“Tạ Huyền Thanh?” Hạ Hạ gọi tên hắn, rảo bước tiến về hướng này.

Ta nhìn bóng Tạ Trạc trên sườn núi, sau phút giây hoảng hốt ngắn ngủi, lòng ta chỉ còn tức giận.

Gì chứ! Bảo ta sáng sớm tới quấy rầy giấc ngủ của Tạ Huyền Thanh, còn bản thân hắn thì nằm ườn ra ngủ, làm lỡ dở thời gian đi ngăn cản Hạ Hạ.

Đồng đội heo!

Tạ Trạc nghiêng đầu, liếc ta một cái.

Ta che miệng, còn tưởng rằng hắn nghe thấy những gì mình vừa thầm mắng hắn.

Tạ Trạc xoay người, đến chỗ Hạ Hạ.

Ta ngồi bệt xuống sườn núi, cầu nguyện Tạ Trạc mang những món đồ chơi hôm qua chạy thật nhanh đến trước mặt Hạ Hạ thẳng tay đập phá, tốt nhất là đạp nát bét thì thôi. Chỉ cần hắn làm như vậy, ta đảm bảo Hạ Hạ nhất định vừa tủi thân vừa đau khổ!

Sau vụ này, cứ coi như Hạ Hạ vì yêu mà tha thứ cho hắn, nhưng về sau Tạ Trạc cứ mãi lạnh nhạt với nàng, dùng lời nói tổn thương nàng, bằng hiểu biết của ta về bản thân, ta nhất định sẽ đặt dấu chấm hết trước cửa đại hôn!

Ta nghĩ đã thấy vui rồi, giống như ngay lập tức sẽ có thể cầm Rìu Bàn Cổ quay về năm trăm năm sau.

Nhưng hiện thực lại là...

Tạ Trạc tiến lên phía trước, cái gì cũng chưa kịp nói, ta chỉ nghe tiếng quần áo cọ xát vào nhau, sau đó bước chân hai người lập tức theo một hướng khác rời đi, chỉ để lại giọng nói đầy hào hứng của Hạ Hạ...

“Hôm qua về nhà nghĩ lại, ta cảm thấy vẫn còn vài thứ ta muốn tặng cho ngươi, hôm nay chúng ta lại đi dạo, sau đó ta đưa ngươi đi ăn cơm với các bạn của ta, bọn họ rất mong chờ đó..."

Hạ Hạ kéo Tạ Trạc đi thật xa.

Cảm giác lồng ngực đau đớn và tứ chi vô lực thoáng chốc biến mất. Ta thò đầu khỏi sườn núi, Tuyết Trúc Lâm một mảnh trống vắng.

Tạ Trạc cứ như vậy... Bị lôi đi?

Phế vật!

Bảo ngươi đập đồ, ngươi cứ đập thẳng mặt là được! Yêu quái nhà ngươi còn bày đặt nói chuyện tâm tình cái khỉ gì!

Hắn vậy là không có hi vọng rồi, cuối cùng chỉ có thể trông vào nỗ lực của ta.

Ta nhặt cây tuyết trúc trên mặt đất, hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang đi vào sơn động.

Nhưng khi ta vào trong động, ta lại bắt gặp Tạ Huyền Thanh gương mặt tái nhợt, đang ôm ngực hổn hển thở dốc.

Cơ hồ là theo bản năng, ta đột nhiên trở nên căng thẳng. Vội vã ném tuyết trúc trong tay xuống, ngồi xổm trước mặt hắn: "Ngươi..." Lời còn chưa ra khỏi miệng, ta đã biết rồi, phản ứng này của hắn khẳng định là do Tạ Trạc vừa ở bên ngoài, khiến hắn bị uy hiếp.

Ta trầm mặc quan sát hắn, trong lòng vừa có chút lo lắng không tên, vừa sợ bị hắn nghi ngờ.

“Ngươi làm sao vậy?” Ta biết rõ còn cố hỏi, bắt đầu hóa trang lên sàn diễn xuất.

Tạ Huyền Thanh quay đầu liếc qua ta, hắn trầm mặc một lát, lắc đầu, “Đột nhiên tim đập hơi nhanh..."

Ta thăm dò: “Có phải thương thế chưa khỏi hẳn không?"

Hắn trầm mặc.

Ta cũng trầm mặc, trong lòng có chút hoảng sợ.

Tạ Trạc có thể dùng Rìu Bàn Cổ nghịch chuyển thời không, hắn có bản lĩnh lớn như vậy, không thể là sau khi cùng ta thành thân năm trăm năm nội công đột nhiên tăng tiến. Cho nên hắn nhất định vốn dĩ đã rất cường đại rồi, chỉ là hắn luôn giấu ta.

Hắn rất lợi hại, hắn tinh thông nhiều thứ, cho nên hắn chắc hẳn sẽ biết tim đập nhanh hoàn toàn không phải do thương thế chưa khỏi.

Nhưng ta tin tưởng...

Dù cho cơ thể bỗng nhiên bất ổn, hắn có lợi hại hơn nữa, có đoán trời đoán biển cũng không thể đoán ra được, năm trăm năm sau hắn sẽ điên cuồng dùng Rìu Bàn Cổ bổ ra thời không, chỉ vì chặt đứt nhân duyên giữa ta và hắn!

Suy cho cùng...

Ở thời điểm hiện tại, Tạ Huyền Thanh vẫn là yêu quái hễ ta thổ lộ liền lập tức cự tuyệt.

“Thương thế của ngươi rất nghiêm trọng." Ta cố ý đánh lạc hướng hắn, "Rốt cuộc là do kẻ nào làm?"

Nói thật, đến tận bây giờ, ta cũng không biết năm đó rốt cuộc là kẻ nào đả thương Tạ Trạc. Bởi vì, trước kia ta không biết Tạ Trạc hóa ra lại mạnh như vậy...

Nhưng hiện tại xem ra...

Ta bàng hoàng.

Bất tri bất giác phát hiện, hình như mình vừa hỏi đến một vấn đề hết sức ghê gớm.

Tạ Trạc lợi hại nhường nào, vậy kẻ địch của hắn phải có sức mạnh nghịch thiên đến đâu? Xem chừng trên dưới Côn Luân tiên nhân, ngay cả Tây Vương Mẫu cũng không có khả năng đó...

Kẻ địch mạnh mẽ núp trong bóng tối...

Ta đột nhiên thấp thỏm không yên.

Ta quan sát Tạ Huyền Thanh, quả nhiên thấy sắc mặt Tạ Huyền Thanh trầm ngâm. Hắn ấn ngực, như đang suy tư gì đó. Nhưng lát sau, hắn giống như cảm nhận được ánh mắt của ta, bị ta lôi ra từ trong dòng suy nghĩ.

Hắn chuyên chú nhìn gương mặt lo lắng bất an của ta, hắn nâng tay, sau đó ngón tay đặt dưới khóe môi ta, nhẹ nhàng kéo lên. Khóe miệng ta bị hắn kéo thành một đường cong. Hắn nói:

“Đừng lo lắng, cười một cái nào.”

Cười một cái, ba chữ thật quen thuộc.

Sau này mỗi lần cãi nhau, Tạ Trạc đều nói với ta như vậy, ban đầu những hành động ấy của hắn sẽ làm ta nguôi giận, nhưng càng về sau, ta bắt đầu dùng thái độ lạnh nhạt đáp trả hành động và lời nói của hắn.

Mà lúc này đây, nhìn sắc mặt tái nhợt của hắn, ta rốt cuộc cũng nhếch miệng, mỉm cười phối hợp với hắn.

Hắn nhìn ta cười, ánh mắt cũng trở nên nhu hòa.

Ta định thần lại, thật tâm cũng thấy yên lòng. Chẳng phải ta và hắn đã trải qua năm trăm năm sao, vẫn luôn bình an vô sự, có lẽ cường địch trong tối kia sớm đã bị Tạ Trạc giải quyết rồi.

Nhưng cũng vì chuyện này, thân thể hắn lại càng suy yếu, ta có thể nhân cơ hội tiến hành kế hoạch.

“Thương thế của ngươi vẫn chưa hồi phục hoàn toàn."

Hắn lại lần nữa mở miệng an ủi ta: “Không sao, nghỉ ngơi một lát là ổn thôi."

Hắn cho rằng ta đang lo lắng cho sức khỏe của hắn, kỳ thực ta chỉ lo lắng hắn có phát hiện ra manh mối gì không, hơn nữa... Mục đích hôm nay ta tới đây, chính là không cho hắn tĩnh dưỡng...

Ta há miệng, muốn nói rồi lại thôi.

Ta do dự, trong khoảnh khắc này, ta đột nhiên hiểu ra...

Hiểu ra vì sao Tạ Trạc ngày hôm qua bị ta kéo đi khắp tám con phố, hiểu ra vì sao hắn không đập đồ trước mặt Hạ Hạ, cũng hiểu ra vì sao hắn rõ ràng một yêu quái lợi hại như vậy, lại dễ dàng bị cuốn theo tiết tấu của Hạ Hạ...

Là bởi vì... không nhẫn tâm.

Bởi vì chẳng thể ngờ, cách năm trăm năm, chúng ta lại có thể gặp lại dịu dàng cùng nhiệt tình năm đó.

“Cửu Hạ.” Tạ Huyền Thanh bất ngờ gọi tên ta, hắn chỉ cây trúc bên cạnh, “Làm sáo trúc đi, chúng ta cùng làm.”

Hắn còn bận tâm chuyện đó...

Ta trầm mặc hồi lâu, rốt cuộc đầu hàng thở dài, "Không được, ngươi nghỉ ngơi trước đi..."

Hắn sợ làm ta mất hứng: "Ta nghỉ đủ rồi."

Tim ta đập nhanh hơn, cười rộ lên thật dịu dàng, không chỉ để ý sức khỏe của hắn, còn để ý tâm tư của hắn. Đã rất lâu rồi ta chưa từng dụng tâm đối đãi với hắn.

“Aida, thật ra cây trúc này cũng không tốt lắm, hôm nay ta không chọn được cây nào, hôm khác ngươi cùng ta đi chọn trúc, chúng ta phải làm ra một cây sáo tốt thổi không vỡ!"

Tạ Huyền Thanh nghe hiểu, hắn nghiêm túc gật đầu, đồng ý với ta: "Được."

Ta...

Lại một lần nữa, bại trận trở về.

Ta ủ dột cúi đầu quay lại căn nhà nhỏ trong Tuyết Trúc Lâm, Tạ Trạc vẫn chưa về.

Ta vừa bước qua cửa liền khựng lại.

Trên bàn chính là những thứ hôm qua Hạ Hạ đưa cho Tạ Trạc được xếp ngay ngắn. Giống như bày binh bố trận, chỉ một vị trí bị khuyết liền dễ dàng đập vào mắt ta, ta đảo mắt một vòng, lập tức phát hiện, những thứ trên bàn, ngoại trừ ngọc bội Âm Dương Ngư ta và Tạ Trạc đã chia nhau thì chỉ có cây trống bỏi bị bẻ dùi là không thấy.

Ta xem như đã hiểu, vì cớ gì sáng nay Tạ Trạc đến muộn.

Thì ra hắn mất nửa ngày ngồi trong phòng chọn lựa xem nên đập cái nào!

Thôi vậy...

Ta nằm dài trên ghế, chờ Tạ Trạc về.

Thật ra không cần hắn thông báo, ta cũng biết, hôm nay hắn nhất định lại thất bại...

Giống như ta.