Edit: Yara

Beta: Yuè Yīng

Ngày mười bốn tháng hai chính là lễ tình nhân, Loan Hoan hai mươi bảy tuổi, cô cùng với Dung Doãn Trinh đã kết hôn bước sang năm thứ ba, còn cách ngày kỷ niệm của bọn họ còn chừng một tháng.

Hôm nay, Dung Doãn Trinh ở bên cạnh Loan Hoan, hôm nay, Dung Doãn Trinh đã làm một việc thật sự rất đáng yêu.

Màn đêm buông xuống, họ cũng làm những việc mà các cặp đôi thường làm giống như bao cặp tình nhân khác.

Đến nhà hàng dùng phần ăn tình nhân, tay cầm tay dạo phố, chơi một số trò chơi được đặc biệt tạo ra vì ngày này. Đây là tiết mục mà Dung Doãn Trinh nhận được nhiều sự bất mãn nhất, anh là người cõng bạn gái ở trên lưng lâu nhất, anh là người thành công ôm bạn gái chạy qua được cây cầu độc mộc mà không ngã xuống nước, anh là người vượt qua vô số chướng ngại lấy được bó hoa hồng treo ở đích . . .

Đêm nay, Loan Hoan nghĩ rằng cô rất vui, cô gào thét đến khản cả cổ khi Dung Doãn Trinh tham gia trò chơi, khi anh thành công lấy được phần thưởng kia cũng là lúc tiếng cười của cô vang dội sung sướng nhất.

Đêm nay, Loan Hoan thấy thỏa mãn nhất, ngồi ở trên xe cô lôi phần thưởng Dung Doãn Trinh thắng được vì cô ra nhìn đi nhìn lại, y như kiểm tra vậy, giống như chỉ sau một đêm đột nhiên giàu lên. Cô liên mồm lải nhải, nói những người kia nhìn thế nào cũng thấy thật ngây thơ, còn có nhiều người chỉ vì vài ba giải thưởng nho nhỏ mà ra làm trò cười cho thiên hạ.

“Em rất cao hứng phải không?”Dung Doãn Trinh đột nhiên hỏi.

“Đương nhiên!” Loan Hoan đang tập trung tinh thần với những món đồ chơi nhỏ kia, thuận miệng đáp, khi trả lời xong mới thấy cần làm sáng tỏ một chút, cô hắng giọng: “Dung Doãn Trinh, anh làm rất tốt, đêm nay mọi cô gái đều phải hâm mộ em vì bạn trai của họ đều không đẹp trai, không có bản lĩnh được như anh”

“Như vậy à?” Giọng nói Dung Doãn Trinh tựa như đang dỗ đứa trẻ nhỏ.

“Đương nhiên!”Loan Hoan cao giọng: “Bằng không, làm sao có thể được như vậy?”

Dung Doãn Trinh đưa tay nhéo nhéo bên má Loan Hoan: “Thật là một cô gái bướng bỉnh ương ngạnh, để anh nhìn xem em còn có thể hùng hồn như thế tới khi nào, nói không chừng nửa giờ sau đã khóc nhè rồi.”


Trong lòng cứ như có một trang giấy bị nhòe đi, không, không, cô sẽ không khóc nhè.

Quay mặt đi để tránh né bàn tay Dung Doãn Trinh, Loan Hoan rũ mi mắt xuống, có như vậy cô mới có thể nói cho Dung Doãn Trinh biết: Doãn Trinh, mắt của em hư mất rồi cho nên từ lúc bắt đầu hiểu chuyện em đã không biết đến mùi vị của nước mắt là như thế nào.

Dung Doãn Trinh không cho Loan Hoan cơ hội nói ra câu đó bởi vì anh đã nói trước cô: “Em và Lý Nhược Vân giống như là hai mặt đối lập nhau.”

“Khác như thế nào?”Loan Hoan miễn cưỡng nói ra một câu.

“Nếu Tiểu Hoan là băng thì Tiểu Vân chính là lửa, Tiểu Hoan không thích nói chuyện còn Tiểu Vân lại ồn ào không ngừng, Tiểu Hoan thích mím miệng Tiểu Vân vĩnh viễn cong miệng cười, Tiểu Hoan cần thời gian một năm dùng tài năng cùng với nỗ lực để tới gần, Tiểu Vân lại chỉ cần một giây là có thể cùng một đám người vui vẻ.”

Tay Loan Hoan chạm nhẹ lên con vịt lông xù màu vàng, đúng vậy, Dung Doãn Trinh nói không sai, thật sự luôn luôn là như vậy.

“Tiểu Hoan không thích khóc còn Tiểu Vân ào một cái là nước mắt rơi không ngừng.”

Loan Hoan quay đầu đi nói với Dung Doãn Trinh: “Cuối cùng, để em tổng kết một chút cái sai của ngài Dung vậy, em giống như là mẹ của Tiểu Vân vậy.”

Loan Hoan còn nhỡ rõ lúc trước bạn học của cô cũng từng nói ra như thế.

Dung Doãn Trinh nghiêng mặt, nhìn vào khuôn mặt Loan Hoan, sau đó ánh mắt dừng lại trên bộ ngực của cô.

Ba giây sau, Dung Doãn Trinh nhận được sự cảnh cáo: Dung Doãn Trinh, quay mặt đi chỗ khác.

Sau đó dù Dung Doãn Trinh có nói gì Loan Hoan đều không thèm đếm xỉa đến, khuôn mặt dài ra cho đến khi xe tiến vào gara. Vừa bước xuống, Loan Hoan liền cầm cái túi đồ chơi nhanh chân bước về phía trước, thế nhưng mới vừa đi vài bước thân thể liền bay vút không trung.

Loan Hoan bị Dung Doãn Trinh ôm ngang người.

Loan Hoan cầm túi đập loạn lên người anh cho đến khi nhận được cảnh cáo, cô nếu còn như vậy thì anh liền buông tay đem cô quăng xuống đất luôn.

Loan Hoan ngoan ngoãn bất động, cô không những sợ chết mà còn sợ đau. Lúc trước cô cảm thấy như thế kia không có là gì, chẳng qua là da thịt có chút trầy xước mà thôi. Cho tới khi vào trại giáo dưỡng thanh thiếu niên, Loan Hoan mới thực sự biết được cái gì là cắt da cắt thịt. Bởi vì cô luôn luôn cứng đầu nên những người đó đã dùng kìm nhổ đi các đầu móng chân móng tay để giáo huấn cô. Loại đau đớn này khiến cô không hít thở nổi, từ đó về sau, Loan Hoan liền bắt đầu sợ đau.

Ngoan ngoãn để mặc cho Dung Doãn Trinh ôm mình, cô vụng trộm nâng ánh mắt lên thì nhìn thấy Tiểu Vân đã trở lại, Loan Hoan không biết mình còn có thể ở bên người đàn ông này trong bao lâu nữa.

Dung Doãn Trinh đặt Loan Hoan xuống đất, nơi bọn họ đang đứng chính là ở trong khu vực sân bóng rổ.

Đối mặt là một khoảng không tối đen che khuất đi khoảng sân bóng rổ ngày trước, một tháng trước đây nơi này còn có công nhân làm việc, Dung Doãn Trinh từng nói cho Loan Hoan biết anh định đem sân bóng đổi thành gara để xe.

Dung Doãn Trinh nên không tự cho là đúng khi đem tặng cô một cái gara lỗi thời chứ? Loan Hoan im lặng nghĩ đến cái xe cổ lổ sĩ chỉ nhìn được mà không dùng được kia, căn bản là cô không thích nó chút nào.

Dung Doãn Trinh đem một cái điều khiển từ xa đặt vào tay Loan Hoan, chỉ dẫn cho cô cách sử dụng mấy cái nút trên đó, cô nhẹ nhàng nhấn một cái lập tức tấm màn màu đen được vén lên, âm thanh tiếng nhạc bỗng chốc bay bổng.

Những ánh sáng lấp lánh chợt lóe, lên hiện ra bầu trời với muôn vàn các ngôi sao nhỏ lấp lánh. . . . .

Trong nháy mắt đó Loan Hoan như biến thành phù thủy trong thế giới cổ tích, cái điều khiển Dung Doãn Trinh đặt trong tay cô giống như là mở ra cả một thế giới.

Hai mươi bảy năm nay, vào ngày mười bốn tháng hai, lễ tình nhân, Dung Doãn Trinh đã tặng cho Loan Hoan một vòng xoay ngựa gỗ.

Sắc hồng trải dài trên trần nhà, phía dưới là màu trắng của ngựa gỗ, phối hợp với tiếng đàn dương cầm của Beethoven và ánh đèn tạo ra một trời sao xanh thẳm cùng muôn vàn bông pháo hoa.

Đứng ở trước vòng tròn ngựa gỗ, Loan Hoan ngẩn người thật lâu, Dung Doãn Trinh cùng cô vai kề vai, bàn tay không biết đã bị anh nắm chặt vào thời điểm nào.

Những đôi cánh màu trắng của con ngựa gỗ cứ xoay tròn xoay tròn, một vòng rồi lại một vòng dập dờn lấp lánh như ngọc lưu ly.

Hóa ra, vòng tròn ngựa gỗ có màu sắc như cầu vồng, hóa ra, đến khi di chuyển vòng tròn ngựa gỗ lại phát ra ánh sáng lưu ly!


Sau này, Loan Hoan lại gặp những người bạn ở khu phố Queen, cô còn có thể bổ sung một câu như vậy: Nè, các cậu không biết vòng xoay tròn ngựa gỗ còn có thể diễn tấu ra giai điệu động lòng người như thế nào đâu.

“Doãn Trinh…” Loan Hoan mấp máy môi.

“Loan Hoan, anh đòi lại tuổi thơ cho em.” Anh nói với cô.

Thật đúng là.

Loan Hoan nghiêng mặt nhìn Dung Doãn Trinh.

“Dung Doãn Trinh.”

“Ừ!” Anh trả lời, quay sang nhìn cô.

Kiễng chân thật cao, ra sức kiễng lên, cô hôn lên khóe miệng của anh, thế nhưng anh lại không cho nó có cơ hội rời đi, một lần nữa bắt lấy đôi môi ấy.

Sau đó, cuối cùng không buông ra nữa.

Ánh sáng lưu ly chiếu đến bóng người đang đứng phía sau cây cọ cách đó không xa, người nọ nhìn thấy đôi nam nữ đang hôn nhau say đắm kia thì hơi ngẩn ngơ, sau đó liền nhanh chóng xoay người.

Thời điểm nhìn thấy Loan Hoan và Dung Doãn Trinh hôn nhau, Lý Nhược Vân nhanh chóng xoay người đi, cô dè dặt cẩn trọng di chuyển bước chân, vì sao cô lại đến nơi đây, đơn giản chính là vì bị tiếng nhạc hấp dẫn, không những vậy cô còn được chứng kiến một khung cảnh lãng mạn lay động lòng người đến thế.

Một người đàn ông tặng cho một người phụ nữ một vòng xoay ngựa gỗ.

Từng bước một rời xa cái vòng xoay tràn ngập mộng ảo, Lý Nhược Vân trong lòng không ngừng cười nhạo Tiểu Hoan không biết e lệ, nha đầu Tiểu Hoan kia ngày thường luôn tỏ ra lạnh như băng vậy mà lại có thể chủ động đi hôn đàn ông, chỉ có điều cũng khó trách, anh ta tặng cô cả một vòng xoay ngựa gỗ, khi động lòng rồi thì sẽ làm những chuyện khác với bình thường.

Ừm, lúc nhỏ Lý Nhược Vân cũng từng nói đùa như vậy, nếu có một cậu bé tặng cho cô cả một khu vui chơi để cô cưới cậu ta, cho dù cô không muốn nhưng đặt ở trước mắt ngắm cũng tốt mà.

Huống chi, người tặng cho Tiểu Hoan cả một vòng xoay ngựa gỗ kia còn là một người đàn ông anh tuấn đến như vậy.

Giữa lúc mơ hồ, Lý Nhược Vân nhớ tới chuyện ngày trước cô còn nói đùa với Tiểu Hoan, nếu người đàn ông mà đẹp trai thì sẽ nhường cho cô, về sau, các cô còn thông qua điện thoại tán gẫu tiếp về đề tài này. Khi đó, Tiểu Hoan sảng khoái nói được, khi đó, Tiểu Hoan còn nói sẽ để ý giúp cô…

Lý Nhược Vân lắc đầu, nghĩ về chuyện nhàm chán đó làm gì?

Gió đêm thổi vào trên mặt của cô, Lý Nhược Vân liếm liếm môi mình, cảm giác hôn môi cùng với Dung Doãn Trinh thì sẽ như thế nào?

Lý Nhược Vân chậm rãi buông tay xuống, bàn tay nãy giờ vẫn đặt bên khóe miệng buông xuống, sau đó cứng ngắc.

Loan Hoan nhìn vào trong gương rồi sờ sờ vào môi mình, Dung Doãn Trinh hôn môi cô đến sưng cả lên, hai cánh môi bị mút đến đỏ au hại cô không dám nhìn lại.

Cũng không biết qua bao lâu, di động Loan Hoan vang lên, là Lý Nhược Vân gọi tới: “Hoan, đi uống rượu với tớ nhé.”

Tính nết nhà nghệ thuật gia khiến Lý Nhược Vân có đôi khi còn vụng trộm uống thử một chút rượu nhẹ, khi đó cô luôn lôi kéo Loan Hoan đi cùng mình. Loan Hoan tìm được phòng có Lý Nhược Vân, cô nàng ghé vào trên quầy bar, trước mặt bày đầy các ly rượu đã uống hết, vừa thấy Loan Hoan đến liền đem nửa chén rượu còn lại đưa đến trước mặt cô.

Loan Hoan ngồi xuống bên người Lý Nhược Vân, cầm lấy ly rượu nhấp một ngụm nhỏ, buông chén xuống rồi nhìn về phía Lý Nhược Vân còn đang nằm sấp ở trên bàn nhìn Loan Hoan chằm chằm.

“Như thế nào?” Loan Hoan thuận tay mở nhạc: “Có phải càng uống càm thấy không thoải mái, nếu không để mình đi làm chút canh giải rượu.”

Lý Nhược Vân không trả lời, chỉ lắc lư cái đầu, cô cũng không nhìn Loan Hoan mà đem mặt dán tại trên quầy bar, thời điểm Loan Hoan muốn đi làm giải rượu canh thì bị Lý Nhược Vân giữ lại.

Loan Hoan ngồi trở lại chỗ ngồi.


Tiếng nhạc ở trong phòng réo rắt, âm thanh cô ca sĩ lúc thì như muốn tố cáo, lúc lại như tiếng thở dài, một hồi lâu sau Lý Nhược Vân nói.

“Anh ấy tặng cho cậu lễ vật cũng thực đặc biệt, nào là xe cổ, hươu cao cổ, vòng xoay ngựa gỗ, Hoan, cậu nói xem, rốt cuộc là Dung Doãn Trinh nghĩ như thế nào mà tặng cho cậu những thứ như vậy.”

Kỳ thực, cho tới nay mấy món đồ đó đều là những thứ anh ấy muốn tặng cho tiểu mỹ nhân ngư, thời khắc này, ở trước mặt mỹ nhân ngư thực sự, Loan Hoan phát hiện bản thân không thể nào lảng tránh được sự thật này.

Loan Hoan dốc một hơi cạn sạch chén rượu làm cổ họng bị nghẹn khiến cô không ngừng ho khan. Lý Nhược Vân nghiêng mặt đến cười khanh khách: Gấp cái gì, không cướp với cậu.

Sau nhiều lần nói dối như vậy, Loan Hoan phát hiện trong thân thể của chính mình mỗi một cái lỗ chân lông đều sinh động dị thường, giống như có tật giật mình, cô luôn hoài nghi người khác có đang nói dối cô hay không.

Khi Tiểu Vân nói vậy, cô không tự chủ được tưởng tượng, có phải Tiểu Vân đã phát hiện chút gì hay không, vì thế bắt đầu dò hỏi cô, tuy biết rõ ràng không phải nhưng lại không nhịn được mà hoài nghi.

Quả nhiên, gieo nhân nào thì gặt quả nấy.

Vì thế, Loan Hoan đem nửa bình uống rượu còn lại uống sạch, sau đó cũng áp mặt vào trên quầy bar giống như Lý Nhược Vân, cười hì hì.

Tiếng nhạc du dương làm cho người ta buồn ngủ, chợt giật mình bởi tiếng đập cửa ầm ầm, là Dung Doãn Trinh, anh ở bên ngoài hỏi: Tôi có thể đi vào hay không?

Loan Hoan lớn tiếng nói có thể, nói xong cô lại một lần nữa híp mắt nhìn Lý Nhược Vân: “Tiểu Vân, cậu có nghe thấy anh ấy nói không, đây là đều là những lời tớ đã dạy đấy, anh ấy cũng thật biết nghe lời nha. .”

Loan Hoan cảm thấy tiếng nói của mình càng ngày càng nhẹ, trước mắt càng ngày càng thấy mơ hồ, chỉ mơ màng thấy có bóng dáng thon dài cùng với tiếng bước chân đi đến bên cạnh.

Bóng dáng ấy ngăn cách cô và Tiểu Vân, chợt cái cốc ở trong tay bị đoạt mất rồi bóng dáng đó di chuyển, tiếng nhạc cũng ngừng theo.

Ừm, người nọ cũng nhìn về phía Tiểu Vân giống như cô, thế nào mà cô ấy lại xiêu vẹo có lẽ chút nữa là ngã xuống mất, á, không được, ghế dựa ở quầy bar nhìn vậy thôi nhưng vẫn khá cao, chẳng may ngã xuống cái trán không đụng trên mặt đất là không thể.

Ừm, cũng được… không tồi, thời điểm Tiểu Vân sắp rơi xuống đất đã có người đỡ được cô ấy.

Người kia ôm lấy Tiểu Vân, người kia lại nhẹ nhàng đặt Tiểu Vân lên trên giường.

Loan Hoan nhíu nhíu mày, cố đoán xem cái tên đàn ông kia là ai? Lý Tuấn Khải? Lý Nhược Tư? Hay là. . .

Còn không chờ Loan Hoan nghĩ xong cô liền nhìn thấy Tiểu Vân nhanh tay túm lấy vạt áo của người đó.

Ngón tay Loan Hoan giật giật, không biết vì sao cảm thấy đau lòng.

Giữa Loan Hoan và Lý Nhược Vân luôn tồn tại một định luật như vậy.

Lúc ban đầu, các chàng trai đều tới vì cô Hai nhà họ Lý, cuối cùng lại bị cô Ba nhà họ Lý thu hút, bởi vì, cô Hai nhà họ Lý vĩnh viễn không nhảy cẫng vui vẻ khi họ ghi bàn trong trận đấu bóng rổ.