Edit: Yara

Beta: Yuè Yīng

Thời điểm Dung Doãn Trinh đột ngột kêu “Quay đầu” là lúc xe bọn họ đang lao thẳng hướng tới sân bay.

“Ngài Dung, thời gian không còn nhiều nữa.” Tiểu Tông nhắc khéo boss lớn của mình, rạng sáng ngày mai bọn họ còn có chuyến bay.

Giữa trưa hôm nay, Dung Doãn Trinh dẫn theo Chúc An Kỳ vội vàng trở lại Los Angeles, vừa hạ cánh đã cùng cô di chuyển tới bến tàu, còn mất hơn một giờ đồng hồ để chờ Chúc An Kỳ tìm được một đôi giày thích hợp, thế nhưng lúc đi ra lại bất ngờ gặp đám phóng viên, ngay lúc ánh đèn flash sáng lên, Tiểu Tông tin chắc rằng bức ảnh này sẽ xuất hiện ngay trang nhất mấy tờ báo giải trí ngày mai, đám kí giả chắc hẳn sẽ bàn luận vô cùng sôi nổi về tiêu đề sự xuất hiện của đôi nam nữ ở bến tàu nào đó.

Sau đó Chúc An Kỳ trở lại New York còn Dung Doãn Trinh thì chuẩn bị đi tới Hà Lan, mục đích chuyến đi lần này là để đưa cho mấy vị cổ đông công ty bản kế hoạch về giai đoạn cuối cùng, cũng là khâu quan trọng nhất của dự án.

Khoảng mười giờ đêm xe chạy về hướng sân bay thì 10 giờ rưỡi Dung Doãn Trinh đột nhiên nói “Quay đầu.”

11 rưỡi đêm, chiếc xe đã dừng lại trong góc khuất của một căn nhà trọ ngoại thành phía nam, Dung Doãn Trinh xuống trước xe trước, ánh mắt chăm chú nhìn về một hướng đặc biệt.

Nhìn dáng vẻ mệt mỏi của Dung Doãn Trinh, Tiểu Tông đánh bạo đề nghị: Ngài Dung, ngài có muốn gọi Dung phu nhân ra ngoài một lát không.

“Không cần thiết!” Dung Doãn Trinh thật rõ ràng ngắt lời hắn.

Tuy rằng khẩu khí rõ ràng đến thế nhưng Tiểu Tông vẫn thấy được sự đấu tranh xuất hiện trên mặt anh, vài phút sau Dung Doãn Trinh lên tiếng, cho cậu 15 phút tìm chỗ nào xa xa nghỉ ngơi một lát đi.


Tiểu Tông xuống xe, đương nhiên cậu ta không thể đi thật xa như lời Dung Doãn Trinh nói, khoảng thời gian gần đây cũng không sóng yên biển lặng vậy nên cậu ta tìm chỗ nào đứng không cách xa xe cho lắm, châm một điếu thuốc.

Thứ ánh sáng duy nhất từ trong xe nhanh chóng bị tắt, rất nhanh bong dáng một người phụ nữ xuất hiện, cô chạy nhanh đến con đường cách chiếc xe vài chục bước thì chậm dần lại, vừa mới tới gần cửa xe đã bị người đàn ông kéo vào bên trong.

Loan Hoan dùng đầu để ngăn cách với Dung Doãn Trinh , dùng nắm tay kéo dài ra khoảng cách của họ, trong bóng đêm Dung Doãn Trinh nắm chặt lấy tay cô, thời điểm định hất nó ra, Loan Hoan thật sự có chút không nỡ.

Dung Doãn Trinh ngừng động tác lại, bàn tay đang nắm tay cô di chuyển lên trên mặt, các ngón tay nhẹ nhàng chạm đến khóe miệng rồi dừng lại một chút, còn Loan Hoan mím chặt môi lại theo phản xạ.

Trong ánh sáng mơ hồ hắt ra từ di động, trán của anh chậm rãi cụng vào trán của cô.

“Giận sao?”Anh hỏi.

Loan Hoan im lặng , cho dù không nhìn thấy biểu cảm trên mặt Dung Doãn Trinh nhưng từ trong giọng nói cô vẫn cảm giác được anh thực sự rất mệt mỏi, nắm tay cũng dần thả lỏng.

“Thật sự là giận lắm rồi, không phải anh đã nói em phải tin tưởng anh à?” Sau đó là một tiếng thở dài. “Em có biết điện thoại nghe trộm không?”

Đúng vậy, thực ra Loan Hoan biết, nhưng cô vẫn nghĩ có phải Dung Doãn Trinh lại giống như khi ở St. Paul nói mấy câu không rõ ràng để hù dọa cô.

Ngón tay đang dừng ở nơi khóe miệng nhẹ nhàng nắm lấy gương mặt cô, anh nói: “Còn nhớ vụ nổ lớn ở Ấn Độ không? Anh nói cho em biết thực ra vụ án đó chẳng hề giống như lời chính phủ Ấn Độ giải thích…”

Âm thanh âm của anh ghe qua rất dịu dàng, khẩu khí chỉ nhàn nhạt nhưng cũng đủ khiến cho Loan Hoan trong giây lát cảm thấy lạnh run. Nắm tay trong ngực được nới lỏng ra, rồi xuất phát từ một loại phản ứng bản năng hai cánh tay cô gắt gao cuốn lấy cổ anh, đem mặt kê trên bờ vai rộng lớn đó, tham lam hít vào hơi thở của riêng anh.

“Sợ hãi? Lo lắng?”

Gối đầu trên bờ vai anh, Loan Hoan liên tục gật đầu.

“Vốn sợ là khi em biết được sự thật sẽ như vậy, nên anh không định nói rõ cho em, nhưng mà…” Dung Doãn Trinh vô cùng bất đắc dĩ: “Nhưng vì em tức giận thì sẽ không để ý đến anh.”

Trong lòng Loan Hoan rất khổ sở. Cô nhớ tới lần đó, cũng chính tại chỗ này, anh đã phải ngồi máy bay rất lâu mới có thể đi đến đứng trước mặt cô thế nhưng cô lại nói lời tàn nhẫn ngay cả một tách cà phê cũng keo kiệt không cho anh.

Cánh môi di chuyển đi tìm anh, trước hết là vành tai, không hề do dự, nhẹ nhàng ngậm lấy, dùng đầu lưỡi khắc họa hình dáng của nó, biểu đạt tình yêu.

Theo một loạt các động tác của cô, tiếng anh hít thở ngày một sâu, khuôn mặt di chuyển.

Trong bóng đêm, bọn họ tìm được lẫn nhau, đôi môi tận lực dây dưa tìm kiếm.

Cô từ ngồi ở trên đùi biến thành quỳ gối trên đùi anh, còn anh cũng không hề rảnh rỗi hung hăng gặm cắn cánh môi cô, cánh tay cố định lấy thắt lưng nhỏ nhắn.

Mặt khác bàn tay còn lại cũng không hề rảnh rang mang theo khao khát cháy bỏng cấp bách kéo xuống áo khoác ngoài, phía bên trong chính là áo ngủ, tay anh rất dễ dàng với vào sâu trong nắm lấy hai khối mềm mại trước ngực, vừa mới chơi đùa bên trái lại khẩn cấp vuốt ve phía bên phải, trêu chọc đỉnh đồi cao ngất nhào nặn nó thành muôn hình vạn trạng, ngón cái cùng với ngón trỏ dụ dỗ nụ hoa vốn đã căng cứng, khiến cho hơi thở cô ngày càng gấp gáp.

Anh chơi đùa làm cho cô càng thấy buồn bực, thế nào lại như vậy? Cô cũng không phải là con chó nhỏ.

Vì thế, cô dùng hai cái răng nanh nhỏ của mình yếu ớt cắn cắn anh, dùng phương pháp như vậy để biểu đạt bất mãn, ai biết…

Loan Hoan khẽ rên rỉ, Dung Doãn Trinh, tên lưu manh này!


Giây phút này, anh đang dùng ngón cái cùng ngón trỏ vân vê nhũ hoa, sau đó… Đem nhũ hoa nho nhỏ kia kéo căng ra.

“Lưu manh…” Loan Hoan nhẹ tay đánh vào trên vai kháng nghị.

Anh buông cô ra, cánh môi còn đang tạm dừng ở trên xương quai xanh. Trong bóng đêm, anh cười rất nhẹ, nhưng hơi thở đó, âm thanh đó lại dễ dàng làm cô say đắm: Hoan.

“Ừm.” Cô trả lời, bàn tay đang đánh trên vai chuyển sang thành nắm lấy quần áo của anh, trong không khí yên tĩnh như vậy tiếng cô trả lời càng thêm dụ hoặc.

“Còn có chuyện lưu manh hơn nữa kìa!” Môi anh dán vào bên tai cô nói nhỏ.

Tiếng nói gần trong gang tấc dễ dàng thẩm thấu vào từng lỗ chân lông, đem thân thể cô khuấy đảo đến long trời lở đất, vốn chỉ xuất phát từ sự thẹn thùng giả vờ kháng cự nay liền biến thành đón ý nói hùa, cô ưỡn ngực về phía anh.

Hơi thở trở lại một lần nữa trở nên dồn dập, bàn tay còn đang dừng ở trước ngực nhanh chóng dịch chuyển xuống dưới, áo ngủ bị kéo lên cao, vòng eo nhỏ nhắn lộ ra trong không khí, tay anh lướt nhanh qua chiếc bụng bằng phẳng.

Môi răng ngậm lấy nụ hoa trước ngực, bàn tay vuốt ve bên hông, bởi vì cô là nửa quỳ nên anh hướng về phía sau mà đi tới, một đường kéo xuống tầng ren mỏng manh kia, từ bên hông hướng trong bắp đùi…

Theo từng sự di chuyển của ngón tay, đôi chân đang quỳ trên đùi anh run rẩy, lớp che chắn cuối cùng đã bị cởi bỏ lập tức sẽ chạm tới nơi, theo bản năng Loan Hoan bám chặt vào cánh tay Dung Doãn Trinh, anh không hề mất sức áp chế tay cô, Loan Hoan ngăn cản, Dung Doãn Trinh lại bắt kịp, cuối cùng…

Ngón tay anh trượt đi vào.

Chân Loan Hoan run rẩy càng thêm lợi hại, xuyên qua cửa sổ xe nhìn về điểm sáng màu đỏ cách đó không xa còn hiện tại, ngón tay anh vẫn đang ở trong thân thể cô gây sóng gió. Toàn bộ thân thể Loan Hoan xụi lơ ở trên người Dung Doãn Trinh, cô chỉ có thể cầu xin anh: Doãn Trinh, đến phòng em đi, được không?

Anh ngưng động tác lại.

“Đến phòng em đi? Hả?” Tiếng cầu xin của cô càng ngày càng nhỏ.

Lời nói này của cô khiến thân thể anh cũng không thể bình tĩnh nổi, chậm rãi cánh môi rời khỏi bộ ngực, khuôn mặt còn đang chôn ở trước ngực làm cô kịch liệt thở dốc, phảng phất thừa nhận sự dày vò nào đó.

Lát sau, bàn tay cũng rời khỏi quay trở về ở bên hông cô, anh nói chuyện.

“Hoan.”

“Ừm!”

“Giường trong phòng em nhất định là rất thơm.”

Lời này càng làm mặt Loan Hoan nóng bừng lên.

Chiếc quần ren treo ở trên đùi lại một lần nữa được kéo về vị trí cũ, còn có áo ngực, váy ngủ cũng được mặc lại chỉnh tề, anh vội vội vàng vàng phủ thêm áo khoác một lần nữa thành thành thật thật bao bọc chặt chẽ cơ thể cô.

Khi đã mặc lại xong xuôi áo khoác, anh liền đem khuôn mặt chôn tại trước ngực cô, nói mấy lời trẻ con: “Hoan, nếu không thì chúng ta cùng nhau bán tranh đi, như vậy đêm nay cũng không cần phải đi Hà Lan nữa.”

Trong bóng đêm, Loan Hoan ngoác miệng cười.

Dung Doãn Trinh thấp giọng dặn dò: Mua cho anh một chiếc gối, sau này chờ anh.


“Được” Loan Hoan trầm giọng trả lời, còn đánh bạo hỏi Dung Doãn Trinh thích màu gì.

Nghe xong câu đó Dung Doãn Trinh lấy tay búng nhẹ vào chóp mũi cô, nói một câu thật đáng yêu.

Quá nửa đêm mười phút, Loan Hoan đứng ở chỗ cũ dõi theo hướng chiếc xe rời đi, vừa rồi cô nói với anh câu nói mà mấy người vợ thường dặn dò khi chồng đi xa: Doãn Trinh, cẩn thận một chút.

Lúc ban đầu chỉ là lời nói khô cằn: Dung Doãn Trinh, anh cẩn thận một chút, sau khi bị anh nhìn chăm chú âm thanh của cô hạ xuống càng nhỏ: Doãn Trinh, cẩn thận một chút.

Mãi cho đến khi chiếc xe biến mất không thấy bóng dáng, cô còn lưu luyến đứng ở nơi đó, lời nói “Em thật đáng yêu kia” vẫn còn vang vẳng bên tai khiến cho cô cảm thấy trong đầu một cảm giác ngọt ngào, cảm giác này kéo dài đến buổi sáng ngày tiếp theo.

Khi mấy người phóng viên chờ ở hành lang phòng tranh hỏi cô về vấn đề Dung Doãn Trinh và Chúc An Kỳ cùng nhau xuất hiện tại bến tàu cách phòng tranh của cô ba con phố, cô có ý kiến gì không, lúc đó cô chỉ mỉm cười đáp lại, hi vọng cô Chúc có thể chọn được đôi giày vừa ý, câu trả lời đó làm đám phóng viên một phen nóng mặt.

Về scandal giữa ba người Dung Doãn Trinh, Chúc An Kỳ và Loan Hoan cô trong mùa giải trí ế ẩm này bị không hề bớt nóng đi chút nào sao.

Buổi tối cuối tuần ư, Loan Hoan xuất hiện ở trong một quán rượu Nhật Bản như đúng hẹn với Lý Nhược Vân, các cô ngồi ở trên đệm vừa uống rượu vừa xem một cô bé mới mười mấy tuổi biểu diễn một màn vũ đạo truyền thống của người Nhật.

Lý Nhược Vân uống nhiều hơn Loan Hoan một chút, cô vừa uống vữa dùng ngón tay gõ nhẹ theo tiết tấu của âm nhạc.

Khi uống hết chén rượu, Loan Hoan nhìn Lý Nhược Vân nhàn nhạt mở miệng: “Nhược Vân, cậu làm sao biết được bí mật đó, tớ có thể xác định chắc chắn không phải là Doãn Trinh nói ra.”

Bàn tay vừa mới còn ở trên bàn đánh nhịp liền dừng lại, ánh mắt Lý Nhược Vân ý tứ quan sát gương mặt Loan Hoan, thoáng ngẩn ngơ sau đó lại khôi phục bộ dạng đáng yêu làm như xui xẻo bị phát hiện.

“Tớ đoán.” Lý Nhược Vân nói thật nhẹ: “Khi đó trong phòng ăn ở Hong Kong, cậu khẳng định chắc chắn bản thân không mang thai, có lẽ cậu không biết tớ mẫn cảm phát hiện ra điểm khác thường. Thời điểm đi tìm cậu, tớ cũng chỉ nắm chắc hai phần, cho nên tớ mất một ít tâm tư, giống như lời cậu nói tớ không uổng phí sức lực trang điểm cho mình, thầy giáo của tớ có nói trên người tớ có sự khát khao thấy rõ, vừa lớn mật lại điên cuồng, tất nhiên, tớ vẫn phải dựa vào sự hiểu biết đối với cậu để thử, cuối cùng từng bước một đạt được thứ mong muốn.”

Ai nói rằng Lý Nhược Vân không thông minh, cô ta đều thông minh hơn so với bất cứ ai, Loan Hoan rất muốn Phương Mạn nghe được những lời này từ chính trong miệng Tiểu Vân nói ra, khẳng định bà ta nhất định sẽ vui mừng quá mức.

“Chỉ có điều, Tiểu Hoan….” Lý Nhược Vân cầm lấy chén rượu, môi lướt dọc theo miệng chén nhợt nhạt nhấp một ngụm, nói: “Hết thảy đều đã qua, sau này tớ định nói ra tất cả cho cậu biết nhưng không đủ can đảm, Tiểu Hoan, tớ vì cái tôi ngạo mạn lúc đó xin lỗi cậu.”

Lý Nhược Vân nói hết sức chân thành tha thiết, nhưng Loan Hoan vẫn nhìn thấy được sự điên cuồng đã che đậy kỹ lưỡng từ trong ánh mắt. Khi Loan Hoan nói: tớ với Dung Doãn Trinh đã thực sự ở bên nhau, sự điên cuồng trong ánh mắt đó đã được xóa sạch không còn dấu vết.

Quả nhiên!