để ý nửa phần huyết thống tình thân.
Trong lòng Mục Vân Khanh tình cảm phức tạp, giây lát ngăn ngắn, nàng chỉ cảm thấy sống hơn nửa cuộc đời, chưa tiêu hóa thân thế dọa người, liền phải đối mặt nguy cơ hung hiểm vạn phần như vậy.

Nàng cắn môi xoay người lại nhìn lão phu nhân thản nhiên trong phòng, trái tim kinh hoàng mấy phần, giọng căm hận nói: "Ngươi làm như vậy có còn bận tâm tình cảm ngươi cùng mẹ ta, nếu nàng biết được chắc sẽ không chịu để yên."
Tiêu thị người đều tuyệt tình tuyệt nghĩa như vậy.
Lão phu nhân hình như biết nàng có câu hỏi này, hai con mắt hàn sâu như băng, lạnh nhạt nói: "Ta cuối cùng là mẹ của nàng, nàng làm sao làm khó dễ ta được."
Nàng không kiêng dè gì.
Thần kinh lần nữa bị kéo căng, trong đầu nàng một mảnh hỗn độn, A Lục bên cạnh đối mặt cục diện giương cung bạt kiếm trước mắt, vẻ mặt cũng không có chút biến hóa, cũng không hoảng loạn.

Nàng buông ra tay nắm Mục Vân Khanh, móc từ trong ngực ra một vật thể, nhanh chóng nhen lửa, khói lửa xán lạn, không trung trong nháy mắt, đẹp như ngôi sao.
A Lục nhìn lại Mục Vân Khanh một chút, ánh mắt nhàn nhạt, mang đầy an ủi, nhẹ giọng nói: "Cô nương không cần sợ hãi, ngài nên tin tưởng thái hậu."
Đúng vậy a, nên là tin tưởngcô.

Đây là Tề phủ, khách mời tiền viện tụ hội, bọn họ chắc sẽ không huyên náo quá lớn, bằng không thua thiệt nhất định là Tiêu gia.
Hắc y nhân trường kiếm vung lên, lưỡi đao ác liệt, miễn cưỡng tách ra hai người..