Editor: Lưu Tinh

“Thoải mái không? Hoan?” Giọng anh mang theo khát cầu.

Loan Hoan nhẹ nhàng đáp: “Ừm… “.

Hiện tại đã là nửa đêm. Thật may là chỗ này không còn ai, ánh sáng lại đủ mập mờ.

Loan Hoan vẫn nhẹ nhàng ngâm nga theo từng nhịp anh tiến vào từ phía sau.

Đây là khoảnh khắc trùng phùng sau tai nạn. Cái cảm giác kích thích tột đột này khiến họ muốn được phóng thích bản thân nhiều hơn.

Bàn tay của người đàn ông bám chặt vào người phụ nữa không buông, Để bàn thân mình có thể tiến vào nơi sâu nhất trong cô, người đàn ông nhẹ nhàng dùng sức, cứ như vậy thắt lưng mảnh khảnh của người phụ nữ hơi bị kéo ra ngoài. Nhân lúc cô còn chưa đứng vững, anh liền xấu xa đâm vào thật sâu, cô cuống quýt la lên như một con thú nhỏ muốn kháng nghị.

Người đàn ông lại dùng sức đụng vào, biến thanh âm kháng nghị nho nhỏ trở thành những tiếng ngâm xướng. Người phụ nữ run rẩy bám chặt trên mu bàn tay người đàn ông, tựa như muốn hất tay anh ra, hoặc là đang âm thầm cổ vũ…

Sau nhiều lần chống cự vô ích, cô kéo tay anh dời lên phía trên bụng, siết chặt lại. Như vậy, hai người có thể hòa chung một tiết tấu.

Cô nghiêng mặt, tựa trán lên tường. Ban đầu, cô có chút bị động, cho dù là anh có hung hãn thế nào thì cô cũng chỉ dám rên nho nhỏ. Nhưng cho đến khi cả người anh liên tục dồn ép cô, bên dưới đã hơi đau, còn có…

Bàn tay phủ trước bụng cô cũng không biết an phận, cứ sờ soạng đi xuống từng chút một. Sao có thể, đã vậy còn… còn chưa đủ sao?

Cô vội kéo tay anh lên trở về vị trí cũ. Vừa an phận được vài giây, tay anh lại bắt đầu đi xuống.

Cô trầm giọng âm gọi tên anh: Doãn Trinh.

Trời ạ, tại sao tiếng gọi của cô lại có thể trở nên ám muội như thế?


Mà một tiếng gọi của cô lại gống như Tinh Hỏa Liệu Nguyên, người đàn ông được triệu hội, lại càng hung hăng lao tới đâm vào.

Sau đó, đổi lại, cô ngày càng lớn tiếng gọi: Doãn Trinh, Doãn Trinh…

Dung Doãn Trinh cảm thấy bản thân mình nhất định là điên rồi. Đây không chỉ đơn giản là điên cuồng phóng thích. Chỉ có những tiết tấu dồn dập mới có thể khiến lòng anh bớt bồn chồn. Có lẽ, anh như vậy sẽ khiến cô sợ hãi. Nỗi sợ hãi này được truyền tải trực tiếp từ tận sâu bên trong cơ thể cô. Nhưng loại cảm giác sung sướng đến cực hạn này cũng là một trạng thái chỉ đạt được khi hai người yêu nhau.

Cô lại tạo ra tiếng động.

Môi anh tìm được cô, ở bên tai cô muốn an ủi cô một chút. Trước đây, làm sao anh cũng không bao giờ ngờ được rằng có một ngày chính miệng mình có thể nói ra những câu gợi cảm như thế.

“Hoan, anh cũng đau. Em đẹp quá, chính là vẻ đẹp này khiến anh tình nguyện đau đớn cùng em.”

Anh khẽ hôn lên tóc cô, hôn lên thái dương cô, sau đó nụ hôn lại rơi xuống bên tai cô lần nữa.

“Hoan, gọi tên anh đi, anh thích nghe em gọi tên anh.”

Tiếng gọi của cô ngắt quãng: Doãn Trinh… Doãn Trinh. Có lúc cô hét lên thật to, có lúc lại nhỏ vụn như đang cầu xin anh nhẹ một chút. Mặc kệ là cô kêu thế nào, hững điều đó đều thành công kích thích các dây thần kinh cảm giác của anh. Lòng bàn tay đang áp trên bụng cô ngày càng trở nên nóng rực hơn.

May mắn thay, anh biết rằng Tiểu Hoan vốn dĩ là một cô gái hay thẹn thùng. Anh cắn vành tai cô, hai tay bắt đầu giở trò xấu. Ừm, một bên mềm mại đã bị anh nắm lấy. Tiểu Hoan tuy rằng là Tiểu Hoan, nhưng ở một phương diện nào đó, cô không hề “nhỏ” mà thật sự rất to.

Trong cảnh tượng mê loạn, hơi thở kích tình của Dung Doãn Trinh càng khiến cho Loan Hoan cảm thấy trầm mê, mặc cho anh chà xát khắp từng đường cong trên thân cô, mặc cho anh tận hưởng những tư vị ngọt ngào và xúc cảm mềm mại.

Tốt lắm. Anh biết là cô thẹn thùng. Bàn tay xấu xa lướt khắp người cô rồi lại nâng một bên bầu ngực tròn trịa lên. Cảm giác thật dễ chịu.

Loan Hoan ngửa đầu ra sau, tựa vào vai anh. Đôi môi anh lại ngậm lấy vành tai trắng trẻo của cô, bàn tay liên tục xoa nắn bầu ngực. Từng đợt sóng tình ồ ạt xô tới khiến cho đầu óc Loan Hoan điên đảo, chẳng biết phải làm sao cho đúng.

Hai thân thể quấn quýt lấy nhau rịn đầy mồ hôi. Dường như trên thế giới này chỉ còn có anh và cô đang triền miên không dứt.

Hai người chờ lâu như vậy, rốt cuộc thời khắc ấy cũng đã đến.

Cuối cùng.

Cả hai đều có vẻ như không thể kiềm chế.

Tay chống lên tường, mặt dán trên mu bàn tay, Loan Hoan thở hổn hển. Gương mặt anh tựa trên vai cô, bàn tay nắm chặt thắt lưng cô. Hiện tại, bọn họ không còn chơi trò trốn tìm giữa nam và nữ nữa. Giữa bọn họ chỉ còn lại sự gắn kết chặt chẽ nhất.

Nơi cứng rắn và nóng bỏng nhất của anh vẫn miệt mài đòi hỏi bên trong nơi mềm mại của cô, khiến cô từ kháng cự dần chuyển sang hùa theo ai đó làm bậy.

Dung Doãn Trinh nhắm hai mắt lại, tận hưởng những xúc cảm tuyệt vời của tình yêu mang lại. Thế nhưng dường như bao nhiêu cũng không đủ, anh ngày càng điên cuồng muốn được nhận nhiều hơn nữa.

Thân thể bị anh khống chế như một con búp bê nhỏ. Hai chân cô đã bủn rủn chẳng còn chút sức lực để mà đứng vững nữa. Cô nhiều lần xin anh: Doãn Trinh, Doãn Trinh… Chậm một chút, xin anh, sắp…

Chết mất!

Mỗi một lần cô cầu xin anh chậm lại một chút, cô đều không dám mở to hai mắt. Vì như thế cô sẽ nhìn thấy thân thể mình liên tục lay động đến chóng mặt.

Thật lòng Loan Hoan rất mong Dung Doãn Trinh mong đạt đến đỉnh cao trào bởi vì hiện giờ anh còn đang bị thương, Có lẽ vì cô quá khẩn thiết chờ đợi nên cảm thấy thời gian trôi qua đặc biệt chậm chạp…

“Sư tử nhỏ, có muốn sướng hơn nữa không?” Cô dùng giọng điệu kiều mị hỏi.

Sau đó…

Giữa khuya, trên đường cao tốc, Loan Hoan lái xe, mặt nóng lên bừng bừng. Cô không dám nhìn tới Dung Doãn Trinh, cả người cô không được tự nhiên. Bên ngoài trời tối om khiến cho các giác quan đặc biệt nhạy cảm hơn. Cảm giác anh vừa để lại bên trong thân thể cô phảng phất còn vương lại, vẫn tươi nguyên.

Bởi vì lo lắng và xấu hổ, Loan Hoan mở nhạc trong xe, là giai điệu nhạc đồng quê của nước Mỹ. Loan Hoan vẫn nhìn thẳng, không dám chớp mắt.

Nhưng khi một bên khóe mắt cô liếc thấy cảnh tượng kia, cô biết mình sắp không được sống yên ổn rồi. Cô nghe Dung Doãn Trinh gọi: “Hoan.”


“Dung Doãn Trinh, yên nào!” Loan Hoan hung dữ cảnh cáo.

Từ vị trí ngồi của Dung Doãn Trinh, anh nhìn chằm chằm người phụ nữ đang nghiêm túc lái xe, là vợ của anh.

Giờ phút này, trên người cô đang mặc đồng phục công nhân của một nhà máy. Bộ quần áo rộng thùng thình, cô giống như một bé gái lấy trộm quần áo của bố để mặc. Nghĩ đến bộ sườn xám tuyệt đẹp đã bị vứt lại, Dung Doãn Trinh bất giác nở nụ cười. Sau đó, anh hít vào một hơi, xem ra viên đan kia đã bắt đầu gây cảm giác cho anh rồi.

Dung Doãn Trinh cố nén tiếng rít trong cổ họng, không muốn để cô phải lo lắng. Khó khan lắm anh mới có thể khiến cô tin đây chỉ là vất thương nhẹ, không thành vấn đề gì cả. Anh nhớ khi cô kiểm tra vết thương của anh, gương mặt cô ửng đỏ như một quả táo.

Cô vợ của anh bề ngoài thì có vẻ cường ngạnh nhưng thật ra cô lại là người hay thẹn thùng bất kì ai khác, và cũng rất dũng cảm.

Đúng, dũng cảm! Trên mọi phương diện.

Một giọng nói kiều mị như vẫn còn lẩn quẩn bên tai anh: Sư tử nhỏ, có muốn sướng hơn nữa không…

Tầm mắt anh không tự chủ được mà liếc sang quần áo trên người cô. Chiếc quần yếm rộng thùng thình, mái tóc đen nhánh được cô dùng mảnh vải buộc lên cao, để lộ ra gương mặt tinh tế. Đôi mắt hình quả hạnh, chóp mũi kiêu ngạo hướng lên cao và một đôi môi hình trái tim.

Ánh mắt Dung Doãn Trinh dừng lại ở môi cô hồi lâu. Lúc này. Cánh môi cô đỏ au, sắc đỏ khiến anh có chút đau lòng.

Dung Doãn Trinh thề, từ nay về sau, anh sẽ không bao giờ để cô làm như vậy nữa.

Trong cảnh mê loạn, giọng nói mềm mại đáng yêu đến cực điểm đã cố thuyết phục anh: Doãn Trinh, anh có thể ra ở trong đó, em rất vui, anh khiến cho một người vợ nảy sinh cảm giác sùng bái với chồng của mình.

Nói xong, cô kéo tay anh đặt ra sau thắt lưng mình, cô nhẹ nhàng nói: Doãn Trinh, em yêu anh. Sau đó, đôi môi mềm mại kia chà xát trên môi anh, cánh môi từ từ dời xuống, lướt qua bụng…

Trong ánh sáng mờ nhạt, anh mơ hồ thấy được mái tóc đen nhánh của cô, cơ thể anh chậm rãi tựa vào tường, nhắm mắt lại, các đầu ngón tay nhẹ nhàng luồn vào mái tóc cô, tận hưởng cảm giác kích tình tột đỉnh trong khi cái đầu nhỏ nhắn của cô liên tục chuyển động.

Đó là cách biểu hiện tình yêu say đắm của một người vợ dành cho chồng.

Đầu mùa xuân, trăm hoa đang đua nở, anh lái xe dọc theo quốc lộ số 1 đi tới trước mặt cô. Anh cầu hôn cô rồi hai người kết làm vợ chồng.

Khoảnh khắc đó là khởi đầu của hạnh phúc.

Cuối cùng…

Anh đưa tay đẩy cô ra, sau đó một dòng chất lỏng nóng bỏng bắn đầy lên bộ sườn xám cô đang mặc, biến nó trở nên càng thêm hỗn độn. Nhìn bộ dạng đáng thương của cô ẩn hiện trong ánh sáng mờ nhạt, anh cảm thấy đau lòng cực kỳ.

Mặc dù cô tỏ vẻ là mình vẫn ổn, thế nhưng anh cũng đau lòng.

“Hoan.” Dung Doãn Trinh mấp máy miệng gọi tên cô.

“Dung Doãn Trinh, không được gọi, em đang lái xe.” Cô lại hung dữ cảnh cáo.

Dung Doãn Trinh từ từ vươn tay, anh dùng cánh tay không bị thương chạm vào người cô. Ừm, vành tai trắng trẻo của cô thật mềm mại. Ngón tay anh vuốt ve lỗ tai cô, bấm nhiều lỗ như vậy khi đó nhất định là rất đau.

“Đau không?” Anh hỏi.

Sau khi nghe rõ ràng Dung Doãn Trinh đang nói cái gì, Loan Hoan đột nhiên run lên. Đáng chết, thế nào lại hỏi vấn đề này?

Khi đó làm như vậy còn không phải bởi vì lo lắng cho vết thương của anh hay sao? Cô chẳng hề có kinh nghiệm gì trong chuyện này cả, nhưng có một số vấn đề… cô cũng từng nghe qua, cho nên mới có thể…

“Dung! Doãn! Trinh!” Loan Hoan hổn hển cảnh cáo.

Nghe giọng điệu của cô, Dung Doãn Trinh biết cô đã hiểu sai ý. Lại nhìn thoáng qua cánh môi của cô, một số lời vẫn là nên thổ lộ ra.

“Hoan, cám ơn em.”

Loan Hoan chỉnh nhạc to hết mức.


“Về sau, em sẽ không làm cho anh như vậy nữa. Em không thể chịu nổi!”

Mặc dù hai má cô nóng bừng bừng nhưng khóe miệng vẫn là ức chế không khỏi giương lên. Một người bạn cùng lớp đã từng nói với cô rằng: đàn ông mà bảo phụ nữ làm như vậy cho mình thì đều là đồ xấu xa. Chỉ có người thật lòng yêu cầu sau chuyện đó mới cảm thấy hối hận.

Dung Doãn Trinh nói anh hối hận.

Sau khi đắm mình trong niềm vui sướng, Loan Hoan không nhận ra rằng bàn tay Dung Doãn Trinh đang đặt sau thùy tai cô. Sau bốn mươi phút lái xe, chiếc xe bắt đầu tiến vào trung tâm thành phố New York. Lúc đang đợi đèn đỏ, Loan Hoan mới dám lấy hết dung khí nhìn Dung Doãn Trinh.

Khuôn mặt Dung Doãn Trinh nghiêng sang một bên, hai mắt anh nhắm nghiền lại, sắc mặt anh tái nhợt. Loan Hoan kêu một tiếng: Doãn Trinh, Dung Doãn Trinh cũng không trả lời. Loan Hoan lại hốt hoảng gọi: “Doãn Trinh”, lần này giọng cô đang run run. Loan Hoan mau chóng dừng xe lại, tấp vào một bên đường, bật đèn pha.

Cô mở áo khoác của Dung Doãn Trinh ra. Loan Hoan bưng kín miệng, cô thật là ngốc nghếc mà! Từ miệng vết thương của anh, máu không ngừng chảy ra, ướt đẫm cả một bên vai áo sơmi.

Khốn kiếp! Còn nói là vết thương nhỏ thôi!

Cô không chỉ ngu ngốc mà còn là cực kì ngu ngốc! Loan Hoan khẩn trương muốn nâng đầu anh dậy. Nhưng khi vừa chạm vào anh thì đã bị một cánh tay bắt lấy.

Mặt mày Dung Doãn Trinh tái nhợt, nhẹ nhàng hỏi: “Anh đã khiến em sợ hãi?”

Loan Hoan gật đầu.

“Không có việc gì đâu. Vừa rồi anh ngủ thiếp đi một lúc thôi. Vì lo cho em mà đã gần bốn mươi tiếng đồng hồ chưa được chợp mắt.”

Loan Hoan vươn tay ra sờ lên mặt Dung Doãn Trinh.

Theo lời Dung Doãn Trinh, Loan Hoan vội vàng gọi điện thoại cho Tiểu Tông. Sau đó, việc cô cần làm là cho anh mượn bờ vai để có thể tựa vào yên ổn ngủ một giấc. Hai người cùng nhau đợi Tiểu Tông đến.

“Được chứ?” Anh kéo tay cô, hỏi.

Loan Hoan đặt đầu Dung Doãn Trinh tựa vào vai mình. Cô nơm nớp lo sợ hỏi: Doãn Trinh, anh thật sự chỉ là buồn ngủ thôi sao?

“Đương nhiên.” Anh nhếch miệng cười.

Để chứng mình mình vẫn ổn, Dung Doãn Trinh còn lấy tay với vào trong quần áo cô, bắt lấy một bên ngực của cô, ung dung nắn bóp một phen. Sau đó anh bảo Loan Hoan khi nào Tiểu Tông đến thì nhớ gọi anh dậy.

Ngày hôm đó, rốt cuộc Loan Hoan phát hiện rằng Dung Doãn Trinh đóng kịch giỏi cỡ nào! Loan Hoan còn cho rằng khi Tiểu Tông đến cô chỉ cần gọi một tiếng “Doãn Trinh” thì anh sẽ tỉnh lại ngay.

Đợi đến khi Tiểu Tông đưa Dung Doãn Trinh đến một bệnh viên tư, Loan Hoan mới biết được, cơn buồn ngủ mà Dung Doãn Trinh nói là vì anh đã mất máu quá nhiều dẫn đến tình trạng hôn mê. Loan Hoan còn biết rằng viên đạn kia vẫn còn cắm sâu trên vai Dung Doãn Trinh.

Một ngày này, Loan Hoan còn biết một việc: Dung Doãn Trinh đã thực hiện một loại phẫu thuật nghe qua thật tàn nhẫn. Cuộc phẫu thuật đó khiến cho toàn bộ thuốc mê trên thế giới này đều không có tác dụng gì với anh.

Cho nên, cô đã vinh hạnh trở thành một liều thuốc mê cho Dung Doãn Trinh.