Editor: Yuè Yīng

Lý Nhược Vân và Loan Hoan sinh ra cùng năm cùng tháng, Loan Hoan sinh ra đầu tháng Lý Nhược Vân sinh ra cuối tháng. Cho dù là như thế, tới nay Lý Nhược Vân vẫn cảm thấy bản thân luôn thua cách một đoạn thời gian với Loan Hoan, cô lớn lên rất chậm, Loan Hoan lại lớn lên rất nhanh.

Thời điểm Lý Nhược Vân là thiếu nữ nhỏ thì Loan Hoan đã là thiếu nữ, thiếu nữ nhỏ đọc Nàng tiên cá trong truyện cổ Andersen khóc to, khóc to rồi nắm tay Loan Hoan nói: Hoan, vì sao cậu không khóc, nàng tiên cá bi thảm như vậy. Giọng nói của Loan Hoan nhàn nhạt: Cũng không phải là thật, tớ khóc làm gì.

Khi Lý Nhược Vân lớn thành thiếu nữ thì Loan Hoan đã là cô gái, cô thiếu nữ ngồi trong lớp học dùng bút vẽ đủ loại biểu cảm khôi hài của thầy giáo mà cô ghét, thì thầy giáo đáng ghét đó cũng là người đứng bên cạnh Loan Hoan mang vẻ mặt kiêu hãnh thông báo, Loan Hoan lại người đứng đầu trong các phong trào thi đua học tập thể thao.

Khi Lý Nhược Vân lớn thành cô gái thì Loan Hoan đã là một quý cô, khi trở thành cô gái bắt đầu õng ẹo mang giày cao gót xiêu vẹo đi tham gia các cuộc tụ tập, Loan Hoan đã có thể đeo đôi giày cao gót mười cm đi đến trước mặt một anh chàng đẹp trai, mang nét mặt lạnh lùng nói với người kia rằng: Xin cậu đừng nên lãng phí thời gian làm những chuyện ấu trĩ tức cười nữa, cậu sẽ không lấy được thiện cảm từ tôi đâu.

Khi Lý Nhược Vân bắt đầu thỉnh thoảng hẹn hò với những anh chàng có diện mạo ưa nhìn thì Loan Hoan đã đi vào lễ đường đám cưới, trở thành một người vợ.

Khi đó, Lý Nhược Vân oán trách Loan Hoan: Hoan, tớ rất muốn được là cậu, không cần học cái gì cũng biết, cái gì cũng có thể hiểu.

“Không, ngàn vạn lần đừng muốn trở thành tớ, cái gì cũng biết, cái gì cũng có thể hiểu không phải là một chuyện tốt.” Loan Hoan nói với cô như vậy.

Cắt! ! !

Một lát sau, Lý Nhược Vân có nghe thấy Loan Hoan nói như vậy: Kỳ thực, Tiểu Vân, tớ hy vọng mình có thể là cậu, có thể là cậu.

Thời điểm đó, khi Lý Nhược Vân nghe những lời này có cảm giác là lạ, giọng điệu của Loan Hoan giống như hận không thể thật sự được biến thành cô vậy.

Tiểu Vân, tớ hy vọng mình có thể là cậu, có thể là cậu.

Mấy tháng sau, Lý Nhược Vân mới thực sự ý của Loan Hoan trong lúc đó. Hừm, Loan Hoan “tiên trảm hậu tấu” đem mình trở thành Lý Nhược Vân.

Bí mật Loan Hoan cất giữ ba năm đem cô ẩn mình trong thế giới được tô vẽ bởi đủ loại màu sắc chỉ lộ ra một khe hở, lộ ra thời kỳ ngây thơ của cô.


Đầu mùa xuân năm 2012, ở sân bay Lisbon, Lý Nhược Vân gặp một người đàn ông, tên của người đàn ông kia là Dung Doãn Trinh.

Ở Thổ Nhĩ Kỳ, một vị nhà giàu mới nổi Ả Rập trong một lần tình cờ gặp cô liền nói đã nhất kiến chung tình với cô, vì thế, đi thẳng một đường theo cô từ Nam Phi đến Lisbon, nhà giàu mới nổi Ả Rập còn mua vé máy bay đi tới Los Angeles giống y như cô.

Mùi xì gà nồng nặc trên người nhà giàu mới nổi xông lên khiến cô choáng váng đầu óc, giờ phút này, Lý Nhược Vân học tập giọng điệu của Loan Hoan: Nhà giàu mới nổi tiên sinh, đừng nên lãng phí thời gian làm những chuyện ấu trĩ tức cười nữa, ngài sẽ không lấy được thiện cảm từ tôi đâu…

Thông thường, khi thốt ra những lời này Loan Hoan luôn tỏ ra dáng vẻ điệu bộ cao quý lạnh lùng, thông thường, những anh chàng nhận được lời cảnh cáo như vậy thì nét mặt sẽ xuất hiện vẻ lúng túng.

Nhưng mà, lời này thốt ra từ cô thì chẳng có lấy một chút hiệu quả “dáng vẻ điệu bộ cao quý lạnh lùng” gì, ngược lại, cái từ cô tự thêm vào “Nhà giàu mới nổi tiên sinh” kia sao nghe cứ như đang làm nũng vậy.

Ả Rập tiên sinh kia nghe câu nói của cô xong thì ánh mắt tỏ ra si mê hơn, ánh mắt kia rõ ràng là, Ồ, bảo bối, em nói lời này thật đáng yêu vô cùng.

Shit! !

Lý Nhược Vân vò đầu, kỳ thực cô rất muốn gào lên: Tiên sinh, tôi sắp bị mùi khói trên người ngài xông thành thịt hun rồi, lời nói gần như bật ra khỏi miệng thì trong đầu tự động vang lên giọng nói của bà nội: Tiểu Vân, con là cháu gái nhà họ Lý, con phải chú ý nhất cử nhất động của mình.

Được rồi, vì thế, Lý Nhược Vân rất lễ phép cùng nói với nhà giàu mới nổi Ả Rập: “Tiên sinh, tôi muốn nói cho ngài một việc, tôi đã có bạn trai.”

Nhà giàu mới nổi nhíu nhíu mày.

“Hiện tại phiền ngài có thể rời khỏi đây được không. Năm phút nữa bạn trai tôi sẽ xuất hiện, tôi không muốn để anh ấy nhìn thấy tôi và người đàn ông khác lôi lôi kéo kéo.”

Lý Nhược Vân che mũi, giả vờ như có lòng tốt ghé sát vào nhà giàu mới nổi nói thầm: “Bạn trai tôi là một tên thích ăn dấm chua, anh ấy biết Karate, còn có cả Kungfu Trung Quốc, đương nhiên, cả võ Thiếu Lâm, tôi nói như vậy ngài nghe có hiểu không, tiên sinh?”

Ý tứ nói rõ ràng là: Nếu ngài không đi, ngài sẽ bị “làm thịt”, rất nhiều người nước ngoài không biết về Trung Quốc đều cho rằng người Trung Quốc ai cũng là Lý Tiểu Long, Thành Long, ai cũng có cái đầu bằng thép có thể phá gạch dễ dàng.

Dễ nhận thấy một điều là nhà giàu mới nổi trước mặt đây không biết gì về Trung Quốc cả.

Ai mà biết lời của cô lại thu được hiệu quả trái ngược, phá lên cười to một trận, anh ta cất giọng oang oang: “Em thật đáng yêu, Vân, tôi nhất định phải theo đuổi em.”

Lý Nhược Vân tức giận đến nỗi muốn đâm đầu vào tường, thấy chuyến bay sắp đến giờ, cô không muốn trong chuyến bay 7 – 8 tiếng đồng hồ mà phải ngồi cùng vị lão huynh này, cô biết ghế của anh ta ở ngay cạnh cô.

Vào thời điểm Lý Nhược Vân muốn phát điên lên, một thanh âm vang lên.

Đó là một giọng nói rất êm tai, tương tự như chỉ có tài năng bẩm sinh mới có thể tạo ra thanh tuyến này, tràn ngập từ tính.

Thanh âm kia đang nói.

“Cô ấy nói không sai, tôi thực sự là một tên thích ăn dấm chua.”

Khoảng cách giữa Lý Nhược Vân và nhà giàu mới nổi Ả Rập xuất hiện thêm người thứ 3, người đàn ông có giọng nói rất dễ nghe, người đàn ông đó đứng thẳng hàng với cô.

Người đàn ông có dáng người cao lớn, Lý Nhược Vân nhìn anh từ mặt nghiêng, bí mật nhìn từ dưới lên trên, đường vòng cung hàm dưới là thuộc dạng cô ưa thích, tinh tế, đầy phong độ, không nhiều hơn một phần cũng không ít hơn một phần.

Tinh tế, đầy phong độ, trên đường vòng cung hàm dưới là gò má hoàn mỹ, chỉ nhìn một cái, Lý Nhược Vân biết đó là một người đàn ông anh tuấn phi phàm, cho dù khuôn mặt anh bị chiếc kính râm lớn che khuất.

Câu thứ hai người đàn ông anh tuấn nói là: “Có lẽ, anh muốn mở mang kiến thức Karate, Kungfu Trung Quốc và cả võ Thiếu Lâm của tôi.”

Xem ra người này nghe được hết đoạn đối thoại giữa cô và nhà giàu mới nổi. Lý Nhược Vân lẩm bẩm mở miệng, tiên sinh. .

“Câm miệng, Lý Nhược Vân, chẳng lẽ em không biết anh ghét nhất chuyện đi đâu em cũng lằng nhằng không rõ ràng à?”

Lý Nhược Vân mừng rỡ trong lòng, thật là người đàn ông đầy thú vị, giây tiếp theo, đầu óc cô lại đột nhiên nảy ra một vấn đề như vậy.

Lý Nhược Vân?


Người đàn ông này mới gọi cô là Lý Nhược Vân, rốt cuộc người đàn ông này biết tên cô từ đâu nhỉ, chỉ có điều, Lý Nhược Vân không nghĩ được nhiều như vậy, rất dễ nhận thấy là vị này đã xung phong nhận làm đồng minh của cô, hiện tại, việc cấp bách chính là thu phục nhà giàu mới nổi kia.

Vì thế, Lý Nhược Vân di chuyển qua bóng dáng người đàn ông, thân thiết kề bên như dáng vẻ chim nhỏ nép vào người.

Nhà giàu mới nổi mang nét mặt nghi hoặc, người đàn ông tiến lên phía trước một bước, chìa ra tay túm chặt cổ tay nhà giàu mới nổi. Gần như là khi người đàn ông vừa túm chặt cổ tay nhà giàu mới nổi thì nét mặt anh ta lúc trắng lúc xanh, mấy phút đồng hồ sau người đàn ông buông tay anh ta ra, nhà giàu mới nổi ngay lập tức nhảy ra khỏi chỗ, sau đó nắm chặt cổ tay của mình ngồi trên mặt đất.

Lý Nhược Vân cũng sờ cổ tay của mình theo phản xạ, ánh mắt hướng tới trên khuôn mặt người đàn ông, khuôn mặt người đàn ông cũng hướng về phía cô, đột nhiên, trái tim Lý Nhược Vân đập thình thịch, có phải ánh mắt bị chiếc kính râm lớn che khuất kia cũng đang nhìn cô hay không?

Giây tiếp theo, hành động của người đàn ông liền chứng minh là cô tự mình đa tình, hẳn là người đàn ông đang nhìn một người đàn ông phương Đông ở cách đó không xa, người đàn ông kia dùng tay ra hiệu, người đàn ông kéo tay cô đi về phía cửa đăng ký lên máy bay bên kia.

Cứ như vậy, Lý Nhược Vân mơ mơ màng màng đi theo người đàn ông, đợi đến khi qua cửa an ninh người đàn ông buông cô ra, sau đó, Lý Nhược Vân ngơ ngẩn đi theo sau lưng người đàn ông, bọn họ tiến vào lối đi đăng ký.

Sau giữa trưa, những bức tường kính màu bạc trên lối đi đăng ký, ánh nắng thuộc về Địa Trung Hải dừng ở những bức tường kính màu bạc hắt lên những ánh sáng chói rọi, ánh sáng rực rỡ đó cũng dừng ở trên thân thể người đàn ông, đem đường cong trên khuôn mặt ánh phóng to lên tựa như đang ở trong điện Tu La ở âm phủ.

Người đàn ông luôn đi phía trước dừng bước chân, đang không có bất cứ dự đoán nào, theo bản năng, Lý Nhược Vân lùi về phía sau một bước, cứ ngơ ngác đứng đó.

Người đàn ông nói chuyện, anh hỏi cô.

“Có phải em thấy lạ, làm sao mà tôi biết tên của em là Lý Nhược Vân.”

Giờ này khắc này, Lý Nhược Vân như mới tỉnh lại từ trong giấc mộng, không trách được tại sao mình cứ đi theo sau anh ta, hóa ra cô đuổi theo anh vì muốn hỏi về vấn đề này.

Đúng vậy, khẳng định là như vậy.

Lý Nhược Vân nghiêm trang gật đầu.

Dung Doãn Trinh cảm thấy cô gái trước mặt vô cùng thú vị, thấy thế nào cùng giống như một cô gái nhỏ, chính là kiểu người không rành thế sự lại có thể đưa một đứa trẻ mắc bệnh AIDS vượt qua ngàn dặm xa xôi trở về nhà, cô làm như thế nào mà làm được?

Không tự chủ được, Dung Doãn Trinh muốn trêu cô một chút.

Vì thế, tới gần cô một chút, hơi cúi xuống, lần này cô không lùi về phía sau một bước nữa.

“Tiểu Vân.”

“Tiểu. . . . Tiểu Vân?” Lý Nhược Vân lắp bắp, tại sao người đàn ông này lại biết cô còn được gọi là Tiểu Vân, có lẽ. . . đó là một đối tượng thầm mến cô?

Mê mẩn, Lý Nhược Vân đưa tay.

Cầm trong tay chiếc kính râm lớn, Lý Nhược Vân đứng ở nơi đó cũng không nhúc nhích, rốt cuộc là khuôn mặt này nên miêu tả từ góc độ nào đây? Họa bút đường cong này như thế nào đây? Lại phải bắt đầu tô màu từ đâu?

Không, không, không. . . Có lẽ, cả đời này cô cũng không có cách nào, chỉ sợ nhiều hơn một nét, chỉ sợ ít hơn một nét.

Người đàn ông này, thực con mẹ nó rất. . .

Người đàn ông này đẹp trai tới nỗi khiến cô muốn bật thốt lên thành tiếng.

Tình cảnh này, loại tâm tình này, giống như đã từng quen biết, người đàn ông cũng giống như đã từng quen biết.

Hình như, người đàn ông hơi nhíu mày vì hành động đường đột của cô, Lý Nhược Vân cũng không quan tâm được nhiều như vậy, cô mở miệng lẩm bẩm: “Anh thật đẹp trai, tiên sinh, tôi thề nhất định là chúng ta đã từng gặp nhau rồi.”

Cái nhíu mày giãn ra, gương mặt gần trong gang tấc trở nên dịu dàng, chút dịu dàng này kéo theo lúm đồng tiền như ẩn như hiện bên gò má trái của anh, lúm đồng tiền là má lúm lõm dài.

Má lúm lõm dài, ánh mắt sâu thẳm như dòng sông Seine, lãng mạn đến rung động lòng người.


Một niệm tưởng, một ý niệm như nét vẽ sống động.

“Tiểu Vân.” Anh gọi cô, mang theo như vậy một điểm ôn nhu.

“Dạ.” Lý Nhược Vân trả lời.

“Loan Hoan gọi em như vậy.” Anh nói.

Loan Hoan, Loan Hoan!

Trong nháy mắt, Lý Nhược Vân cảm thấy trái tim mình trống trơn, giống như mất đi vật vô cùng quan trọng.

“Anh là Dung Doãn Trinh!” Cho dù đáp án đã rất rõ ràng, Lý Nhược Vân vẫn không tự chủ được hỏi lại một câu.

Luôn đi theo ở phía sau biến thành cùng sóng vai đi, Lý Nhược Vân cảm thấy cả trái tim thật hoảng loạn, nỗi hoảng loạn khiến cô nhấn mạnh câu nói: “TMD, vận may của Loan Hoan thật tốt, lại có thể cưới được người đẹp trai như anh . . . .”

Anh ngừng lại, nghiêng mặt nhìn cô.

“. . . Người đàn ông. .” Lý Nhược Vân nhỏ giọng nói ra, cuối cùng dứt khoát im miệng lại.

Trong chuyến bay hơn mười tiếng từ Lisbon tới Los Angeles, cô và anh là người yêu, nhà giàu mới nổi Ả Rập nổi chưa từ bỏ ý định theo họ lên máy bay, kết quả vé máy bay của Lý Nhược Vân được đổi cho trợ lý của Dung Doãn Trinh, vì thế biến thành cô và Dung Doãn Trinh ngồi ở khoang hạng nhất, trợ lý của Dung Doãn Trinh và nhà giàu mới nổi Ả Rập ngồi ở khoang phổ thông.

Ngồi cùng Dung Doãn Trinh, Lý Nhược Vân cảm thấy bản thân có điều quan trọng cần làm sáng tỏ một chút: “Việc ấy, Dung Doãn Trinh, bình thường tôi không phải người như thế, mùi xì gà nồng nặc trên người nhà giàu mới nổi kia xông lên khiến đầu óc tôi choáng váng.”

“Như vậy à.” Dung Doãn Trinh thờ ơ trả lời một câu.

“Dung Doãn Trinh, tôi còn ngốc nghếch hơn Loan Hoan phải không?” Lý Nhược Vân liều lĩnh hỏi một câu.

“Không đâu!” Anh vừa nói vừa cầm lấy chụp mắt.

“Dung Doãn Trinh, Loan Hoan tốt hơn tôi đúng không?” Lý Nhược Vân lại thốt ra một câu, kỳ thực cô cũng không biết vì sao mình lại muốn hỏi vấn đề như vậy.

Lần này, vấn đề của cô đã thành công thu hút sự chú ý của Dung Doãn Trinh, ánh mắt của anh lướt qua hình con mèo trước ngực cô, nở nụ cười như có như không: “Ừm, cô ấy tốt hơn em một chút.”

Nói xong, Dung Doãn Trinh đeo che mắt.

Lý Nhược Vân còn muốn nói thêm, nghe thấy Dung Doãn Trinh nói: “Lý Nhược Vân, tôi chỉ có một chút thời gian ngủ, trong cả một tuần thời gian ngủ của tôi cộng lại không vượt quá hai mươi tư giờ.”

Lý Nhược Vân ngoan ngoãn im lặng.

Trên vùng trời cách mặt đất mười nghìn m, anh là bạn trai của cô, Dung Doãn Trinh là bạn trai Lý Nhược Vân, Lý Nhược Vân mơ hồ nghĩ.