Editor: Lưu Tinh

Khoảng năm giờ, cuối cùng Dung Doãn Trinh cũng hoàn thành công việc. Anh đi đến trước mặt Loan Hoan, cúi đầu nhìn cô. Loan Hoan cuống quýt đứng lên, rút từ trong túi ra một tập tài liệu của Lý Thị. Dung Doãn Trinh nhận lấy tập tài liệu từ trong tay cô, lật vài tờ ra xem, sau đó lại nhìn Loan Hoan.

Loan Hoan cúi đầu, nói: “Dung Doãn Trinh, giúp tôi.”

Dung Doãn Trinh không trả lời. Anh đi tới chỗ giá treo, lấy một bộ âu phục, Anh quay đầu nhìn Loan Hoan: “Em còn không đi.”

Loan Hoan vội vàng đi đến trước mặt Dung Doãn Trinh trước mặt, tiếp nhận bộ âu phục. Ngón tay cô bắt đầu với chiếc nút áo đầu tiên.

“Em hy vọng anh giúp họ sao?”

“Vâng.”

“Hẳn là em biết vụ này cũng không dễ dàng. Hiện tại ba em đang là một củ khoai tây nóng hổi trong mắt bọn ngân hàng.”

“Tôi biết, tất cả tôi đều biết. Dung Doãn Trinh, tôi biết nhất định anh sẽ có cách.”

Dung Doãn Trinh không nói gì nữa. Loan Hoan tiếp tục giúp Dung Doãn Trinh cài nút áo. Đến chiếc nút thứ ba, giọng của Dung Doãn Trinh lại tiếp tục vang lên từ trên đỉnh đầu cô.

“Đêm nay, theo anh.”

Các ngón tay Loan Hoan run lên, không cách nào cài chiếc nút áo kia lại. Một đôi tay áp lên trên tay cô, chỉ dẫn cô cài chiếc nút.

Sau khi cài xong, Dung Doãn Trinh cầm tay cô đặt vào trong lòng bàn tay anh, cúi đầu nói: “Anh không có ý gì khác, anh chỉ muốn tối nay em theo giúp anh.”

Dung Doãn Trinh cầm túi tài liệu của Loan Hoan đưa bỏ vào tủ sắt.


Dung Doãn Trinh rời khỏi văn phòng vào khoảng năm giờ rưỡi. Dung Doãn Trinh cũng không đưa Loan Hoan về nhà mà bọn họ cùng đi siêu thị. Anh để Loan Hoan đẩy xe, còn bàn tay anh thì lướt dọc hết các kệ hàng. Thỉnh thoảng lại quay sang hỏi Loan Hoan tối nay muốn ăn gì?

Dung Doãn Trinh một tay cầm túi thức ăn mua từ siêu thị, một tay lôi kéo Loan Hoan về tới biệt thự ở Beverly Hills.

Mary nhìn thấy Loan Hoan thì vô cùng mừng rỡ. Cô bé nhận lấy túi thức ăn trong tay Dung Doãn Trinh, tinh quái nháy mắt với Loan Hoan và nhỏ giọng nói cho cô biết: Dung tiên sinh bảo đêm nay hai mẹ con cô bé hãy nghỉ phép. Cô bé sẽ cùng với mẹ đi chơi cả đêm.

Căn phòng củ cô vẫn hệt như trước kia, chỉ là có thêm một vài đồ dùng cá nhân của đàn ông trong nhà tắm khiến cô đoán có thể gần đây Dung Doãn Trinh đã ở lại nơi này.

Loan Hoan tựa vào trên tường, rốt cuộc Dung Doãn Trinh muốn làm gì? Có lẽ anh muốn cùng cô nối lại tình xưa? Loan Hoan rất muốn hung hăng túm lấy cổ áo Dung Doãn Trinh và nói: Đủ rồi! Đừng làm thêm những chuyện khiến lòng cô cảm thấy bất an nữa!

Nhưng, hiện tại, cô đang cầu xin anh! Không phải chỉ là một đêm sao, hơn nữa anh cũng nói sẽ không làm bất cứ chuyện gì khác. Ừ, chuyện này nghe có vẻ như cô đã suy diễn quá thôi.

Dung Doãn Trinh tuyệt đối không làm gì cô thật đúng như lời anh đã nói. Thậm chí anh còn dè dặt cẩn trọng, ví dụ như khi nấu ăn ở trong bếp, Loan Hoan muốn giúp anh.

“Em chỉ cần đứng bên cạnh anh là được.”Dung Doãn Trinh đầu cũng không có nâng, ngữ khí tự nhiên.

Tại sao Dung Doãn Trinh lại đột nhiên nói như vậy, kỳ thực kỳ thực Loan Hoan hiểu ý tứ trong lời nói của anh. Ý của Dung Doãn Trinh là: Em chỉ cần đứng bên cạnh không làm phiền anh là được. Anh vĩnh viễn không biết rằng nói ra như vậy sẽ rất dễ khiến các cô gái vô lực chống cự, từ đó mà trở nên si mê. Vào lúc nhàn rỗi, nếu người đàn ông dịu dàng nấu một bữa cơm cho người phụ nữ của mình, đó chính là hình mẫu đàn ông lý tưởng.

Trong lòng Loan Hoan thầm thở dài một hơi, cô vừa mới nhấc chân định rời khỏi nhà bếp thì Dung Doãn Trinh đã ngẩng đầu hỏi: “Em muốn đi đâu?”

“Không có.” Loan Hoan dừng lại, nói.

Sự chú ý của Dung Doãn Trinh quay trở lại với những đồ ăn.

Loan Hoan chiều theo ý của Dung Doãn Trinh cùng ăn bữa tối. Vẫn là bữa ăn theo kiểu cũ trong suốt ba năm qua ư?

Nếu không cần thiết thì sẽ chẳng ai lên tiếng nói chuyện. Thế nhưng hôm nay không giống như lúc trước, Dung Doãn Trinh hỏi Loan Hoan có muốn nghe nhạc không?

Loan Hoan cảm thấy Dung Doãn Trinh không giống như đang hỏi, bởi vì âm nhạc đã được bật lên sẵn rồi. Là một giai điệu hết sức du dương, dịu ngọt.

Khi bữa tối gần kết thúc, Dung Doãn Trinh bất chợt đem ánh mắt dừng trên mặt Loan Hoan. Có những chuyện dường như rất muốn nói ra, nhưng cả buổi tối lại chẳng thể thốt lên một câu nào.

Khi Loan Hoan phát hiện Dung Doãn Trinh đang nhìn mình chằm chằm, cô vô thức lấy tay che mặt, không lẽ trên mặt cô dính thứ gì sao? Nhìn Loan Hoan liên tục sờ má, Dung Doãn Trinh nở nụ cười, nói một câu: Em thật đáng yêu.

Loan Hoan giả vờ như không nghe thấy.

Sau khi dùng xong bữa tối, Dung Doãn Trinh cũng không đi về phòng làm việc như trước đây. Loan Hoan đang định về phòng mình thì đã bị anh gọi lại: “Loan Hoan, em tắm xong thì xuống đây.”

Đêm nay, cô cùng anh xem phim.

Đó là một bộ phim dị thường nhất từ trước đến nay cô từng xem, mang nặng những triệt lý đần độn. Cho dù Loan Hoan nỗ lực phối hợp với Dung Doãn Trinh nhưng mí mắt cô vẫn cứ ngày càng nặng trĩu thêm.

Loan Hoan biết cô được Dung Doãn Trinh ôm trở về phòng, nhưng vì tránh tình huống chạm mặt xấu hổ, Loan Hoan dứt khoát giả vờ ngủ. Đó là biện pháp tốt nhất cô có thể nghĩ ra.

Dung Doãn Trinh đặt cô lên giường, giúp cô cởi áo khoác ngoài, sau đó là đến giày. Anh tắt đèn, bước chân rón ra rón rén rời đi.

Nghe được tiếng đóng cửa phòng, trong lòng Loan Hoan thầm thở dài ra một hơi. Dung Doãn Trinh nói đúng, càng ngày cô càng gai góc như một con nhím. Cô không thể chịu được việc Dung Doãn Trinh cứ đối xử tốt với cô như vậy. Khi cô đã định rời khỏi anh. Lòng tốt của anh khiến cô vô cùng sợ hãi.

Nửa đêm, Loan Hoan bị tiếng “ưm” nhẹ của chính mình làm cho tỉnh giấc. Tiếng “ưm” đó nghe mềm nhũn, không chỉ có giọng cô trở nên mềm nhũn mà cả người cô cũng có vẻ mềm nhũn. Đó là một loại cảm giác rất kỳ quái. Giống như là đang được một đám mây to bồng bềnh bao phủ, càng ngày càng bị nhấn chìm vào sự êm ái.

Theo bản năng, Loan Hoan cử động thắt lưng, Và rồi Loan Hoan rõ ràng cảm giác được mình chạm phải một cái gì đó. Trên giường của cô đang có nhiều hơn một người. Hơn nữa bàn tay của người kia còn đang đặt trước ngực cô, vì động tác vươn vai của cô mà động tác xoa nắn của người đó chợt dừng lại.

Vừa vặn, bàn tay to lớn của ai đó bao phủ trọn vẹn trên đỉnh đồi cao vút.


Ý thức được chuyện gì đang diễn ra, đầu óc Loan Hoan liền trống rỗng. Vài giây sau đó, Loan Hoan ra một quyết định, thay vì tỉnh dậy và cả hai người đều rơi vào tình huống ngượng ngùng xấu hổ thì thà rằng cứ giả vờ như không biết gì cả, cứ tiếp tục ngủ, Xem như hành động đêm nay của Dung Doãn Trinh chẳng qua là dó anh say rượu làm loạn, hành vi bị chi phối bởi cồn, hẳn là lúc xem phim Dung Doãn Trinh cũng đã uống không ít.

Loan Hoan nhắm chặt mắt lại, không thèm chú ý đến bàn tay của Dung Doãn Trinh đang đặt trên ngực cô. Trong lòng đang không ngừng trấn an bản thân: cũng không phải chưa từng bị sờ qua, nhẫn nhịn một chút, sáng sớm mai là có thể rời đi.

Giống như lời Dung Doãn Trinh đã nói, chuyện của Lý Tuấn Khải chẳng hề dễ dàng, theo một phương diện nào đó phải coi thành ý của cô thì mới xem xét có đạt được thỏa thuận hay không.

Nhưng mà… Đỉnh đồi bị ai đó dày vò khiến cô không thể nào giả vờ tiếp tục ngủ được. Các ngón tay kia cứ tùy ý xoa nắn, cô có thể cảm nhận được nụ hoa nhỏ xíu đang dần nở rộ dưới lòng bàn tay anh, lặng lẽ vươn cao và dựng thẳng đứng.

Loan Hoan lại cố gắng tự trấn an: không cần thiết phải để ý, đó chỉ là phản ứng sinh lý vô cùng bình thường của một cô gái khi đối diện với người đàn ông mình đã từng yêu.

Đúng vậy, là như vậy, Loan Hoan ngừng thở.

May mắn là bàn tay của Dung Doãn Trinh cũng không tiếp tục dời xuống. Anh dè dặt bỏ tay ra. Sau đó, đầu của anh ghé vào vai cô, thở hổn hển. Dung Doãn Trinh lại xem thân thể Loan Hoan như một que kem, tham lam hít lấy từng mùi hương trên người cô, cuối cùng thì sau một khoảng thời gian rất dài, tiếng hít thở của anh mới dần trầm ổn trở lại.

Xác nhận là Dung Doãn Trinh đã thật sự ngủ, Loan Hoan liền mở to mắt. Người đàn ông đang ôm chặt cô đây đích thực là người người đàn ông cô đã từng yêu ư?

Sáng hôm sau, mặc dù Loan Hoan đã chuẩn bị sẵn tâm lý thế nhưng từ đầu đến cuối cô vẫn luôn cúi gằm mặt xuống. Cô cúi đầu nhận lấy ly sữa từ trong tay Mary, cô cúi đầu chậm rãi uống ly sữa, sau đó thì cúi đầu định với tay lấy bánh kẹp.

Tiếng của Dung Doãn Trinh từ phía đối diện truyền đến: “Sao vậy, tối hôm qua ngủ bị sái cổ ư?”

“Không có!” Loan Hoan nhanh chóng ngẩng đầu lên, vừa ngẩng đầu lên liền chạm phải đôi mắt trong trẻo của Dung Doãn Trinh.

Cho tới nay Loan Hoan vẫn luôn cảm thấy nếu như Dung Doãn Trinh cởi bỏ bộ âu phục, mặc vào người chiếc áo khoác dài và ngồi ở trước đàn dương cầm, khẳng định anh sẽ khiến tất cả mọi người phải điên đảo.

Dung Doãn Trinh có những ngón tay thon dài trắng nõn, Loan Hoan cảm thấy không gì có thể so hợp hơn những phím đàn đen trắng kia. Đáng tiếc, đôi tay ấy sớm đã được dành cho súng đạn.

Loan Hoan không tự chủ mà dời mắt tìm kiếm đôi bàn tay của Dung Doãn Trinh.

Dung Doãn Trinh đang rót trà xanh vào cốc. Chất lỏng màu xanh biếc kia phụ trợ cho đôi tay ngọc ngà càng “tình thơ ý họa”. Mỗi một ngón đều nhẹ nhàng, uyển chuyển, Loan Hoan vô thức nhìn chằm chằm tay Dung Doãn Trinh.

Đây chính là đôi tay mà… Sau vài giây, đôi bàn tay đẹp đẽ đó khiến Loan Hoan không khỏi liên tưởng đến một sự việc. Mặt cô ửng hồng lên, lại lặng lẽ cúi đầu.

Bữa sáng qua đi, Dung Doãn Trinh lái xe đưa Loan Hoan trở về nhà trọ của cô.

Chiếc xe đứng trước cửa nhà trọ, Loan Hoan cũng không xuống xe ngay mà hỏi nhỏ: “Dung Doãn Trinh, anh sẽ giúp ba tôi đúng không?”

Dung Doãn Trinh không nói gì.

Loan Hoan trở nên nóng nảy, cả một đêm ngủ cùng với Dung Doãn Trinh, cô đã phải mệt mỏi lắm rồi. Bây giờ nhìn biểu cảm hờ hững của anh thì cô lại cảm thấy như Dung Doãn Trinh đang muốn quỵt nợ vậy. Một đêm mất ngủ dễ khiến người ta bực bội.

Cô quýnh lên, thốt ra một câu: “Dung Doãn Trinh, anh còn muốn thế nào? Sờ cũng đã cho anh sờ rồi, anh đừng mơ tưởng…”

Giật mình phát hiện điều mình đang nói là không đúng, Loan Hoan liền ngậm miệng lại.

Hai người ngồi cách nhau rất gần, Loan Hoan thấy gương mặt Dung Doãn Trinh đang đỏ đến tận mang tai. Thế nhưng Dung Doãn Trinh cũng chỉ hơi mất tự nhiên trong vài giây ngắn ngủi, sau đó anh mỉm cười, đưa tay vuốt tóc cô, như đang muốn dỗ ngọt cô. Anh nhẹ nhàng nói: Hóa ra em đều biết tất cả.

Anh liếc mắt nhìn xuống ngực cô: “Như vậy muốn giao dịch thành công thì cũng phải cho anh được nếm chút ngọt ngào chứ nhỉ?”

Những chữ cuối cùng Dung Doãn Trinh nhả ra thật dịu dàng, từng chữ một chui tọt vào tận trong tim Loan Hoan. Loan Hoan tức tối, lạnh giọng nói: “Dung Doãn Trinh, rốt cuộc là anh có chịu giúp hay không?”

Dung Doãn Trinh gật đầu: “Giúp, sờ cũng đã sờ rồi, nếu còn không giúp chắc anh sẽ trở thành kẻ sàm sỡ.”

Loan Hoan xuống xe, đứng yên tại chỗ, nhìn chiếc xe của Dung Doãn Trinh chậm rãi biến mất trước mắt cô.

“Dung Doãn Trinh, anh còn muốn thế nào, sờ cũng đã cho anh sờ rồi.” Nói như vậy có nghĩa là cô đã xác nhận từ đầu đến cuối mình chỉ giả vờ ngủ. Trình độ ngu ngốc của cô đã đạt đến mức không thể chấp nhận được rồi.


Điện thoại trong túi vang lên, Loan Hoan lấy ra nghe.

Là Dung Doãn Trinh gọi tới.

“Anh không đi làm vào chủ nhật.”

“Chúc mừng Dung tiên sinh.”

“Em hãy đến vào tuần sau.”

“Dung Doãn Trinh, anh điên rồi.”

“Anh cam đoan, tuần sau anh sẽ không đòi hỏi nếm vị ngon ngọt.”

“Dung Doãn Trinh, đồ khốn kiếp nhà anh.”

“Loan Hoan, em không cần phải hy sinh bản thân mình vì chuyện của Lý Tuấn Khải. Tuần sau anh sẽ trực tiếp đến phòng triển lãm tranh để tìm em.”

Loan Hoan cúp máy, nắm chặt chiếc điện thoại trong tay.

Sáng thứ bảy, Mary tận mắt nhìn thấy chủ nhân của mình vừa chạy vừa vung tay ném giày cao gót đi. Cô vừa chạy, vừa la hét thật to.

Phát tiết sau, Loan Hoan trở lại phòng của mình, đứng trước gương và tự nói với bản thân: “Loan Hoan, không thể ngày càng đổ đốn như vậy được.”

Đúng vậy, không thể tiếp tục như vậy được. Còn như vậy thì sớm muộn gì cô cùng sẽ bị lôi sâu xuống vũng bùn. Cô nhắm mắt lại, dường như có thể cảm nhận được rõ mồn một buổi sáng ở bệnh viện đó. Cô phải đối diện với những ánh mắt kinh ngạc của nhân viên y tế, còn có các loại dụng cụ lạnh như băng được đưa vào trong cơ thể cô.

Không thể tiếp tục như vậy được. Cô không muốn chịu đựng sự dụ dỗ của Dung Doãn Trinh. Cô muốn ly hôn với anh ta. Cô muốn bắt đầu một cuộc sống mới và Dung Doãn Trinh phải tận mắt chứng kiến điều đó.

Bước đầu tiên của một cuộc sống mới đó là Loan Hoan bắt đầu hẹn hò với một người đàn ông khác. Đó là một nhà đầu tư nghệ thuật, thành thục, trầm ổn, thú vị, hài hước. Loan Hoan gọi điện thoại và họ đã có một cái hẹn vào hôm thứ tư.

Đáng tiếc là, cuộc hẹn của Loan Hoan với người mới lại không được suôn sẻ.

Thứ tư, tại quán bar nổi tiếng nhất Los Angeles, một người phụ nữ đang say rượu vì bị bạn trai xem mặt cho leo cây mà mạnh miệng tuyên bố: Đêm nay, toàn bộ chi phí đều do tôi thanh toán, hơn nữa, người đàn ông đầu tiên bước vào quán bar sẽ cùng tôi tận hưởng một đêm đẹp.

Hai mươi mấy giờ sau, tại một căn phòng bên trong khách sạn sang trọng nhất Los Angeles vang lên một tiếng thét chói tai: Dung Doãn Trinh, tại sao anh dám làm như vậy với tôi? Anh lại dám làm như vậy, ai cho anh… Anh thế nào… Sao anh dám làm ra chuyện như vậy? Dung Doãn Trinh, tôi muốn kiện anh!

Cho dù là hiệu quả cách âm rất tốt nhưng quản lý và những nhân viên trực bên ngoài hành lang khách sạn đều nghe được một chút manh mối. Là tình một đêm, đối tượng là người quen, hơn nữa là quen thuộc đến mức không thể quen thuộc hơn.

Thời gian quay ngược lại hơn hai mươi giờ trước…