Thời gian ba ngày như bạch mã lướt qua, trong nháy mắt liền qua, bất luận người Dược Vương Cốc làm sao tra, cứ là một chút manh mối cũng không có.

Mục Vân Khanh sắp xếp vô số người, cũng còn là không có tiến triển.

Ba ngày chưa ngủ chưa nghĩ, đã đem nàng ép đến mức tận cùng.
Hiệu thuốc Tế Nhân
Mục Vân Khanh ngồi ở trong sảnh chủ vị, trong tay nắm chén trà, mười ngón tay dùng sức quá mạnh, đốt ngón tay trắng bệch, trong mắt hiện đầy hiện đầy tơ máu, vẻ mặt mệt mỏi cũng không buồn ngủ, bên tai vẫn là câu kia, tìm khắp cả rồi cũng không manh mối.
Không thể nhịn được nữa, Vân Khanh đột nhiên ném đi chén trà trong tay, bốp một tiếng vang giòn, người kia lần nữa sấp xuống đất, trên lưng mồ hôi lạnh nằm dày đặc.

Vân Khanh đi lên trước áp sát hắn, nghiêm nghị trách mắng: "Lật, chính là đem toàn bộ Đô thành lật đi, cũng phải tìm được người.

Đem người của Dược Vương Cốc ở phụ cận Đô thành điều ra ngoài, từng nhà tìm kiếm."
Người kia mồ hôi đầy người cuống quít lui ra, đi ra ngoài mới hít sâu vào một hơi, trong phòng áp lực vô hình ép hắn hô hấp đều khó khăn.
Đợi đến người kia đi rồi, Vân Khanh mới đưa ánh mắt ném đến trên người Tô Đồng đứng yên thẳng tắp một bên, người này nghe lệnh của các chủ của ám vệ các, mà lệnh bài thái hậu cho chính là của ám vệ các, người này dĩ nhiên liền đến nghe lệnh của nàng.
Mục Vân Khanh đi dạo đến trước người của nàng, nhìn nàng từ trên xuống dưới, một thân trang phục màu đen, mái tóc đen nhánh buộc ở trên đầu, bội kiếm trong tay giống như A Lục không rời tay, tư thế oai hùng.
Ngữ khí dò hỏi, nói rằng: "Tô các chủ, hình như không có căng thẳng an toàn chủ nhân của các ngươi chút nào."
Tô Đồng vẻ mặt lãnh đạm, mắt nhìn thẳng, kính cẩn trả lời: "Thuộc hạ cũng khẩn trương, chỉ là không giống cô nương cấp bách như vậy mà thôi, người của ám vệ các cũng tung ra ngoài rồi, chỉ là chờ đợi mà thôi."
Mấy câu nói moi không ra một phần sai lầm, ánh mắt Mục Vân Khanh lợi hại vẫn cứ ném ở trên người Tô Đồng, cười gằn hỏi nàng: "Các chủ, phản ứng của ngươi quá mức bình thường, để ta không thể không hoài nghi các ngươi có kế hoạch gì.


Nếu như có thể, có thể nói một ít được không, đỡ phải Vân Khanh như con ruồi không đầu tìm lung tung chung quanh."
Tô Đồng cụp mắt, bình tĩnh trả lời: "Hỏa thiêu Ninh An cung, mang đi thái hậu là tác phẩm của cô nương, Tô Đồng chưa bao giờ tham dự, sao có kế hoạch gì."
"Ngươi," Mục Vân Khanh bị hỏi lại á khẩu không trả lời được, nàng chuyển hướng đề tài tiếp theo thăm dò, "Tô Đồng, có phải là Mục Thụy Quân ép buộc thái hậu?" Lời còn chưa dứt, ngoài phòng đến gần một người, nhanh bước tiến lên trước, bộ dạng phục tùng bẩm báo: "Thất tiểu thư, ngoài phòng có người tên là công tử Nghiêm Thần muốn gặp ngươi."
Nghiêm Thần, con trai trưởng của thừa tướng, cùng Mục Tịnh Huyên định ra hôn ước.

Trường sam màu mực, thắt lưng như ngọc thắt ở bên hông, vóc người dong dỏng, ngũ quan góc cạnh rõ ràng, mặt như ngọc, dáng người kiên cường, dáng vẻ Phan An cũng chỉ đến như thế.
Hai con mắt của Mục Vân Khanh quét về phía trên người Mục Tịnh Huyên theo hắn mà đến, nhếch miệng lên ý cười, hai tay khoanh ở trước ngực, cũng không người dâng trà, bình tĩnh nhìn hai người, giễu cợt nói: "Hôm nay ngọn gió nào thổi tới, vậy mà để công chúa đại giá đến trong hiệu thuốc nho nhỏ ta đây, thực sự là rồng đến nhà tôm."
Trên mặt thanh tú của Mục Tịnh Huyên lóe qua vẻ bất an, còn chưa mở miệng, Mục Vân Khanh thì chặn lời nói muốn mở miệng của nàng: "Ninh An cung vô duyên cháy, ở hiện trường tìm được lệnh bài của Liễu gia, gia chủ Liễu gia hình bộ thượng thư hiện bị giam vào trong lao, công chúa nên đi Thừa Minh điện cầu xin bệ hạ, sao tới chỗ của ta?"
"Vân Khanh, gần đây khỏe không," Nghiêm Thần cắt đứt đề tài hai người căm thù, hắn từ khi vào cửa ánh mắt thì chưa từng rời khỏi trên người Mục Vân Khanh.

Thời gian mấy tháng, hắn nghĩ cách nghe qua tung tích của nàng, nhưng mà thủ pháp của thái hậu quá mức thần bí, hắn trước sau đều không thể thám thính tin tức về nàng, lần này nếu không phải Mục Tịnh Huyên muốn đi qua, hắn sợ là cũng không cách nào gặp được nàng.
Mục Vân Khanh đi trở về chỗ ngồi, nhướng mày nhìn Nghiêm Thần, lạnh nhạt nói: "Thi hội sắp tới, Nghiêm công tử nên ở bên trong phủ thừa tướng ngày đêm khổ học mới phải, tại sao cũng theo công chúa đến nơi này."
Nghiêm Thần có loại cảm giác tai vạ tới cá trong chậu, cũng không chú ý, cười khổ nói: "Chúng ta biết được tăm tích của thái hậu."
Một lời vừa nói, chấn động tới ba tiếng sét.

Tất cả mọi người sửng sốt không mấy chốc, Tô Đồng lạnh lùng cũng là thưởng mấy tấc ánh mắt tới trên người Mục Tịnh Huyên.

Hai con mắt Mục Vân Khanh là rõ ràng kinh ngạc, lành lạnh như băng, tinh tế nhìn lại, cực kỳ giống chín phần con mắt lạnh lẽo bình thường của thái hậu.
Mục Tịnh Huyên hất cằm lên, hết sức ý tứ, trong tròng mắt ngậm lấy vài tia đắc ý, tự tin nói: "Ta biết bộ thi thể trong Ninh An cung kia không phải thái hậu, là di mẫu của ta Liễu Uyển Âm, lệnh bài của gia chủ Liễu gia cũng là các ngươi đặt ở bên trong đám cháy, các ngươi làm tất cả những thứ này chẳng qua là muốn đem Liễu gia nhổ tận gốc, nhưng mà ngươi đừng quên, Liễu gia là nhà mẹ của thái hoàng thái hậu, cũng là nhà cậu của cung thân vương, không thể một lệnh bài thì muôn đời không trở mình được."
Ngón tay ma sát bàn, Mục Vân Khanh nhìn Mục Tịnh Huyên trước mắt lại là kiêu ngạo, mặt dậy sương lạnh, trong lòng cũng là lạnh lên, nhàn nhạt hỏi: "Nha, vậy hai người ngươi lại vì sao tới chỗ của ta? Trực tiếp đem những cái này báo cho bệ hạ không được sao."

Ngày ấy A Lục đem Liễu Uyển Âm ép đến trong Ninh An cung, một cây đuốc đốt toàn bộ cung điện, Mục Vân Khanh biết thi thể của Liễu Uyển Âm lừa không được thời gian bao lâu, nhưng đem lệnh bài của Liễu gia vứt tại nơi đó, cho dù có người biết đó là Liễu Uyển Âm, một người chết trong lãnh cung rồi tại sao lại xuất hiện nơi đó, Liễu gia mấy trăm cái miệng sợ là cũng nói không rõ.

Huống chi hoàng đế đã sớm không kiên nhẫn Liễu gia, bởi vì duyên cớ thái hoàng thái hậu, mới nhịn tới tới hôm nay, rút dây động rừng, hôm nay một chiêu cũng đủ để cho cả Liễu gia thất bại.
"Phía ta bên này có một giao dịch, ngươi có muốn làm hay không," Bốn phía không còn âm thanh, người người đều nhìn chằm chằm Mục Tịnh Huyên, thiên chi kiều nữ, bất cứ lúc nào cá tính quái đản trên người luôn là không cách nào tiêu trừ.
Mục Vân Khanh đáp lời: "Giao dịch gì, nói nghe một chút."
"Ngươi để Tiêu gia dừng tay, không truy cứu việc cháy nữa, ta liền nói cho ngươi biết tăm tích của thái hậu," Tịnh Huyên tiến lên một bước, một ngồi một dứng, một hờ hững, một cấp thiết.
Mọi người lẳng lặng mà nhìn hai người tỷ muội giao chiến.
Đề cập lấy tăm tích của Tiêu Cẩn Hoa xem là giao dịch, Mục Vân Khanh ngước mắt dừng ở người trước mắt, không còn ánh mắt lạnh nhạt vừa rồi nữa, tiến lên gần trước, cắn chặt răng mở miệng: "Mục Tịnh Huyên, thái hậu tốt xấu nuôi ngươi mười năm, nàng chỉ biết dạy ngươi vong ân phụ nghĩa sao? Nàng coi ngươi như con gái ruột; Nàng mất tích, ngươi coi đây là giao dịch ép ta buông tha Liễu gia, ngươi thì không sợ trời giáng ngũ lôi sao," Mục Vân Khanh từng bước áp sát nàng, Tịnh Huyên càng bị tức giận trong mắt nàng dọa người làm cho liên tiếp lui về phía sau.
"Vân Khanh, Tịnh Huyên không phải ý này," Nghiêm Thần tiến lên kéo ra hai người, nỗ lực hòa hoãn quan hệ hai người, "Tịnh Huyên cũng lo lắng tăm tích của thái hậu, chỉ là nàng biết thái hậu hiện nay bình yên."
Vân Khanh bình tĩnh tâm thần, nhướng mày, nhếch miệng lên một tia độ cong, mang theo ý tứ châm chọc nhìn về phía Nghiêm Thần, "Nói như vậy đại công tử thừa tướng cũng biết?"
Nghiêm Thần cụp mắt, toàn bộ nhận lấy trào phúng của Vân Khanh, tâm ý Vân Khanh hắn đã sớm biết, trong lòng nàng nếu thật sự có Nghiêm Thần hắn, mấy tháng qua nhiều lần cơ hội vì sao không liên hệ với hắn.

Nghĩ đến chỗ này, trong lòng Nghiêm Thần chua xót cuồn cuộn, một lát mới nói: "Nghe gia phụ đề cập, trước khi tiên hoàng lâm chung đem Hổ Phù điều động của ba trăm ngàn quân mã Tây Bắc giao cho thái hậu nương nương, đây cũng là nguyên nhân quan trọng thái hoàng thái hậu đến nay không dám động thái hậu."
Hổ Phù? Không thể nào, Mục Vân Khanh lắc đầu một cái, dựa theo trình độ tiên hoàng căm ghét thái hậu, không thể đem đồ vật quan trọng như vậy giao cho nàng, tuy nói năm đó hoàng đế còn nhỏ, nhưng mẫu thân của tiên hoàng còn ở, cũng không thể giao cho Tiêu Cẩn Hoa lúc đó vẫn là hoàng hậu.
Khoảng cách chốc lát, Mục Tịnh Huyên có được thở dốc, vẫn là chưa từ bỏ ý định nhắc đến chuyện này, "Tiêu gia dừng tay, ta đương nhiên nói cho ngươi biết tăm tích của thái hậu," Liễu gia mấy trăm cái nhân mạng nàng không thể không lo.
Trong lòng Mục Vân Khanh hiếm thấy nổi lên căm ghét, không rõ cười cười, hỏi: "Ta đáp ứng ngươi, ta sẽ khuyên bảo Tiêu gia tạm thời dừng tay, nói đi, thái hậu đến cùng ở nơi nào."
Nghe được bảo đảm như vậy, trái tim Mục Tịnh Huyên cao cao treo lên ở thời khắc này rơi xuống, liền không hề che giấu: "Mẫu hậu ở trong tay Mục Thụy Quân, mục đích của hắn là ngôi vị hoàng đế, nhất định phải từ trong tay mẫu hậu lấy được binh phù của 30 vạn."
Mục Thụy Quân, quả nhiên là hắn, sớm nên nghĩ đến hắn, ngoại trừ 18 kỵ binh, ai có thể lặng yên không một tiếng động đem người cướp đi..


Mục Vân Khanh tựa lưng vào ghế ngồi, lòng mệt nhắm hai mắt lại, mặc cho nước mắt tàn phá, thống khổ bên trongmột đôi mặt mày hết mức hiển lộ ra, một lúc lâu phun ra một câu nói: "Các ngươi có thể đi rồi, Mục Tịnh Huyên, ngày khác nếu để cho ta biết được ngươi có lòng thương tổn thái hậu, ta sẽ không đơn giản buông tha cho ngươi."
Lời chưa dừng, lệ rơi trước.

Tâm tư tán loạn ở bên ngoài làm sao cũng không cách nào thu hồi.

Biển biếc trăng sáng, ruộng xanh ngày ấm, hồng trần hừng sáng, ở trước mặt quyền thế không đáng nhắc tới.

Thề non hẹn biển nhiều hơn nữa, ở trước mặt vị trí chí cao vô thượng, đều sẽ tan thành mây khói.
Lòng có thể như cũ hay không, coi quyền thế trước mặt có trái với lương tâm hay không.
Giờ khắc này nàng hiểu rõ thái hậu vì sao coi trọng huyết thống như vậy, có lẽ ở sau khi bị thế nhân lừa dối lợi dụng, sau khi bị âm mưu quỷ kế tính toán, chỉ có cốt nhục bản thân chính mình mới có thể an ủi được giây lát ngắn ngủi của cô.

Tình nhân ngày xưa, hôm nay kẻ thù, trào phúng làm sao.
Mục Vân Khanh như tượng gỗ đứng dậy, bước đến sân nhà, ngắm nhìn hoa lê nở muộn của Đô thành.

Một xuân một thu, một hạ một đông, một cuộc đời một giấc mộng, tụ tập ly biệt.

Gió xuân lại xanh biếc, hoa lê lại nở, nàng muốn biết thái hậu ở nơi nào, người nàng khi nhỏ khát vọng bảo vệ đang ở đâu.
Thủ đoạn của Mục Thụy Quân, nàng rõ ràng nhất nhưng mà, theo bản năng ngón tay lướt về phía bên hông, đau đớn nơi đó và xuyên vai chỉ có hơn chứ không kém.

Các loại dĩ vãng như thủy triều xông lên đầu, nàng đột nhiên mở mắt ra, chạy về phía ngoài phòng, bước chân sinh gió, giẫm đạp lên ngựa.

Kéo chặt dây cương, nhìn lướt qua A Lục theo tới, trầm giọng dặn dò: "Đem tất cả mọi người rút về, cặn kẽ chú ý hướng đi của Cung thân vương phủ."

Trong phòng bốn phía tối đen, chỉ có một chiếc đèn cô chập chờn ở xa mấy bước, hoặc tối hoặc sáng, như ngày đó Vân Khanh ở địa lao, lòng bàn tay lướt qua mạn giường lạnh lẽo, hàn ý lượn quanh đầu ngón tay thật lâu không đi, đây là mùa xuân còn lạnh giá như vậy.

Mùa đông của địa lao lại nên là làm sao? Đứa trẻ kia sờ môi, khóe mắt hơi đóng lại, co rúm lại tựa ở góc tường, vậy nhất định lạnh đến cực hạn.
Phía trước đường dài dằng dẵng, bụi gai vô số, Vân Khanh một đường đi đến vô cùng gập gềnh, thời trẻ con có nhà về không được, lớn rồi lại bị mẫu thân dằn vặt, thái hậu ngồi ở chỗ đó, đóng lại hai con mắt liền liên tục nhiều lần nghĩ tới dều là con của cô, khi còn bé dính người cùng ngây thơ, lớn lên ẩn nhẫn cùng tinh khiết hiếu thuận, nhưng mỗi khi nhớ, đều là đau tận xương cốt.
"Ngươi vẫn là dáng dấp như vậy, núi Thái Sơn sụp ở phía trước mà mặt không biến sắc, lành lạnh như thường, điều này thực để ta rất kính phục," Một người từ trong bóng tối chậm rãi đi ra, ánh nến đem bóng người khá dài của hắn lại kéo thẳng vô số lần, ánh mắt bình tĩnh nhìn một bóng người xa mấy bước, ánh nến tối tăm chiếu vào trên người cô, mơ hồ lộ ra một tia cô tịch.
Thanh âm quen thuộc đâm thủng màng tai thái hậu, rất nhiều nghi hoặc đè nén ở trong lòng nhiều năm, không nói rõ được cũng không tả rõ được, trong nháy mắt giải quyết dễ dàng.

Mấy ngày trước, cô còn hiếu kỳ Vân Khanh vì sao căm ghét Mục Thụy Quân như vậy, lúc này cô hiểu rõ rồi, không chỉ Vân Khanh căm ghét, cô cũng vô cùng không thích.
Vân Khanh ở trước cô rất lâu đã biết được một ít động tác của Mục Thụy Quân, chỉ là chưa bao giờ đề cập với cô.

Vân Khanh biết trong lòng cô còn sót lại một phần yêu thương đối với Mục Thụy Quân, vì vậy nàng không nói tất cả những thứ kia, chẳng trách ngày ấy tỉnh lại hỏi nàng có đáng yêu không?
Cô ngồi thẳng người, hờ hững ngẩng đầu nhìn kỹ lấy nam tử đầy bụng trù tính này, hờ hững trả lời hắn: "Thật sao? Vương gia càng là hiểu rõ Tiêu Cẩn Hoa ta như vậy," Thề non hẹn biển trước hoa dưới trăng trước đó chung quy không ngăn nổi dục vọng trong lòng hắn.
Lông mày sáng sủa nhíu chặt, Mục Thụy Quân đứng chắp tay, lạnh lùng nhìn kỹ lấy nữ nhân chính mình yêu cả đời trước mắt, âm thanh nặng nề mà lạnh lẽo cứng rắn: "Hiểu rõ? Bản vương cũng không phải từng hiểu rõ ngươi, năm đó ngươi chân trước đáp ứng ta cầu thân, ta vừa ra kinh thành kháng dịch, chân sau ngươi thì vào cung làm hậu? Đem một tấm chân tình của ta chà đạp dưới chân."
Hai con mắt Tiêu Cẩn Hoa hờ hững như nước, nhẹ giọng nói rằng: "Năm đó thực sự không phải bất đắc dĩ, là ta phụ ngươi, ngươi là nên hận ta," Trong lòng vô số lần nhớ tới chuyên này, bây giờ bị đặt tới ở bề ngoài, trong lòng lại không nửa phần sóng lớn, cũng hoặc là trong lòng cô không có vị trí của người này nữa, chỉ có đứa trẻ huyết mạch tương liên với cô.
Năm đó Tiêu Cẩn Thường trong cung khó sinh mà chết, tai họa đuổi đến trên người sủng phi Tương quý phi khi đó, trong lòng tiên hoàng thấy thẹn đối với Tiêu gia, phụ thân Tiêu Cẩn Hoa là Tiêu Úc thuận thế nhắc đến đưa thứ nữ vào cung.

Tiên hoàng vui vẻ đáp ứng, cũng hứa hẹn hậu vị.

Ở dưới áp bức của phụ thân, thái hậu Tiêu Cẩn Hoa bất đắc dĩ vứt bỏ lời thề với Mục Thụy Quân, vào cung làm hậu.
Trước đó tiên hoàng hạ chỉ, tuyên Tiêu Cẩn Hoa vào cung, tự miệng hỏi: "Nếu ngươi đồng ý thì tiến cung, nếu không đồng ý, trẫm cũng sẽ không miễn cưỡng," Tiêu Cẩn Hoa khi đó vô cùng muốn cự tuyệt, không biết làm sao đã đáp ứng phụ thân sẽ thay Tiêu gia bảo vệ vị trí trong cung, chỉ có thể làm trái tâm ý trả lời đồng ý.
Nhớ lại chuyện cũ, ánh mắt Mục Thụy Quân như hàn băng vắng lặng ngàn năm, nụ cười lãnh khốc khóe miệng cũng âm hàn, lạnh lùng nói: "Năm đó ngươi rõ ràng có thể cự tuyệt, nhưng vì cái gì không có từ chối, hậu vị coi là thật sự so với vị trí vương phi yêu thích rất nhiều," Hai tay hắn ở phía sau lưng nắm chặt thành nắm đấm, thống khổ của nhiều năm trước hôm nay nghĩ đến vẫn là đau thấu tim gan như vậy..