Edit: Yara

Beta: Yuè Yīng

Loan Hoan đứng ở nơi đó, nhìn Dung Doãn Trinh bước từng bước về phía cô, người trợ lý đi theo anh lần này không phải là Chúc An Kỳ, Loan Hoan mím môi, muốn cười.

Dung Doãn Trinh vẫy tay về phía cô, kỳ thực Loan Hoan cũng rất muốn vẫy tay lại với anh, nhưng cuối cùng vẫn không giơ tay lên, bởi vì cô cảm thấy là lạ, chỉ có điều khóe miệng lại tự giác nhếch lên.

Dung Doãn Trinh luôn nói cô thích mím miệng, giống như là không vừa lòng với bất cứ chuyện gì trên thế giới này.

Loan Hoan nâng khóe miệng, định nói cho Dung Doãn Trinh biết rằng không phải là cô không vừa lòng với bất cứ chuyện gì trên thế giới này.

Anh bước từng bước về phía cô, khoảng cách giữa họ ngày càng thu hẹp lại, trong lòng Loan Hoan bắt đầu xao động, cảm giác xao động này làm cho độ cong trên khóe miệng cô ngày càng cao lên.

Nhớ lại hồi ức ngọt ngào, sự kiện thành phố New York mất điện cô phải ở bệnh viện ba ngày, trong ba ngày đó Dung Doãn Trinh một bước cũng không rời khỏi cô. Anh hôn cô một lần, mà còn trong thời điểm cô bị sốt cao nhất, nụ hôn đó thật sự sâu, cũng không có ngay cả khúc dạo đầu, cứ thế cúi đầu đặt nụ hôn xuống.

Sau đó anh có giải thích, môi cô nhìn đáng yêu như dâu tây đã chín mọng làm anh không nhịn được mà muốn nếm thử.

Rõ ràng cô cũng không có lấy một chút đáng yêu vậy mà người kia lại nói cô đáng yêu.

Nụ cười dần dần cứng đờ như đạt tới đỉnh điểm giới hạn, Loan Hoan mở to hai mắt, cô dự cảm rằng nếu cứ cười mãi như vậy không khéo cơ mặt sẽ bị liệt mất, một khi như vậy, không phải cô sẽ bày ra một bộ mặt dữ tợn làm người khác sợ hãi hay sao.

Còn cách khoảng chục bước nữa, một người từ từ đi phía sau Dung Doãn Trinh bước ra, đầu tiên là người kia thò khuôn mặt ra, sau đó cả người bước ra khỏi bóng lưng của Dung Doãn Trinh, đi tới.

Tóc dài thẳng, mắt ngọc mày ngài, từ đầu tới cuối đều thể hiện một biểu cảm cực kỳ khoa trương, cô ấy đưa hai tay lên rồi kêu to: “Hoan, Loan Hoan” rồi đi về phía cô.

Thân thể Loan Hoan tựa như bị đóng đinh tại chỗ, trong đầu rối loạn:


Lý Nhược Vân sao có thể cùng xuất hiện với Dung Doãn Trinh, làm sao có thể?

Chậm rãi, Loan Hoan khẽ đảo mắt nhìn Dung Doãn Trinh, khuôn mặt kia có vẻ không phải đang tức giận, có lẽ, anh đã biết một ít chuyện.

Cho dù là chiếc kính râm đã hoàn hảo che khuất nửa khuôn mặt, nhưng Loan Hoan vẫn là đoán Dung Doãn Trinh không hề tức giận, anh đi theo sau Lý Nhược Vân .

Làn váy nâu dài vì chạy nhanh mà vẽ ra một đường cong ở trong không trung, có lẽ là vì rất muốn đến trước mặt cô, cô ấy cũng không bận tâm đến chiếc khăn lụa trên bờ vai.

Người chạy đến, miệng không ngừng kêu “Hoan, tớ rất nhớ cậu” sau đó còn đánh vào lồng ngực Loan Hoan, khiến Loan Hoan phải lùi ra phía sau một bước.

Thời điểm Loan Hoan lùi lại một bước, ánh mắt vẫn nhìn Dung Doãn Trinh chằm chằm, cô nhìn thấy anh cúi xuống nhặt chiếc khăn lụa mà Lý Nhược Vân làm rơi lên.

Tê dại, Loan Hoan nhắm hai mắt lại.

Tất cả đều xảy ra bất ngờ như vậy!

Sau khi ổn định thân thể, người trước mắt vừa gọi vừa nhảy nhót, tràn đầy sức sống, mở to mắt ra một lần nữa, đối diện là khuôn mặt tươi cười xinh đẹp của Lý Nhược Vân, cô ấy nói: Hoan, cậu có nhớ tớ không?

Không vội vàng, Loan Hoan cũng đi đến ôm lấy Lý Nhược Vân, giống như là chị gái ôm em gái vậy, Loan Hoan không chú ý tới Dung Doãn Trinh nữa, cô mở miệng: “Tiểu Vân, tớ cũng nhớ cậu.”

Từ trước tới giờ Loan Hoan cũng không nói ra những lời buồn nôn như vậy, cho dù là nhớ nhung đến đâu cũng sẽ không nói ra, cho nên, khi những lời đó thốt ra khỏi miệng cô đã thành công khiến cho Lý Nhược Vân cảm thấy giật mình.

Cô ấy lui lại mấy bước, khoanh tay, nhìn từ trên xuống đánh giá Loan Hoan một lượt, vài giây sau, khuôn mặt sáng rực như đóa hoa nở rộ, không biết làm thế nào.

“Xem ra, cậu thật sự nhớ tớ.”

Dung Doãn Trinh cầm khăn lụa của Lý Nhược Vân đứng ở bên cạnh.

Lý Nhược Vân quay mặt sang phía Dung Doãn Trinh, dương dương đắc ý: “Dung Doãn Trinh, anh có nghe thấy mấy lời Loan Hoan vừa nói với tôi hay không, phải biết rằng, muốn cái miệng nhỏ nhắn xinh đẹp kia nói được như vậy không hề dễ dàng chút nào.”

Vừa mới nói xong, Lý Nhược Vân lại lắc lắc đầu: “Không đúng, không đúng.”

Lý Nhược Vân bắt đầu đi quanh Loan Hoan một vòng, sau đó, đứng trước mặt Loan Hoan, nghi hoặc nói: “Loan Hoan, tớ muốn đem lời cậu vừa nói hiểu thành cậu có tật giật mình.”

Hai tay Loan Hoan buông xuống, đúng vậy, đúng là cô có tật giật mình.

“Loan Hoan, tớ đoán, nói mấy câu buồn nôn như vậy nhất định là đã biết bản thân tội đáng muôn chết rồi hả?” Lý Nhược Vân bấm ngón tay tính sổ. “Sinh nhật này, lễ tạ ơn, Noel, tết, v…v, cậu đều không có quà cho tớ, đã vậy đến điện thoại cũng không gọi lấy một cuộc!”

Thật sâu hít một hơi, Loan Hoan ép buộc bản thân phải phấn chấn tinh thần lên, cô nhíu mày với Lý Nhược Vân làm một cái biểu cảm không thể chịu nổi cậu, sau đó cầm lấy khăn lụa trong tay Dung Doãn Trinh đem thắt lại ở trên cổ Lý Nhược Vân, đồng thời vén tóc cô lại cho gọn, sắp xếp mọi thứ ổn thỏa mới nhẹ nhàng ôm lấy cô.

“Tiểu Hoan, tớ rất vui.”

“Ừ, tớ cũng vậy.”

Lý Nhược Vân đáp lại cái ôm của Loan Hoan.

“Lần này cậu về bao lâu?” Loan Hoan bình tĩnh hỏi.

“Lần này phải ở lâu một chút.” Lý Nhược Vân vui sướng hài lòng trả lời: “Ở đến khi cậu thấy phiền mới thôi.”

Ở đến khi cô phiền mới thôi? Loan Hoan cảm thấy trái tim càng ngày mệt mỏi, quay sang nhìn Dung Doãn Trinh, tuy rằng, không phải anh đang cười nhưng ánh mắt lại vô cùng dịu dàng, anh đang nhìn cô tràn đầy dịu dàng.

Loan Hoan cụp mắt xuống, Tiểu Vân nói muốn ở tới khi cô phiền mới thôi, nhưng mới chỉ một lúc như vậy thôi, cô đã thấy rất mệt mỏi. Cô rất muốn được đem nước mắt nước mũi dàn dụa ôm lấy chân Tiểu Vân, đau khổ cầu xin: Tiểu Vân cậu tha thứ cho tớ được không. Nếu cô mới bảy, tám tuổi nhất định sẽ làm như vậy, nhưng cô đã trưởng thành, có đủ chín chắn để có thể phán đoán đúng sai, cái gì nên làm cái gì không.


“Tiểu Hoan.”

“Ừm!”

“Cậu đẹp lắm.”

“Cậu cũng vậy mà!”

Lý Nhược Vân gối đầu trên bờ vai cô khanh khách cười.

Loan Hoan lái xe, Lý Nhược Vân ngồi ở vị trí kế bên tài xế, Dung Doãn Trinh ngồi ở ghế sau, chiếc xe sang trọng cổ điển vẫn chậm rãi di chuyển trước sau như một. Loan Hoan không nói gì Dung Doãn Trinh cũng không nói gì, chỉ duy nhất có Lý Nhược Vân đang nói chuyện. Vừa nhìn thấy chiếc xe của cô, cô ấy liền bắt đầu “Oa, chiếc xe này quá tuyệt vời”, “Thật thần kỳ, xe này vẫn có thể chạy được à”, “Trước kia tớ đã từng muốn một chiếc xe như vậy.”, “Hoan, hôm nào cho tớ mượn xe lái thử chút nhé.”

Thời điểm Lý Nhược Vân vuốt ve các thiết bị trong xe lần thứ n, Dung Doãn Trinh ngắt lời Lý Nhược Vân: “Lý Nhược Vân, em có thể yên lặng cho Loan Hoan chuyên tâm lái xe được không?”

Lý Nhược Vân mỉm cười: “Được rồi, tôi lập tức yên lặng.”

Không biết vì sao câu nói “Lý Nhược Vân” của Dung Doãn Trinh Loan Hoan nghe thấy thật sự rất chói tai, không lâu sau, Dung Doãn Trinh nói cho Loan Hoan biết nguyên nhân anh cùng Lý Nhược Vân gặp nhau ở sân bay.

Hai người đó chắc chắn sẽ khó có thể tin được mình đã từng rơi vào một cái lưới, cơ hội và duyên phận của họ dương như khó có thể tưởng tượng được, duyên phận này khiến Loan Hoan kinh hãi.

Lý Nhược Vân cùng Dung Doãn Trinh xuống xe trước, hai nguời vai kề vai bước đi. Đi được vài bước, Dung Doãn Trinh đi chậm lại, anh vươn tay nắm lấy tay Loan Hoan, sau đó ôm cô vào trong ngực thấp giọng nói: Sau này không cần lái chiếc xe đó, loại đồ cổ này chỉ để nhìn được chứ không dùng được, nếu thích thì có thể để tài xế lái xe.

Ánh mắt Lý Nhược Vân không tự chủ được dừng ở cánh tay Dung Doãn Trinh đang đặt trên vai Loan Hoan, hơn một giờ trước, thời điểm lúc vị công tử nhà giàu mới nổi người Ả Rập đi qua, cánh tay kia cũng dừng ở trên bờ vai cô.

Nghĩ gì thế? Lý Nhược Vân.

Lý Nhược Vân quay đầu, ánh mắt hướng về phía trước, bước chân nhanh hơn.

Hai con hươu cao cổ bị nhốt phía trong vòng rào, bộ dạng ngây ngô chậm chạp đó thật sự không hợp với nơi này, thật sự lại có một người đàn ông đem hai con hươu cao cổ cho vợ mình làm thú cưng ư?

“Anh ấy tặng cho tớ hai con hươu cao cổ.” Ngày đó, lúc Loan Hoan gọi điện thoại cho cô có thờ ơ nói qua chuyện này, đó là lần đầu tiên Loan Hoan nói đến chồng mình ở trước mặt Lý Nhược Vân, trước kia, mặc kệ cô có hỏi như thế nào Loan Hoan cũng không chịu mở lời.

Hơn nữa, hai con hươu cao cổ còn có tên, một con là Tiểu Loan con kia tên là Tiểu Hoan.

Ánh mắt Lý Nhược Vân dời khỏi hai con hươu cao cổ.

Loan Hoan đem quần áo của Lý Nhược Vân đặt từng cái một vào trong tủ, Lý Nhược Vân ôm bả vai tựa vào trên tường nhìn cô. Tuy rằng Lý Tuấn Khải thật sự yêu các cô, nhưng đối với phương diện sinh hoạt của các cô, ông yêu cầu rất nghiêm khác, việc mình có thể làm được tuyệt đối không nhờ người khác.

Lý Nhược Vân là một cô gái lười biếng, vì thế, mỗi khi có trại hè đều là Loan Hoan ở giúp cô quản lý hết thảy, vì thế, dần dà một số chuyện đã trở thành thói quen.

Ở trong lòng Loan Hoan, Lý Nhược Vân luôn luôn là một cô gái lười biếng.

Hành lý của cô ấy cũng không nhiều, chỉ đơn giản mấy bộ quần áo mà thôi, bởi vì lười nên trong sinh hoạt ăn, mặc, ở, đi lại gần như không kén chọn, quần áo mặc thoải mái, đồ ăn chỉ cần sạch sẽ là được.

Lần này Lý Nhược Vân đến Los Angeles vì hai tháng sau vị thầy giáo xấu tính sẽ chuẩn bị triển lãm tranh, ngoài ra cô còn phải đến một trường nghệ thuật ở Los Angeles nhờ giảng bài.

Lý Nhược Vân vẫn yên tĩnh tựa trên tường, mà Loan Hoan thì lại không dám nhìn tới cô, không khí có chút ngại ngùng, thời điểm sắp xếp hành lý sắp xong Lý Nhược Vân mới mở miệng phá vỡ sự trầm mặc.

“Hoan, có một việc tớ muốn nói thẳng với cậu.”

Loan Hoan ngừng động tác trong tay.

“Có vài lần qua Los Angeles nhưng tớ cũng không dám đến gặp cậu, cũng chỉ dám nói vớ nói vẩn ở trong điện thoại cùng cậu.”


Thanh âm của Lý Nhược Vân mang theo sự áy náy: “Tớ không dám tới gặp cậu vì cảm thấy có lỗi với cậu. Tớ sợ nhìn thấy cậu không thoải mái. Tớ đã xem qua một ít tin thức nói về cậu và Dung Doãn Trinh, nói thật, tớ rất sợ hai người thật sự giống như cánh nhà báo đó nói, nếu là như vậy thì tớ đáng chết vạn lần.”

Người đáng tội chết vạn lần là cô mới đúng.

“Chỉ có điều, hiện tại tớ yên tâm rồi.” Lý Nhược Vân còn nói: “Rất dễ nhận thấy, đúng là toàn nói nhăng nói cuội.”

Loan Hoan tiếp tục thu xếp quần áo.

“Cậu thích anh ấy sao?”

Loan Hoan ngừng động tác, Lý Nhược Vân đi đến bên cạnh, cô nhận lấy xấp quần áo cuối cùng, rồi đem treo lên.

Hai người lẳng lặng đứng trước tủ quần áo.

“Cậu thích Dung Doãn Trinh nhiều hơn Lý Nhược Tư sao?”

Loan Hoan thốt lên: “Nhược Tư là anh trai mà.”

Lý Nhược Vân cười nhàn nhạt, trong tiếng cười có chút chua xót: “Hiện tại mình đã biết, Hoan thật sự đã yêu Dung Doãn Trinh, tên Lý Nhược Tư kia bị knockout mất rồi.”

“Tớ không có.” Loan Hoan nghe được thanh âm trả lời cứng ngắc của mình.

Lý Nhược Vân khẽ huých tay chạm vào tay cô, sau đó, nắm chặt lấy tay cô: “Loan Hoan, đây là chuyện tốt, không phải sao? Vợ yêu chồng không phải là đạo lý hiển nhiên sao, như vậy, cậu mới hạnh phúc.”

“Về sau, sống thật hạnh phúc với Dung Doãn Trinh, sau đó sinh ra một bảo bối của hai người, sau đó. . .” Dừng một chút, tiếng nói của Lý Nhược Vân giống như tiếng thở dài: “Sau đó, Hoan sẽ có gia đình của chính mình.”

Loan Hoan nghiến chặt răng, trong lòng giống như có hàng vạn con sâu đang cắn xé, nơi nào đau thì càng ra sức mà cắn, cảm giác đau đớn này khó mà thốt lên thành lời.

“Thùng thùng thùng” tiếng gõ cửa vang lên, người giúp việc bên ngoài nhắc nhở các cô đã đến giờ dùng bữa tối.

Nửa giờ ăn tối cũng khó khăn vượt qua, đây là nửa giờ mà Loan Hoan cảm thấy thần kinh căng thẳng nhất, cô chỉ sợ Lý Nhược Vân bỗng nhiên tò mò chuyện tình của cô và Dung Doãn Trinh, ví dụ như lần đầu tiên gặp mặt như thế nào, ngài Dung thích bà Dung ở điểm gì.

May mắn tất cả đều không xảy ra, đêm nay cảm xúc của Lý Nhược Vân không cao, chỉ nói vài câu về công việc, nói trường học đang tìm nhà trọ cho cô, cô chỉ ở nhờ vài ngày sau đó chuyển đi.

Bữa tối qua đi, Dung Doãn Trinh trở về phòng làm việc của mình xử lý công việc, Lý Nhược Vân kéo Loan Hoan đến phòng mình. Hầu như, toàn bộ buổi tối, Loan Hoan đều ngồi ở bên cạnh Lý Nhược Vân xem cô nhận điện thoại, xem cô nói chuyện, chờ cô nói xong mới nhớ tới Loan Hoan đang ngồi bên cạnh, sau đó nói: “Câu xem tớ thật đãng trí, đúng rồi, chúng ta vừa mới nói tới cái gì nhỉ.”

Mang theo mệt mỏi trở lại phòng mình, đóng cửa nhắm mắt lại để thân thể dựa vào ván cửa lẩm bẩm nói: “Mẹ, Sophia, về sau con không dám nữa, không dám nói dối nữa.”

Tiếng bước chân vang lên, trái tim Loan Hoan trầm xuống.