Edit: Yara

Beta: Yuè Yīng

Trên sân đấu vật chuyên nghiệp, một đám đàn ông vạm vỡ tận lực gồng mình cho cơ bắp huyết mạch nổi lên cuồn cuộn,với bọn họ kiểu khoe khoang này chính là ngôn ngữ cơ thể. Đô thủ nhỏ con lại chỉ trong chớp mắt liền đem đối thủ ném xuống khán đài, hành động nhanh nhẹn dứt khoát khiến cho người xem bị chọc cười. Có những nhóm người cường tráng không hề hiếm lạ mua chỗ ngồi phổ thông, tuy nhiên cái làm người ta chú ý là những hàng ghế ở phía trước, bởi vì phần lớn ngồi chỗ đó là nhóm người Mỹ giàu có.

Tên đô thủ vừa mới bị ném xuống dưới đài kia ngã té trên mặt đất sau đó nhanh chóng bò lên, người xem ở hàng trước cổ vũ, ngồi ở vị trí tốt nhất dễ thấy đều là nhóm đại gia Los Angeles, trong đó có cả tên tiểu tử Đông phương mà dạo gần đây hay được TV nhắc đến nhiều nhất, người này có vẻ ngoài đẹp trai, giá trị bản thân hàng năm đều tăng lên chóng mặt, được rất nhiều người xem trọng chính là Dung Doãn Trinh.

Hắn xuất ra chiêu thức giải trí, đô thủ “Nằm sấp” một tiếng, tự xé rách đai lưng màu vàng của bản thân, làm ra động tác sắp ném anh lên trên đài.

Khéo là lúc đô vật định làm ra động tác như vậy với Dung Doãn Trinh thì di động của anh vang lên, rất nhiều con mắt chăm chú nhìn anh lễ phép cúi người yêu cầu đi ra ngoài tiếp điện thoại. Làm xong động tác, anh cầm lấy điện thoại rời khỏi chỗ ngồi, toàn trường xem một mảnh thở dài, nói thật thứ bọn họ muốn nhìn thấy chính là cảnh tượng Dung Doãn Trinh bị quăng lên trên.

Tên đô vật chân tay ngứa ngáy liền chuyển hướng sang người trẻ tuổi ngồi bên cạnh Dung Doãn Trinh, vị này là Orlando cùng bạn gái của anh ta. Nghe nói gần đây Orlando đang hẹn hò cùng với em gái của Dung phu nhân, tên tuổi hai chị em nhà họ Lý phút chốc vang danh thiên hạ.

Sau khi nghe điện thoại xong Dung Doãn Trinh đi vào phòng hút thuốc, cầm điếu thuốc, châm lửa rồi tựa vào trên tường. Đêm nay anh đến nơi này chủ yếu bởi vì tiếp vài vị khách làm ăn người Brazil, mà mấy người này lại thích xem đấu vật.

Khi hai lá phổi căng đầy chất nicotin, cảm xúc của Dung Doãn Trinh mới khá lên đôi chút. Thực ra anh không hề thích loại giải trí kiểu Mỹ mang đầy sắc thái khoa trương như thế này, theo anh cái này chỉ làm hấp dẫn ánh mắt kiểu như là loại văn hóa thức ăn nhanh.

Một điếu thuốc dường như không đã được cơn nghiện, Dung Doãn Trinh lại đốt một điếu khác. Gần đây cô ấy cũng không gọi điện thoại cho anh, khoảng thời gian một tháng cô nói còn không đầy một tuần nữa. Ngày đó ở khách sạn, sau khi hung dữ bỏ lại những lời này, đã hai mươi mấy ngày rồi anh không gặp cô.

Bọn họ sống trong cùng một thành phố, anh ở tại thành bắc còn cô ở lại thành nam.

Cuộc sống của cô vẫn diễn ra theo tuần tự, anh thì một tuần sẽ rời khỏi Los Angeles vài ngày. Dung Doãn Trinh tuân thủ yêu cầu một tháng không xuất hiện trước mặt cô, không phải là sợ cô gặp gỡ đủ thể loại đàn ông để đối phó anh, mà bởi vì anh có biện pháp khiến nó không thể thực hiện được. Anh muốn cho cô thời gian, nó sẽ giúp cô suy nghĩ rõ ràng chuyện tình cảm giữa hai người.


Trước kia, cô đã phải chờ đợi anh rất nhiều lần, hiện tại đổi lại là anh chờ cô, đồng thời anh cũng khiến bản thân có cơ hội chờ đợi một lần.

Chỉ có điều, thời gian chờ đợi có chút khó khăn.

Anh có chút nhớ cô, không, không chỉ là một chút, mà là nhớ điên cuồng.

Cuối tuần trước, anh có đến khách sạn kia, ở tại chính căn phòng lần trước bọn họ đã ở, đêm đó anh phải vọt vào phòng tắm tắm nước lạnh hai lần.

Thời điểm rời khỏi khách sạn, anh bao luôn cả căn phòng, chỉ mình anh mới có quyền sử dụng nó, anh thề có một ngày sẽ đem cô mang về chính chỗ đó.

Dung Doãn Trinh nhắm hai mắt lại, làn khói xám lượn lờ mang theo mùi vị nicotine tạo ra ảo giác, hai đùi thon dài của cô ỡm ờ quấn lên trên thắt lưng dưới yêu cầu của anh.

Khi tiếng bước chân vang lên, Dung Doãn Trinh mở to mắt nhìn Lý Nhược Vân đã đứng ở ngay trước mặt, cô ta cầm đi điếu thuốc trong miệng anh, giọng nói tỏ ra cực kỳ tự nhiên: Ít hút thuốc thôi.

Dung Doãn Trinh vẫn duy trì tư thế vừa rồi nhìn Lý Nhược Vân, vài giây sau, Lý Nhược Vân buông ánh mắt xuống, chậm rãi nói: Xin lỗi, có phải em lại làm anh mất hứng rồi?

“Dung Doãn Trinh, em. . .” Lý Nhược Vân nói tới đây nhưng cũng không nói ra được điều gì, ánh mắt anh như vậy khiến trong lòng cô ta thêm kích động.

“Lý Nhược Vân, Orlando đối với em là thật tâm, cậu ấy là bạn của tôi, vậy nên tôi không hy vọng cậu ấy bị lợi dụng.” Dung Doãn Trinh chỉ vào điếu thuốc trong tay cô. “Còn nữa, tôi muốn cho em biết, việc khuyên tôi ít hút thuốc như vậy không thích hợp để em nói. Ít nhất, dựa vào thân phận, lời nói kiểu đó vẫn là do vợ của tôi nói ra mới thích hợp nhất.”

“Dung Doãn Trinh. . .” Lý Nhược Vân quýnh lên, nước mắt ức chế không được. Cô ta nôn nóng, bởi vì cô ta không biết nên nói gì, liền giải thích: “Dung Doãn Trinh, Orlando biết, anh ấy biết em thích anh, nhưng mà chính anh ấy tự nguyện.”

Lý Nhược Vân nhìn thấy Dung Doãn Trinh nhíu mày lại.

“Lý Nhược Vân, tôi cho là em đang chà đạp lên tình yêu.”

“Nhưng chính anh đã giẫm đạp lên tình yêu của em trước.” Lý Nhược Vân nói.

“Lý Nhược Vân, em có biết là những lời này tôi nghe vào trong tai nực cười biết bao không?” Dung Doãn Trinh cao giọng: “Hình như, từ đầu đến cuối tôi không hề cho em chút không gian tưởng tượng nào. Cái gọi là tình yêu trong miệng em chỉ xuất phát từ một phía, bình thường mọi người đều gọi đó là tình yêu đơn phương.”

Tình yêu đơn phương?

Lý Nhược Vân lắc đầu: “Dung Doãn Trinh, trái tim không biết lừa dối, em tin ở trong thời khắc nào đó, anh nhất định cũng có cảm giác với em. Dung Doãn Trinh, xin anh nói cho em biết, em không phải là loại phụ nữ thích gây rối, em chỉ muốn biết, khi biết rồi em nhất định sẽ thỏa mãn.”

Một khi đã sáng tỏ, từ nay về sau cô có thể dùng cách yêu của mình để dõi theo anh.

Thân thể anh dịch lại gần cô.

“Như vậy, xin em hãy nói cho tôi biết. Ở mỗi một thời khắc, em cảm thấy được tôi đối với em có cảm giác thì địa điểm, thời gian, thời tiết, hoàn cảnh tình huống như thế nào?”

Dưới khí thế bức người, Lý Nhược Vân cảm giác được bản thân liên tiếp bị thất bại, miệng chỉ có thể thì thào: “Em làm sao có thể biết được, biết nói như thế nào?”

“À, như vậy sao? Nhưng tôi lại có biết một chút.” Dung Doãn Trinh vươn tay về phía khuôn mặt cô ta, dùng ngón tay lau đi giọi nước nơi khóe mắt, ánh mắt gắt gao theo dõi thứ chất lỏng trên ngón tay, thầm thì: “Tiểu Vân, em biết không? Tiểu Hoan có một bí mật, mắt cô ấy bị hư, cho nên không thể chảy ra được nước mắt. Thời điểm cô ấy nói ra bí mật này, tôi thực sự rất đau lòng. Vì mắt cô ấy không thể chảy ra thứ gọi là nước mắt. Nhưng em ở trước mặt tôi lại luôn rơi lệ, nó không ngừng không ngừng tràn ra. Lúc ban đầu còn khiến cho tôi có chút tò mò, trong cuộc đời tôi chưa bao giờ xuất hiện người phụ nữ nào dễ dàng khóc như em. Dần dần nó lại trở nên thật bình thường không còn gì đặc biệt nữa.”

Lý Nhược Vân ngơ ngác đứng nhìn Dung Doãn Trinh.


“Lý Nhược Vân, em là một cô gái đáng yêu, tôi không hy vọng em vì một người đàn ông mà tự đánh mất bản thân, cứ như vậy em sẽ không thể tìm lại chính mình.”

“Dung Doãn Trinh.” Lý Nhược Vân thầm gọi, giống như cũng chỉ có thể như vậy.

Dung Doãn Trinh quàng lại khăn lụa trên cổ cô ta, lau đi nước mắt trên mặt giúp cô ta, sau đó hít sâu một hơi, cúi đầu nói: “Tiểu Vân, dừng lại ở đây đi. Nếu mọi việc hết thảy dừng lại ở đây, như vậy, tôi vẫn có thể cảm kích em như trước. Cảm ơn em đã kéo tôi trở về từ cõi chết trong đêm mưa tuyết đó. Nó sẽ theo tôi suốt cuộc đời, nếu em lại cứ tiếp tục như thế này, tôi nghĩ cuối cùng cũng sự biết ơn này sẽ trở nên hoàn toàn thay đổi.”

Sau khi Dung Doãn Trinh rời đi, Lý Nhược Vân đem điếu thuốc lấy từ trên miệng Dung Doãn Trinh đưa vào miệng mình hít một hơi thật sâu, tựa vào trên tường, nhả ra từng làn khói trắng.

Dung Doãn Trinh nói, mắt Tiểu Hoan bị hư, cô ấy không thể rơi nước mắt. Thì ra, Tiểu Hoan còn có bí mật như vậy. Lý Nhược Vân nheo mắt lại nhìn từng làn khói.

Rời khỏi phòng hút thuốc Dung Doãn Trinh cũng không trở lại trận đấu vật ầm ĩ đó.

Anh ngồi ở trên quầy bar trong quán bar của phòng đấu gọi rượu, TV trên đỉnh đầu đang phát đi cảnh đấu vật hiện tại, người bạn Brazil đang cùng đô thủ di chuyển.

Dung Doãn Trinh cũng nhìn thấy Lý Nhược Vân, cô ta vừa mới trở lại vị trí, đang nói chuyện với Orlando, sau cuộc đối thoại ngắn ngủi, Orlando nhìn Lý Nhược Vân hồi lâu, cuối cùng, anh ấy đặt tay trên tóc cô ta, xoa xoa rồi buông ra.

Dung Doãn Trinh tiếp tục uống rượu, bất chợt có người đến chào hỏi, anh chỉ quay lại nhìn người đó lễ phép mỉm cười.

Một hồi sau di động vang lên.

Lý Nhược Vân gọi điện thoại tới.

Trong di động vang tới âm thanh ầm ĩ, cô lớn tiếng nói: “Dung Doãn Trinh, vừa rồi em đã xin lỗi Orlando, em nói về sau sẽ không làm những chuyện bốc đồng như vậy nữa.”

“Cho nên?” Anh hỏi cô.

“Cho nên…” Cô lớn tiếng hô lớn: “Dung Doãn Trinh, em nghĩ mình đã hiểu, em nghĩ mấy ngày này sở dĩ hết thảy có lẽ là do thói quen xấu của nhà nghệ thuật.”

Dung Doãn Trinh không nói gì, bên kia, Lý Nhược Vân kêu: “Dung Doãn Trinh.”

“Ừ!”

Nghe thấy anh ở đầu bên kia thở dài một hơi nhẹ nhõm: “Em hiểu được, tiếp theo việc em cần phải làm nhất chính là quên hết những chuyện không thoải mái trước kia. Anh có cảm thấy em làm như vậy là đúng không?”

“Ừ!”

“Vậy, anh còn có thể coi em như lần đầu tiên nhìn thấy một Lý Nhược Vân đang cần trợ giúp ở sân bay không?”

“Có thể, nếu em muốn như vậy.”

Một lát sau, Dung Doãn Trinh nghe được Lý Nhược Vân nói cám ơn.

Cuối cùng, hai người đều tự tắt di động.

Trận đấu vật gần kết thúc, Dung Doãn Trinh mới nhớ ra gọi phục vụ đến tính tiền,vừa khéo nghe thấy gã đàn ông vừa tới ngồi ở bên cạnh anh nói chuyện, một câu “Tiểu thư Christie’s” khiến Dung Doãn Trinh giơ tay lên liền hạ xuống, theo bản năng lắng tai nghe.

Vài phút sau Dung Doãn Trinh rời khỏi sàn đấu vật, trước khi rời đi còn không quên hung hăng cho kẻ nhiều chuyện khi nãy kia một quyền, hơn nữa còn moi được từ trong miệng hắn thông tin khách sạn mà “Tiểu thư Christie’s” với gã đàn ông có thân hình cao lớn hẹn hò.


Tên kia kể ra tin tức “Tiểu thư Christie’s” có hẹn cùng với một người đàn ông cao lớn đẹp trai ở khách sạn nào đó, hơn nữa ở giữa nơi công cộng còn công khai ôm hôn nhau, sau đó vội vàng đi thuê phòng.

Kẻ bị anh đánh ngã trên mặt đất thề rằng hắn ta không hề phóng đại sự thật.

Khách sạn đó với sân đấu vật rất gần nhau, Dung Doãn Trinh chỉ cần dùng năm phút đồng hồ liền đuổi tới nơi, một phút sau, anh được đích thân quản lý dẫn vào trong thang máy.

Trong thang máy, người quản lý cúi đầu, thầm đánh giá vị đang đứng ở bên cạnh. Người đàn ông này từng được gọi là con buôn chiến tranh, lúc trước ông ta chỉ được biết tới anh thông qua báo chí, TV.

Thế nhưng thế nào đi chăng nữa ông ta cũng không nghĩ ra được người có bề ngoài đẹp đẽ như vậy làm sao có thể có chút quan hệ với kẻ được gọi là con buôn chiến tranh cơ chứ? Vậy bộ dạng khi cầm súng chắc hẳn cũng như là cầm hoa hồng nhỉ?

Hiện tại, người quản lý khách sạn rốt cục cũng hiểu được, người đàn ông này gần như là chỉ dùng thời gian một phút đồng hồ liền khiến ông ta nhớ kỹ danh hiệu con buôn chiến tranh này.

Người này không nói chuyện còn đáng sợ hơn so với khi nói chuyện.

Quản lý khách sạn hãi hùng nhìn chữ số trên thang máy không ngừng tăng lên, khi dừng ở tầng thứ mười một, ông ta thở dài nhẹ nhõm.

Rốt cục cũng đến nơi, đối diện với căn phòng mà đôi nam nữ kia đã thuê không lâu trước đó.

Cửa phòng nhẹ nhàng mở ra, trước tiên Dung Doãn Trinh đến gần lắng nghe, còn thứ hiện đang ở trong tay anh chính là một khẩu súng.

Dung Doãn Trinh có một khẩu súng lục thoạt nhìn chỉ giống như chiếc bút máy mini, đây là kiểu dáng mới nhất nhập vào đầu năm 2006, nòng súng chỉ có duy nhất một viên đạn, hai tháng trước anh vừa mới bắn ra, nghe nói kiểu súng này còn được thiết kế thêm cả tia laser.

Hiện tại, Dung Doãn Trinh vui lòng thử dùng một chút uy lực nhỏ bé này.

Giày cao gót của phụ nữ, áo khoác đàn ông rải rác rơi trên mặt đất, tiếp đến là áo sơmi nam, mọi thứ đều theo thứ tự được cởi ra vứt bỏ hướng về phía phòng tắm.

Dung Doãn Trinh cúi đầu nhìn thấy dưới chân có nắp son môi, một màu đỏ sẫm làm anh nhìn thấy ghê người.

Trong phòng tắm có đàn ông tiếng thở dốc còn có cả tiếng nước, tay Dung Doãn Trinh dừng ở trên cửa phòng tắm, ngay lúc này anh cần phải biết rõ ràng thân phận người phụ nữ bên trong có phải là “Tiểu thư Christie’s” hay không?

Nếu đúng như vậy, Dung Doãn Trinh nghĩ, anh cũng không biết bản thân sẽ làm ra chuyện gì, anh rất hiếu kỳ bản thân sẽ làm ra chuyện gì nhỉ?

Dung Doãn Trinh mở cửa phòng tắm ra.