Editor: Yuè Yīng

Loan Hoan gần như là bị Dung Doãn Trinh nhấc lên, đột nhiên bị túm cổ áo, Loan Hoan kêu lên theo phản xạ. Còn không chờ cô đứng vững, trong cảnh tượng gà bay chó sủa, Loan Hoan thấy Lý Nhược Tư cầm một tấm ván gỗ đập về phía Dung Doãn Trinh.

“Cẩn thận, Dung Doãn Trinh.” Loan Hoan cứ thế gào lên theo phản xạ.

Không xảy ra chuyện như Loan Hoan lo lắng, bàn tay Lý Nhược Tư giơ lên giữa không trung bị Dung Doãn Trinh túm chặt. Tấm ván gỗ Lý Nhược Tư cầm trong tay rơi xuống đất. Không khí dường như ngưng lại vì tiếng hét của Loan Hoan.

Bản năng vĩnh viễn đi trước lý trí, cán cân tình cảm vừa nhìn là đã hiểu ngay, lại trưởng thành trong những năm tháng u tối sống theo bản năng, Loan Hoan không dám nhìn sang sắc mặt mất mát của Lý Nhược Tư.

Người phá vỡ bầu không khí nặng nề này là Dung Doãn Trinh.

Dung Doãn Trinh hỏi Lý Nhược Tư một vấn đề: “Tôi không nghĩ ra nổi, Lý tiên sinh phẫn nộ ở chỗ nào?”

Sau một lát, Lý Nhược Tư trả lời: “Vấn đề rất hay, cậu hãy coi như đây là một người anh trai đang nổi giận vì cả hai cô em gái đều bị cậu đùa giỡn.”

“Đây là câu trả lời không hợp logic nhất mà tôi từng nghe, cho tới bây giờ, người luôn bị lừa dối chẳng biết gì là tôi.” Dung Doãn Trinh giễu cợt: “Mà câu nói của Lý tiên sinh lọt vào trong tai tôi sao càng giống như là một cái bình dấm chua bị đánh đổ vậy, theo tôi quan sát, Lý tiên sinh có tình yêu với em gái của mình đặc biệt nghiêm trọng, nhất là đối với Loan Hoan. Tôi xin nhắc nhở anh rằng, em gái anh đã lập gia đình, hiện tại, Loan Hoan là vợ tôi.”

Không hợp logic, tình yêu với em gái? Loan Hoan là vợ tôi? Người đàn ông này thật là!

Loan Hoan hít một hơi thật sâu, đối diện với sự hổ thẹn, đối diện với bất mãn của Dung Doãn Trinh, còn có câu nói không chịu thua kém của mình khi nãy “Dung Doãn Trinh, cẩn thận.” Đủ loại dư vị, Loan Hoan đưa hai tay kéo cánh tay Dung Doãn Trinh vẫn túm lấy cô khi nãy, nghiêng mặt sang bên, miệng hướng vào cổ tay Dung Doãn Trinh, ra sức cắn mạnh một cái.

Dung Doãn Trinh bị đau tay thoáng buông lỏng, Loan Hoan nhanh chóng tránh khỏi bàn tay Dung Doãn Trinh. Thật sự không thể ngờ tới là Loan Hoan nhặt tấm ván gỗ kẻ sọc bị rơi dưới đất kia lên.


Chờ đợi, thất vọng, chờ đợi, thất vọng, lại chờ đợi, lại thất vọng hội tụ thành một cơn thịnh nộ tuôn trào.

Loan Hoan cầm tấm ván gỗ ném về phía Dung Doãn Trinh.

Dung Doãn Trinh, tôi không yêu anh, thật sự không có, anh nhìn đi, tôi có thể đánh anh mà không chớp mắt. Dung Doãn Trinh, không cần phải hoài nghi, tôi sẽ đập đầu anh thành một lỗ thủng.

Loan Hoan thề tấm ván gỗ có độ cứng tuyệt đối, Loan Hoan thề tuyệt đối mình sẽ không chùn tay, Loan Hoan còn thề sau khi đập nát tấm ván gỗ thì cô sẽ nói với con buôn chiến tranh kia rằng: Dung Doãn Trinh, anh cút cho tôi!

Điều khiến Loan Hoan thật sự không ngờ tới là Dung Doãn Trinh cũng không tránh né, thậm chí anh còn trơ mắt nhìn tấm ván trong tay cô đập về hướng đầu anh.

Cuối cùng, thoáng chốc, Loan Hoan chùn tay, cô không đập đầu Dung Doãn Trinh thành một lỗ thủng lớn, nhưng Loan Hoan biết, cú đánh mang theo sự hoán hận nhất định là sẽ rất đau. Bởi vì, cô nghe thấy tiếng vang của tấm ván gỗ va vào đầu anh.

Loan Hoan ném tấm ván gỗ kẻ sọc vứt trên mặt đất, không nhìn Dung Doãn Trinh, cô quay lưng lại, lạnh giọng: “Dung Doãn Trinh, anh cút đi.”

Kỳ thực, sau câu “cút” đó, Loan Hoan còn muốn nghiến răng nói, nếu muốn bàn tới chuyện ly hôn, anh có thể tìm luật sư của tôi.

Nhưng, sau câu nói kiên quyết kia thì không nói ra.

“Vừa nãy, không phải anh nói anh có chuyện muốn nói với em sao?” Thanh âm của Dung Doãn Trinh cũng lạnh lại.

Ừm, có chuyện nói đúng không? Chuyện gì phải tới cũng tới, Loan Hoan gật đầu.

Đáp ứng yêu cầu của Dung Doãn Trinh, Loan Hoan đưa anh vào phòng của mình. Dung Doãn Trinh thuận tay đóng cửa phòng lại, hai mươi mấy ngày trôi qua, hai người đã từng má ấp môi kề, vào giờ phút này dường như đã biến thành người xa lạ.

Sau vài giây không nói gì, Dung Doãn Trinh nhìn chân cô đeo dép lê thì hơi nhíu mày.

Ngoài dự kiến của Loan Hoan, câu nói đầu tiên của Dung Doãn Trinh không hề liên quan tới chuyện ly hôn hay đại loại như vậy. Anh lấy bộ một quần áo từ trong tủ của cô, để lên trên người Loan Hoan, nói: “Thay nó.”

Loan Hoan đứng đối diện với gương mặc bộ quần áo kia. Kiểu dáng thật kinh điển, là kiểu Dung Doãn Trinh thích.

Có lẽ, nói giống như một chuyên gia tình cảm, trên thế giới này, mỗi một người đàn ông đều ẩn giấu trong lòng một Audrey Hepburn, hồn nhiên, lý trí, xinh đẹp, lãng mạn, một nửa là phụ nữ một nửa là cô gái. Lý Nhược Vân có vẻ giống như một Audrey Hepburn hơn.

Mặc quần áo xong, Loan Hoan còn đeo đồ trang sức trang nhã. Có lẽ, đây sẽ là cơ hội xuất hiện lần cuối cùng giữa cô và Dung Doãn Trinh.

Ngày hôm qua anh vừa mới về tới Los Angeles, hôm nay đã tìm tới cửa, việc này thật phù hợp với tính nôn nóng của Tiểu Vân.

Loan Hoan mặc quần áo xong, bước ra khỏi phòng thay quần áo, đứng trước mặt Dung Doãn Trinh.

Ánh mắt Dung Doãn Trinh dừng lại trên người cô vài giây ngắn ngủi, biểu cảm dịu đi một chút, anh đến kéo tay cô.

Loan Hoan né tránh bàn tay Dung Doãn Trinh, Dung Doãn Trinh lại nhíu mày, sau đó, anh mạnh mẽ kéo bàn tay Loan Hoan lại, lôi kéo cô đi về hướng cửa.

“Dung Doãn Trinh, anh muốn đưa tôi đi đâu? Không phải anh có chuyện muốn nói với tôi hay sao?”

Sau khi né tránh không có kết quả, Loan Hoan mặc cho Dung Doãn Trinh túm lấy cô rời khỏi căn phòng, trong lúc đóng cửa phòng, Loan Hoan hỏi Dung Doãn Trinh một câu như vậy.

Dung Doãn Trinh cũng không trả lời cô, từ đầu tới cuối anh chỉ kéo tay cô. Loan Hoan không giãy dụa, đi xuống cầu thang thì tới khoảng sân được bao vây bởi bức tường thấp tè.

Lý Nhược Tư còn đứng ở chỗ đó, đã tắm rửa cho lũ chó nhỏ xong, đang phơi nắng ở trên cỏ. Khi nhìn thấy họ, Lý Nhược Tư đuổi theo, bước chân Dung Doãn Trinh lôi kéo cô nhanh hơn.


Nhìn hai bàn tay nắm thật chặt kia, Lý Nhược Tư cố gắng xua tan ý niệm gạt hai bàn tay kia tách ra. Nếu lúc này anh làm như vậy, là quá trắng trợn, bây giờ còn không phải lúc. Giống như trước kia anh đã từng nói, chúng ta từng chút từng chút một, , đúng vậy, trong nỗi đau đánh đi mất thứ quan trọng nhất, anh đã hiểu được một đạo lý, cơ hội vĩnh viễn chỉ dành cho người có sự chuẩn bị.

Vì để có cơ hội này, anh đã đợi ba năm.

Lý Nhược Tư đi về phía Loan Hoan, anh nói với cô: Về sớm một chút, trên đường chú ý an toàn.

Anh nhìn thấy cô gật đầu với anh, anh đưa tay mỉm cười, diễn thân phận anh trai rất tốt.

Loan Hoan ngồi ghế phụ lái, Dung Doãn Trinh lái xe, từ đầu đến cuối họ đều không nói với nhau câu nào.

Xe đi thẳng về hướng tòa cao ốc ngân hàng liên bang, dừng ở bãi đỗ xe.

Văn phòng ở Los Angeles của Dung Doãn Trinh ở trong này, đoàn luật sư của anh đã ở ngồi trong tòa nhà xử lý công việc. Sau khi xuống xe, Dung Doãn Trinh cũng không nói thêm một câu nào, cứ thế kéo Loan Hoan đến thang máy. Ở trong thang máy, Loan Hoan còn đang suy nghĩ Dung Doãn Trinh sẽ dùng cách nói kiểu gì để tuyên bố quan hệ hôn nhân của họ tan vỡ.

Thang máy cũng không đưa họ tới một văn phòng như Loan Hoan tưởng tượng, mà là trực tiếp đưa họ lên nóc tòa nhà. Loan Hoan có chứng sợ độ cao từ nhỏ, đứng trên tòa nhà cao tầng cao 310m, chân Loan Hoan run run.

Dung Doãn Trinh có vẻ như đã nhận ra, tay đang kéo lấy tay cô đổi thành ôm lấy bờ vai.

“Dung Doãn Trinh, anh muốn làm gì?” Loan Hoan cao giọng hỏi.

Dung Doãn Trinh giống như không nghe thấy cô nói gì, anh vừa nghe điện thoại vừa ngẩng lên nhìn bầu trời. Khi chiếc trực thăng hạ cánh xuống nóc tòa nhà thì Loan Hoan sẽ biết mục đích Dung Doãn Trinh đưa cô đến đây. Lát nữa trong tòa nhà này sẽ có bữa tiệc tối do chính phủ Los Angeles cử hành. Bữa tiệc được tổ chức chủ yếu là chiêu đãi các đối tác Brazil, là một trong những chủ nhà, Dung Doãn Trinh cần một người bạn đồng hành, đây là một bữa tiệc tối vô cùng nghiêm khắc, người bạn đồng hành của Dung Doãn Trinh cần phải trang nhã khéo léo.

Loan Hoan mặc cho Dung Doãn Trinh ôm lấy bờ vai cô giới thiệu với người vừa bước xuống từ trực thăng: Đây là vợ tôi.

Trong phòng thay quần áo, khi Dung Doãn Trinh cúi lưng xuống nghiêng người qua để Loan Hoan sửa lại nơ cài cổ áo thì cuối cùng

Loan Hoan không kiềm chế được, cô túm lấy cổ áo của Dung Doãn Trinh, hỏi: “Dung Doãn Trinh, rốt cuộc anh muốn làm gì?”

Dung Doãn Trinh cúi đầu xuống, nhìn cô.

Loan Hoan cụp mắt xuống, bàn tay nắm chặt thả lỏng ra, khó khăn mở miệng.

“Tất cả mọi chuyện anh nên biết đều đã biết rồi. Hai năm trước tôi biết người đàn ông mua bức họa của Tiểu Vân là anh, nhưng mà tôi lựa chọn giấu diếm. Giống như khi đó chúng ta cử hành hôn lễ.” Sau khi há mồm thở dốc, Loan Hoan miễn cưỡng nặn ra những câu tiếp theo: “Dung Doãn Trinh, đêm hôm đó ở trên hành lang, những điều nên nói tôi đều đã nói cả. Tôi nghĩ, chúng ta cứ rầy rà như thế này cũng không có ý nghĩa gì, anh đã không tin tôi, cho nên. . .”

“Sắp đến thời gian tổ chức tiệc tối rồi.” Dung Doãn Trinh ngắt lời Loan Hoan, hơn nữa cầm bàn tay Loan Hoan đặt lên chiếc nơ trên cổ áo sơ mi của anh.

“Em vò nát cổ áo của anh.”

“Dung Doãn Trinh. . .” Loan Hoan còn muốn nói thêm gì đó.

“Loan Hoan, em lừa dối anh ba năm, anh cần chút thời gian để tiêu hóa chuyện này.” Dung Doãn Trinh nói: “Ba năm được tạo thành từ hơn một nghìn cả ngày lẫn đêm.”

Anh cần chút thời gian để tiêu hóa chuyện này, trái tim Loan Hoan đập thình thịch như muốn nhảy ra ngoài, ngọn lửa hy vọng nhỏ nhoi như được nhen nhóm.

Giọng nói Loan Hoan run run: “Dung Doãn Trinh, tôi hỏi anh, anh có hối hận vì đã tặng cho tôi vòng xoay ngựa gỗ hay không? Anh phải nghĩ cho rõ ràng, người mặt dày nói với anh cám ơn vì đã đem nó đến trước mặt em là Loan Hoan, không phải là tiểu mỹ nhân ngư.”

Yên lặng một lát.


“Anh suy nghĩ một chút, cho tới bây giờ, không có.”

Không có, nói đúng ra là Dung Doãn Trinh không hối hận. Loan Hoan kiễng mũi chân lên, cô cẩn thận kết nơ lại cho Dung Doãn Trinh, biến thành xinh xắn đẹp đẽ, sau đó, bắt đầu lấy tay vuốt phẳng cổ áo của anh bị mình vò nhàu nát.

Hàng lông mi của cô cụp xuống một nửa, dưới lông mi là chóp mũi vểnh lên, bởi vì cô hơi cúi xuống, Dung Doãn Trinh cũng chỉ nhìn thấy chóp mũi của cô. anh không nhìn thấy vị trí dưới chóp mũi, nhưng Dung Doãn Trinh đoán được, giờ phút này, nhất định là miệng cô đang mang dáng vẻ nghiêm túc, mím chặt lại. Bỗng nhiên, chỉ trong thoáng chốc, Dung Doãn Trinh muốn chạm vào cằm nâng khuôn mặt hơi cúi xuống kia lên, kiểm tra xem có phải là cô đang mím môi thật chặt hay không, nếu thế. . . .

Nếu đúng vậy thì sẽ hôn lên khóe miệng mím chặt kia ngay lập tức, ngậm lấy khóe miệng quật cường, lạnh lùng, đáng yêu, tinh tế kia.

Nhưng sự chú ý này cũng chỉ nảy sinh 1/1000 giây suy nghĩ xuất hiện trong đầu mà thôi.

Người phụ nữ trước mắt này chỉ cần trong lúc hiếu chiến nhất thời cũng có thể hủy diệt một lời hứa quan trọng nhất cuộc đời anh, anh cần thời gian để sắp xếp lại mọi thứ.

Dung Doãn Trinh có sự tự chủ rất mạnh khiến Dung Diệu Huy phải cho rằng đó là kiệt xuất, tính tự chủ đó không phải do trời sinh, mà là trong hàng tháng hàng năm huấn luyện ra. Khi anh bắt đầu hiểu được giữa người với người sẽ nảy sinh tính lệ thuộc nhau, Dung Diệu Huy liền tàn nhẫn chặt đứt tính lệ thuộc đó. Những người bên cạnh anh cứ cách nửa năm sẽ đổi một nhóm. Thời gian nửa năm có thể khiến mối quan hệ của hai người trở nên quen thuộc, trở nên ăn ý. Vì thế, Dung Diệu Huy chặt đứt mối liên hệ nảy sinh quen thuộc, ăn ý đó.

Chuyện như vậy cứ theo vòng tuần hoàn trong những năm tháng anh trưởng thành.

Cách nửa năm thay đổi người, mỗi một lần ly biệt, ban đầu Dung Doãn Trinh còn không nỡ, dần dần thành quen, cuối cùng trở nên hờ hững.

Dung Doãn Trinh cho rằng tính tự chủ của anh sẽ khiến nah vô cùng bình tĩnh để suy tính thiệt hơn, nghĩ cho rõ ràng những việc tốt cho tương lai. Nhưng chuyện đã xảy ra lúc trưa khiến anh cũng không hiểu nổi, đồng thời, cũng không ngờ tới.

Bữa tiệc này vốn có thể thoái thác, nhưng ở trong khu nhà trọ, nhìn thấy Loan Hoan ăn mặc như vậy khiến Dung Doãn Trinh cảm thấy trong lòng không thoải mái. Có lẽ, là không quen, không quen đến nỗi muốn bắt cô quay trở lại dáng vẻ anh thường thấy, đẹp một cách lạnh lùng, kiêu ngạo, bướng bỉnh.

Tiếp sau đó, lại càng như là ma xui quỷ khiến.

Có lẽ phải nói rằng, anh muốn tìm một cái cớ đưa cô ra khỏi khu nhà trọ đó.

Cuối cùng đã vuốt phẳng cổ áo bị cô vần vò nhàu nát, bàn tay Loan Hoan thuận thế buông xuống. Hai người dựa vào nhau rất gần, bàn tay buông xuống thoáng chốc chạm phải tay Dung Doãn Trinh.

Dung Doãn Trinh cũng không để cô buông tay ra, nhân tiện nắm lấy tay cô.

Sáu giờ, tiệc tối bắt đầu, đây thực sự là một bữa tiệc tối vô cùng nghiêm khắc, ăn nói tao nhã lễ phép, âm nhạc chính quy, một số đề tài trọng tâm quan trọng phía chính phủ, những vũ điệu khiêu vũ thanh tao.

Loan Hoan cũng khiêu vũ cùng Dung Doãn Trinh, lúc ban đầu, tay cô nhẹ nhàng đặt hờ trên bờ vai anh, theo âm nhạc dần dần trở nên nhu hòa, bàn tay Dung Doãn Trinh đặtsau thắt lưng cô tăng thêm lực. Mãi cho đến khi cô thuận theo tay anh, dựa đầu lên bờ vai anh, bờ môi như có như không chạm vào thái dương của anh.

Bữa tiệc kết thúc, Dung Doãn Trinh cũng không đưa Loan Hoan về khu nhà trọ trong nội thành, chiếc xe đi thẳng về hướng khu giữa sườn núi.