Về việc Tần Thiên hạo và Mạc Thiên Kì thua, nàng cũng không mấy để bụng, dù sao đến vòng này rồi, ai người có thắng hay thua cũng không qua trọng. Không phải nàng lãnh tình, mà là nếu hai nam nhân kia mà vào vòng trong, thì ắc hẳn ba người phải đấu với nhau, đó là điều mà cả ba người các nàng đều không muốn thấy. Lọt vào top năm đã xem như không tồi rồi.

Nhưng kì lạ làm sao, kể từ khi nàng đến đây, nàng đều luôn có một cảm giác kì lạ, lật giở Minh Nguyệt thiên thư cũng không thể xem được chuyện gì đang xảy ra, thật là, chỉ cần là những việc có liên quan đến vận mệnh của nàng thì nàng không cách nào thấy được, cũng không có cách nào làm gì để xoay chuyển, nàn ghét cái cảm giác này, mọi chuyện đều không nắm trong tay, vận mệnh là cái gì, nàng không quan tâm, nàng chỉ biết bản thân phải trở nên mạnh mẽ, nàng muốn mọi thứ phải được nắm trong tay nàng, tùy nàng định đoạt. Ngày đó gặp phải Ma Lãnh Hàn, nàng đã cảm nhận sâu sắc cái cảm giác biết nhưng không thể làm gì được. Từ khi sinh ra đến nay, đều là nàng quyết định tất cả mà không phải là chấp nhận số phận, mặc cho mọi chuyện sắp đặt, nhưng kể từ khi đến đây, nàng mới biết bản thân nhỏ bé đến chừng nào. Lúc trước nàng tự tin vào bản thân, tự phụ cho rằng mọi chuyện trên đời không gì nàng không làm được, nhưng từ ngày đó nàng ới biết, ở trong thế giới này nàng chỉ là một hạt bụi không đáng kể. Nàng nhất định phải trở nên mạnh hơn, mạnh hơn nữa, phải đứng trên cao nhìn xuống vạn vật, tuyệt đối không thể cuối đầu trước ai.

” Tử Nguyệt, cô không nên quá gượng ép bản thân. Từ từ rồi mọi chuyện sẽ đến. ” Một thanh âm trong trẻo trầm thấp vang lên trong đầu nàng không khó nhận ra sự lo lắng quan tâm trong đó.

” Không. Huyết nguyệt, ta nhất định phải trở nên mạnh mẽ. Ta không muốn trở thành quân cờ của ai hết, tuyệt đối không? ” Nàng kiên trì nói, trong giọng nói đầy kiên quyết, chứa đựng sự không cam lòng. Nàng tuyệt đối sẽ không dể ai nắm giữ cuộc sống của nàng, cũng không để ai có thể tính kế nàng, nếu có, kẻ đó phải chết.

” Không ai bắt ép em cả, tin tôi, trên thế gian này sẽ không ai có thể đủ sức tính kế em, cho dù có, thì hãy để tôi giúp em diệt trừ bọn họ. ” Nếu có ai dám làm hại nàng, cho dù phải chết, y nhất định sẽ khiến bọn chúng cùng xuống địa ngục. Cho nên nàng không cần lo. Y dùng từ ngữ hiện đại, muốn cho nàng hiểu rõ tình cảm của y hơn.

” Huyết Nguyệt. “

” Ân. “

“Cảm ơn. ” Cảm ơn vì tất cả những gì y đã làm cho nàng.

“Không có gì. ” Y đều là tự nguyện, cho nên nàng không nên cảm ơn.

Tử Nguyệt thở hắt ra, khóe miệng nở nụ cười an lòng.

“Huyết Nguyệt, em tin tưởng chị. Đừng khiến em thất vọng. “

Thật lâu sau, thanh âm đó mới vang lên lần nữa. ” Hảo. “

Kì thật, y muốn nàng biết y không phải là chị, nhưng bây giờ chưa phải lúc. Một ngày nào đó, nàng sẽ hiểu rõ.

—————-

Màn đêm lạnh lùng bao trùm vạn vật, ánh trăng to tròn treo lơ lửng trên bầu trời tỏa ra ánh sáng trong trẻo nhưng lạnh lùng. Từng cơn gió nhẹ lướt qua mang theo từng cánh hoa mai theo từng làn gió mà nhảy múa một vũ điệu tuyệt đẹp rồi nhẹ nhàng đáp xuống mặt đất. Thấp thoáng đâu đó trong những cánh hoa mai là những đóm sáng lập lòe, thỉnh thoảng nhưng xđốm sáng còn chụm lại với nhau phát ra những âm thanh nói chuyện, lại gần hơn nữa có thể nhìn rõ hình dáng của chúng, trông chả khác gì những nàng tiên bướm trong phim hoạt hình Barbie, nhưng kì lạ là đôi cánh của chúng lại giống cánh chuồn chuồn, có con thì không có cánh. Chúng chính là những tinh linh hoa mai đã tu luyện trong Thất Tuyệt Điện cả ngàn năm. Là những tinh linh chăm sóc vườn mai này. Mà những tih linh này đnag không ngừng bàn tán một việc gì đó, chắc hẳn chúng có lien quan đến chủ nhân nơi này và còn cả một vị khách lâu ngày mới đến nữa.

Bên trong Thất Tuyệt Điện hiện đang có hai nam nhân dung mạo vô song ngồi đối diện nhau đánh cờ. Đó là một bàn cờ tướng, thế cờ xem chừng rất ảo diệu, hai bên không ai nhường ai, nhưng cũng phải dè dặt cẩn thận suy nghĩ từng nước cờ của nhau.

” Tâm không vững đại nạn cũng đến. ” Theo sau thanh âm trong trẻo như tiếng chuông ngân lại mang vẻ lạnh lùng đó là tiếng động của quân cờ được di chuyển và hạ xuống.

” Nhân sinh như một giấc mộng, hà tất phải xem xét đến nhiều việc. ” Thanh âm êm tai như gió thoảng qua vang lên xem như trả lời người đối diện.

” Xem ra huynh đã quyết định. ” Như là tiếng thở dài, chàng thật không hiểu người trước mắt này đang nghĩ gì nữa. Cần thiết sao, đáng giá sao?

” Người nhìn vào thì đó là chuyện không thể tha thứ, không dung thế tục, nhưng đối ta mà nói, đó là hạnh phúc. ” Hạ Âm nhẹ nở nụ cười nhẹ, vẻ mặt ôn hòa lại mang theo nhu tình. Y nghĩ đến nàng, chỉ cần có nàng, đối y mà nói hết thảy đều đáng giá, đều là hạnh phúc.

” Ta tôn trọng quyết định của huynh. “

” Đa tạ.”

“Không cần thiết, huynh nên lo lắng cho tương lai thì tốt hơn. Ta biết huynh đến đây vì chuyện gì, ta sẽ giúp huynh hết khả năng, coi như để trả ơn năm đó huynh giúp ta. “

“Ta chỉ mong được vậy. ” Hạ Âm như trút được gánh nặng. Nhưu vậy thì tốt quá, cuối cùng y và nàng cũng có thể ở bên nhau.

” Sư phụ. “

Từ bên ngoài vang lên một giọng nói làm cho Hạ Âm thân mình không khỏi cứng đờ, nhưng trong chốc lát vẻ mặt lại có hơi xấu hổ nhìn Phong Vân Lưu Thủy, đồ đệ này của y đúng là vô phép tắc mà, nhưng đó cũng là điểm đáng yêu của nàng mà.

Rất nhanh, một thân ảnh màu vàng liền chạy vào trong đại điện đến bên cạnh y, vẻ mặt vui sướng khó che giấu.

” Xem con kìa, lại vô phép tắc rồi, biết đây là đâu không hả. Còn không mau thỉnh tội với Thiên Hoàng. ” Lời nói tuy là trách móc nhưng không khó nhận ra sự sủng nịch yêu thương bên trong.

Hàn Mai nghe vậy thì thầm bỉu môi, ánh mắt mang ý cười nhìn y, có vẻ tinh nghịch. ” Uầy, Thiên Hoàng đại nhân đại lượng như vậy sao có thể trách Mai Nhi được chứ. Phải không Thiên Hoàng đại nhân?”

Phong Vân Lưu Thủy cầm tách trà lên uống, im lặng không nói gì.

Hạ Âm ôn nhu sủng nịch xoa đầu Hàn Mai, thế này mới quay sang khách khí nói với Phong Vân lưu Thủy. – Đêm đã khuya, ta không quấy rầy đệ nữa, cáo từ.

Phong Vân Lưu Thủy chỉ đáp nhẹ một tiếng.

Hạ Âm liền lôi kéo Hàn Mai rời đi, xa xa còn có thể nghe thấy tiếng cười nói vui đừa của hai người.

Phong Vân Lưu Thủy cũng không biết làm sao, chỉ có thể thầm than một tiếng ‘ nghiệt duyên ‘. Nhưng biết sao được, thiên mệnh khó cãi.

Chàng lại nhìn tay mình, chàng đã rất nhiều lần tính toán xem năm nay chàng sẽ nhận đồ đệ ra sao, tuong lai thế nào. Nhưng dù có ra sao cũng không thể tính được, không lẽ đây cũng là số trời. Chàng lại nhớ đến lời dặn dò của Sư Phụ chàng, đó là lúc trước khi người lịch kiếp.

Người trong tam giới ( Nhân Giới, Thiên Giới – Minh Giới, Ma Giới) chỉ biết rằng sư phụ chàng lịch kiếp phi thăng thành thần, nhưng trên thực tế, người lại lịch kiếp thành Thánh. Mà Thánh Kiếp lần này lại là Mộng Cảnh, cũng không biết hiện tại người đang làm gì, đã chuyển thế thành ai, lịch kiếp ra sao.

Đêm trước khi lịch kiếp, người đã gọi cả năm sư huynh đệ đến, bàn giao mọi chuyện, lúc đó, y mới biết được rằng bản thân mình còn một kiếp nạn cần phải trãi qua.

” Lưu Thủy, Con còn có một kiếp nạn nữa, chỉ khi qua kiếp này, con mới có đủ tư cách trở thành Thánh Tử, được Thánh Giới, góp sức cho Thánh Cung. Tuy nhiên, con cần phải hiểu rõ một điều, kiếp này con không thể tránh, mà phải đối mặt, ai cũng không thể can thiệp, nếu con thất bại, cái giá phải trả chính là việc con sẽ thành Ma. “

” Sư phụ, vậy làm sao để nhận biết kiếp nạn đó khi nào thì tới, và đó là kiếp nạn gì. “

“Kiếp nạn này được gọi là Tâm Sinh Kiếp, do tâm mà ra, kết thúc cũng từ tâm. Kiếp này không phải là cái gì khác, mà là vì một người mà sinh ra, vì một người mà kết thúc. Muốn chọn lựa ra sao, cái này phải hỏi con, chọn lựa đúng thì Lục Giới thái bình, chọn lựa sai thì cả Lục Giới sẽ vì con mà hủy. Hãy cẩn thận suy nghĩ, lựa chọn cho đúng đắn, đừng vì những thứ khác mà phải ân hận cả đời. Nhớ kĩ, nhớ kĩ. “

Chẳng lẽ những gì sư phụ đã nói sắp ứng nghiệm. Y nhìn Vân Sinh Thạch trên tay mình đã chuyển sang màu bạc từ bao giờ.

Tâm Sinh Kiếp, vì tâm mà ra, cũng từ tâm mà kết thúc. Không thể tránh, chỉ có thể đối đầu.

Rốt cuộc là vì sao?

Haizz… Tiếng thở dài như có như không vang vọng bên trong Thất Tuyệt Điện. Là gì thì sau này sẽ rõ.

Từ sáng sớm đã có vô số người tụ tập nơi diễn ra thi đấu.

Hôm nay là ngày thi đấu trận chung kết Tân Sinh Tranh Tài năm nay. Cho nên có rất nhiều người tụ tập, nhất thời khung cảnh trở nên nhộn nhịp vô cùng. Có nhiều người lúc trước không xuất hiện, nay đều xuất hiện, đại đa số là người có địa vị cao quý trong Tiên giới lẫn Nhân Giới, trong đó không thể không kể đến sự xuất hiện của một vị có thân phận tôn quý nhất Tiên giới – Thiên Đế. Tuy Thiên Đế là người đứng đầu Tiên Giới, nhưng khi xem chỗ ngồi của y thật khiến người ta cảm thán, y vậy mà lại ngồi ngang hàng với Phong Vân Lưu Thủy, điều này đủ thấy rõ địa vị của Lưu Thủy Thiên Hoàng cao đến đâu, nếu để ý kĩ hơn sẽ thấy Thiên Đế còn có mấy phần kính trọng Phong Vân Lưu Thủy, điều này thật khiến người ta không thể hiểu nổi.

Tử Nguyệt híp mắt đánh giá tràng náo nhiệt trước mặt. Ngoài Thiên Đế đến ra thì còn có cả Tứ Đại Tiên Quân, Tiên vương, Vương Gia, Hoàng Đế nhân giới… cũng đến góp vui. Có thể thấy rõ cuộc thi hôm nay rất được coi trọng thế nào.

Thiên Ngọc Vũ đứng gần Thiên Đế, thỉnh thoảng liếc nhìn Tử Nguyệt, thấy nàng nhàn nhã tự tại như thế không khỏi cười thầm. Y thật sự rất mong chờ được cùng nàng giao đấu. Mong rằng nàng sẽ không khiến y thất vọng.

Sau khi xem xét thấy mọi người đã đến đông đủ, Phong Vân Lưu Thủy liền ra lệnh cho trận đấu bắt đầu.

Ngay sau đó, Tử Nguyệt và Thiên Ngọc Vũ đồng thời ngự kiếm lên không trung, mặt đối mặt nhau, dưới chân là Bạch Vân Hải, mặt nước trong xanh không gợn sóng, còn có thể loáng thoáng nhìn thấy đàn Ngư Hải có vảy bạc óng ánh đung đưa đuôi cá bơi qua bơi lại.

Tử Nguyệt nhếch miệng cười nhìn Thiên Ngọc Vũ. Y so với lần đầu tiên nàng gặp cũng không khác mấy, vẫn lạnh nhạt, lạnh lùng. Nhìn y trông khá giống Phong Vân Lưu Thủy, không nhiễm bụi trần, vẻ mặt nhàn nhạt, nhìn không ra cảm xúc. Nói thật, nàng cũng không mấy tiếp xúc với y, bình thường người này đều là một bộ xa cách người bộ dáng, muốn gần gũi nói chuyện khá khó khăn, có vài lần nàng cũng có đến làm quen với y, nhưng chưa nói được gì nhiều y liền rời đi trước, quá vài lần, nàng cũng bỏ cuộc không miệt mài theo đuổi. Cũng không phải do nàng mê trai, cái chính là nàng từng vận dụng Minh Nguyệt Thiên Thư tìm hiểu về y, nhưng ngoài thân phận của y và một số chuyện mà ai cũng biết về y thì hoàn toàn không còn hiện ra gì nữa, hại nàng tò mò không thôi. Mặc dù Minh Nguyệt Thiên Thư cái gì cũng biết, cái gì cũng thông, nhưng chỉ cần là chuyện dính liếu đến nàng thì đều úp úp mở mở, lúc xem được, lúc xem không được. Mà chuyện về y nàng lại không thể biết được thì chỉ còn cách nghĩ là y tương lai có dính liếu đến nàng, chính vì vậy mà nàng mới nhiều lần cố ý tiếp cận tìm hiểu y, nhưng người ta lại không gần nữ sắc, trực tiếp ngó lơ đại mỹ nữ là nàng, thật đáng giận mà.

Thiên Ngọc Vũ nhìn vẻ mặt tự hỏi của Tử Nguyệt thì thầm buồn cười. Nàng trông có đôi lúc nghiêm túc, đôi lúc đáng yêu, có lúc giống trẻ con, đôi lúc chính chắn trưởng thành, đôi lúc lạnh lùng vô tình, đôi lúc ân cần chu đáo.

Hai mặt khác nhau nhưng khi nàng thể hiện thì rất tự nhiên, y thật không hiểu rốt cuộc nàng là người ra sao nữa. Thật muốn đi tìm hiểu mọi chuyện về nàng. Nhưng đồng thời y cũng cảm thấy nàng có điều gì đó bí ẩn, y cũng biết nàng tiếp cận y chỉ vì tò mò, mà y không thích nàng nhìn y với con mắt như đang nghiên cứu một món đồ, cho nên nhiều lần y liền dùng nhiều cái cớ khác nhau rời đi trước.