Editor: Lưu Tinh

Một vài giờ đồng hồ sau khi Dung Doãn Trinh làm phẫu thuật xong, Loan Hoan theo Dung Doãn Trinh cùng đoàn người rời New York đến New Jersey. Vì đảm bảo an toàn, theo họ còn có vài vệ sĩ. Trên xe, Dung Doãn Trinh cùng Loan Hoan nói: rồi sẽ có một anh sẽ kể rõ mọi chuyện với cô.

Ở New Jersey, Dung Doãn Trinh có một vài nông trại. New York và New Jersey chỉ cách nhau bởi một cây cầu, thế nhưng điều kiện sống giữa hai nơi này hoàn toàn khác nhau. Nếu New York là một chiếc tàu cao tốc thì New Jersey chỉ là một chiếc tàu hỏa chậm rì rì.

Người ở New Jersey cũng không có thiện cảm với người ở New York. Bởi vì người New York luôn dễ dàng thu mua đất ở New Jersey. Người New York biến người dân địa phương thành những người làm vườn thuê. Người New York cũng xây dựng các nông trường trồng khoai tây, cũng đào ao nuôi cá, đến cuối tuần thì cả gia đình cùng về đây nghỉ ngơi thư giãn. Hành động đó trong mắt người New Jersey chỉ là một loại khoe mẽ.

Trong mắt người dân New Jersey, Dung Doãn Trinh cũng là một người New York khiến cho người ta chán ghét. Anh cũng có một vài nông trại ở New Jersey. Vào một buổi chiều hoàng hôn tháng mười, lần đầu tiên đến nông trại của Dung Doãn Trinh, Loan Hoan liền cảm giác được ánh mắt không mấy thiện cảm của những người làm thuê ở New Jersey. Một con gà tây ở dưới chân họ bỗng dung kêu to lên rồi nhào tới.

“Gà tây nhà các người thật hung dữ quá!” Sau khi tránh được, Loan Hoan sợ hãi thốt lên.

Dung Doãn Trinh dùng cánh tay không bị thương ôm cô vào lòng, nói với cô nhưng thật ra là đang dùng giọng điệu cảnh cáo những người khác: “Là nhà của chúng ta.”

Nhà của chúng ta? Ừm! Loan Hoan nghe xong trong lòng có chút phấn khởi. Một ý nghĩ đột nhiên nảy sinh: sau này, cô và anh sẽ cùng nhau sống tại nông trại này, trên vai Dung Doãn Trinh là một cậu nhóc lém lỉnh ngồi đung đưa hai chân.

Nghĩ đến đây, Loan Hoan nâng ánh mắt lên nhìn Dung Doãn Trinh. Cô nhìn thấy trên đường nét xương hàm vô cùng tinh tế của anh đã mọc râu lún phún.

Ban đêm, Loan Hoan cầm dao cạo râu, nói với Dung Doãn Trinh: Doãn Trinh em giúp anh cạo râu.

Trong phòng tắm, Loan Hoan ngồi ở trên bồn rửa, Dung Doãn Trinh thì đứng trước bồn rửa, bọn họ đối mặt nhau. Loan Hoan giúp anh cạo râu dưới cằm.


Công việc tiến triển có chút không thuận lợi. Ánh mắt Dung Doãn Trinh luôn dán chắt trước ngực cô, thỉnh thoảng còn đòi hôn tới hôn lui làm công việc bị gián đoạn.

Loan Hoan lườm anh, thế nhưng trong lòng rất đắc ý.

Hiện tại Dung Doãn Trinh có thể nhìn nhưng không thể ăn. Sau bữa tối, bác sĩ Tom không quên dặn dò: bởi vì anh bị thương nên mấy ngày này không thể vận động kịch liệt. Vận động kịch liệt là bao gồm cả loại vận động trên giường.

Nghĩ đến đây, Loan Hoan cười thầm, trong miệng còn ngâm nga một đoạn nhạc nào đó trông rất vui vẻ. Hai chân cô đong đưa theo giai điệu bài hát, ánh mắt Dung Doãn Trinh cũng theo đó mà dời xuống đùi cô.

“Dung Doãn Trinh, đừng nhúc nhích!” Loan Hoan hung tợn cảnh cáo: “Nếu anh còn di chuyển một lần nữa, đừng trách em lại cạo rách da anh đấy.”

Vừa dứt lời, Loan Hoan cũng không dám cử động, bởi vì…

Có vẻ như người nào đó có chiếc cằm đang bị đe dọa chẳng hề để tâm chút nào đến lời cảnh cáo của cô. Ánh mắt của anh vẫn gắt gao tập trung vào một chỗ, chính là giữa hai đùi cô. Cánh tay không bị thương nào có chịu an phận, nó đã bàn đầu chui vào làn váy ngủ của cô, vuốt ve dọc theo trong bắp đùi.

“Doãn Trinh.” Loan Hoan kiên trì hỏi: “Chẳng lẽ cằm anh không đau sao?”

Bàn tay sắp chạm vào lớp vải ren mềm mại thì đột nhiên dừng lại. Ánh mắt Dung Doãn Trinh chuyển sang nhìn vào trước gương. Anh nhíu mày, hung hăng trừng mắt với Loan Hoan một cái. Sau đó anh dứt khoát dùng tay hung hăng nắm lấy hai bầu ngực của cô.

“Chết tiệt.” Con dao cạo râu bị anh vứt đi. Sau đó Dung Doãn Trinh đẩy cô ngã vào bồn tắm.

Đêm lại muộn thêm chút nữa. Loan Hoan trải giường chuẩn bị đi ngủ. Nơi này cách nội thành không xa nhưng lại vô cùng thanh vắng. Chung quanh yên tĩnh đến mức có thể nghe được cả tiếng những chú cá lội nước tung tóe trong cái ao cách đó không xa.

Từ cửa phòng tắm truyền đến giọng nói của Dung Doãn Trinh, cũng không biết anh đang nói chuyện điện thoại với ai. Loan Hoan cố tình dỏng tai lên lắng nghe những câu chữ rời rạc vọng lại qua khe cửa kia. Bên trong truyền đến tiếng Dung Doãn Trinh đè thấp giọng hỏi:

“Bác Tom, thật sự… Không được sao?”

Ngoài bác Tom thì còn có Tiểu Tông cùng với vài người vệ sĩ đang lưu lại tại dãy nhà trước trước mặt họ, rất có thể hiện tại mọi người đang quay quần cùng nhau. Loan Hoan che miệng muốn cười, Dung Doãn Trinh nhất định là có một số chuyện tế nhị không tiện nói thẳng ra.

Cô lại nghiêng tai lắng nghe.

“Nếu nói, cháu… Cẩn thận một chút thì sao? Như vậy có thể hay không?” Giọng Dung Doãn Trinh ngày càng nhỏ.

Cả người vô thức lui về sau một bước, Loan Hoan gắt gao che miệng mình, cố gắng không để bản thân thốt ra tiếng cười. Cô đương nhiên biết Dung Doãn Trinh đang nói cẩn thận một chút ám chỉ cái gì.

Cuối cùng, Dung Doãn Trinh chút uể oải: “Vâng, đã biết!”

Loan Hoan rón ra rón rén trở phòng ngủ, tựa vào trên tường, không nhịn được nữa mà bật cười. Không có sự phê chuẩn của bác Tom, xem anh phải làm sao đây. Đột nhiên có tiếng đẩy cửa, Loan Hoan liền dừng cười. Người đàn ông đi tới trước mặt cô, vẻ mặt mang theo chút buồn bực nhìn Loan Hoan chằm chằm:

“Loan Hoan, em cười có chút kỳ quái!”

Loan Hoan che miệng, lắc đầu: “Doãn Trinh, em đâu có cười.”

Dung Doãn Trinh ném cho cô một ánh nhìn khó xử. Loan Hoan nâng ngón tay lên vuốt ve miếng bang dán cá nhân trên mặt Dung Doãn Trinh: “Doãn Trinh, bây giờ trông anh rất đáng yêu!”

Vài giây sau, bàn tay không bị thương của Dung Doãn Trinh hung hăng bao phủ toàn bộ gương mặt Loan Hoan.


Xem đi, cô đúng là đồ ngốc. Rõ ràng cô có thể dễ dàng tránh né, dễ dàng gạt tay anh đi. Thế nhưng cô lại chỉ nhếch miệng, bật ra tiếng cười nho nhỏ đầy vẻ đắc ý.

Trời càng lúc càng tối, Loan Hoan thúc giục Dung Doãn Trinh còn đang đọc sách mau trở về phòng nghỉ ngơi. Vị này vừa mới phẫu thuật xong nhé, cần phải nghỉ ngơi nhiều. Hiện tại đã gần mười một giờ đêm rồi.

Dung Doãn Trinh gật đầu đi theo Loan Hoan trở về phòng. Sau khi bước vào phòng ngủ, Dung Doãn Trinh nhặt lấy một cái gối trên giường. Loan Hoan liền giữ chặt áo ngủ của anh.

Dung Doãn Trinh vươn tay ra vuốt ve gò má Loan Hoan, khó khăn mở miệng nói: “Hoan, những lời bác Tom nói em cũng đã nghe rồi đấy, cho nên hiện tại chúng ta không thích hợp cùng ngủ chung một giường.”

Dường như thời gian quay trở về giai đoạn hai người sống cùng nhau trong một tòa kiến trúc xa hoa ở Los Angeles kia. Anh một phòng, cô một phòng.

“Vì sao? Doãn Trinh, không phải anh…” Lời nói cô phảng phất chút bi thương. Câu tiếp theo Loan Hoan không muốn tiếp tục nói nữa. Cô chỉ cảm thấy giờ phút này bản thân giống như một con chim sợ cành cong.

“Không phải!” Dung Doãn Trinh vội vàng nói: “Anh thề, tuyệt đối không phải như em nghĩ.”

“Vậy…” Lời này thật ra là thốt lên theo bản năng. Khi Dung Doãn Trinh sốt ruột thề thì cô đã tin anh rồi.

Dung Doãn Trinh cúi đầu thở dài một hơi, ánh mắt anh cũn tối sầm theo.

“Em ngốc quá! Anh là sợ chúng ta cùng ngủ trên một cái giường, anh sẽ nhanh chóng quên sạch lời dặn dò của bác Tom… Tiểu Hoan, có một số vấn đề của đàn ông, em không hiểu được đâu. Trước đây khi chưa chạm vào em, có thể nói anh còn miễng cưỡng kiềm chế được bản thân. Nhưng sau khi chúng ta đã ở cùng nhau rồi, anh luôn không thể nhịn được mà muốn… Muốn cùng em…”

Loan Hoan ngượng ngùng vội lấy tay che miệng Dung Doãn Trinh lại. Cô cúi đầu lắp bắp nói: “Được rồi, được rồi, em biết rồi!”

Cuối cùng, Loan Hoan giúp Dung Doãn Trinh chuẩn bị giường đệm trong một phòng ngủ khác. Từ đầu đến cuối, ánh mắt Dung Doãn Trinh luôn dán chặt trên người cô.

Rạng sáng, Loan Hoan bị tiếng gáy vang dậy của đàn gà tây đánh thức. Nghĩ một lúc, Loan Hoan đi đến phòng Dung Doãn Trinh. Cô cảm thấy có gì đó không đúng. Lúc giữa khuya đầu óc cô đặc biệt tỉnh táo. Trước đó cô đã ngỏ ý muốn xem xét tình trạng vết thương sau phẫu thuật của anh. Thế nhưng Dung Doãn Trinh lại nhẹ nhàng bâng quơ tỏ vẻ như loại phẫu thuật này đối với anh mà nói căn bản là không đáng lưu tâm. Nói vậy cô cũng liền tin.

Mở cửa phòng Dung Doãn Trinh ra, trong ánh sáng mờ mờ, Loan Hoan nhìn thấy Dung Doãn Trinh đang nằm trên giường. Nếu không nhìn kĩ sẽ cho rằng người trên giường đang ngủ rất ngon. Nhưng nếu cẩn thận nhìn kĩ, như vậy sẽ phát hiện ra bên dưới tấm chăn phồng dậy kia là một cơ thể đang run rẩy. Nếu cẩn thận lắng tai nghe sẽ nghe thấy từ trong chăn truyền đến tiếng rên đau đầy ẩn nhẫn, cực kì thống khổ.

Loan Hoan vội bật đèn trong phòng, kéo góc chăn ra. Trái tim cô liền co rút lại, cả người Dung Doãn Trinh đang cuộn tròn trên giường, trán anh đã ướt đẫm mồ hôi.

Có lẽ vì Dung Doãn Trinh không muốn cô nhìn thấy anh như vậy nên tối qua mới nói những lời kia? Nói cái gì…

Làm sao có thể “không đáng lưu tâm” hả? Bác sĩ Tom có nói giai đoạn khó khan nhất đối với anh chính là đêm đầu tiên sau khi phẫu thuật. Vào thời điểm đó, Dung Doãn Trinh còn quả quyết cho rằng vấn đề này không khó, chỉ nhỏ như bị kim châm vậy thôi.

Cơn đau đớn tận xương tủy khiến cho người đàn ông trở nên mất đi cảnh giác. Gần nửa ngày, anh mới phát hiện ra sự hiện diện của cô. Anh cố ra vẻ thoải mái: Tiểu Hoan, có phải ngủ không quen giường?

“Không phải nói chỉ nhỏ như bị kim châm sao?” Loan Hoan hỏi.

Giờ phút này, Dung Doãn Trinh thật muốn phì cười một tiếng, thế nhưng anh không thể. Cô đắp chăn trở lại trên người anh, sau đó trèo lên giường, ôm chặt lấy thắt lưng anh, dè dặt dán sát vào lưng anh.

Người anh càng run rẩy thì cô lại càng ôm anh thật chặt.

Qua một thời gian, rốt cuộc anh cũng ngừng run rẩy.

“Lúc trước còn có thể sử dụng thuốc giảm đau, mấy lần sau thì không cò tác dụng nữa.” Dung Doãn Trinh nói.


Nghe anh nói như vậy Loan Hoan liền muốn khóc. Tuốc gây tê, thuốc giảm đau đều không có tác dụng, có thể thấy được…

Lại thêm một khoảng thời gian trôi qua, cơ thể Dung Doãn Trinh lại bắt đầu run lên. Bởi vì vết thương nằm ở bả vai nên anh cũng chỉ có thể nghiêng người ngủ.

Khi anh lần nữa bắt đầu run lên, Loan Hoan chậm rãi cởi bỏ váy ngủ trước mặt anh, cô nghiêng người nằm đối diện với anh.

Tấm chăn lụa mềm mại nhẹ nhàng bao phủ lấy cơ thể hai người. Và bên dưới chăn, Loan Hoan kéo bàn tay khọng bị thương của Dung Doãn Trinh đến trước ngực mình, để bầu ngực mềm mại nằm gọn trong lòng bàn tay anh. Anh hơi dùng lực một chút, thoải mái xoa nắn theo ý thích, khoảng cách giữa các kẽ ngón tay ngày càng nới rộng ra thêm.

Tiếng rên rỉ đau đớn trước đó dần được tiếng thở dốc thay thế.

Loan Hoan liếm cánh môi, nhẹ nhàng nói: “Sư tử nhỏ thật có phúc nha.”

Loan Hoan làm ra vẻ như có một bí mật muốn tiết lộ riêng cho anh biết. Cô đè thấp giọng nói: “Doãn Trinh, em chưa từng nói với ai về số đo ba vòng của mình. Bây giờ em sẽ cho anh biết, anh phải nghe cho kĩ đấy.”

“36. 24. 36.” Loan Hoan một mặt kiêu ngạo: “Dung Doãn Trinh, có người ngực lớn hơn em, có người mông cong hơn em, nhưng mà chưa chắc có người đạt tỉ lệ ba vòng chuẩn hơn em đâu đấy.”

Người đàn ông trước mặt bởi vì một câu nói này của cô mà ánh mắt trở nên mông lung hơn. Anh ghé đầu đặt bên hõm vai cô, thở hổn hển: “Đây đúng là một bí mật lớn, thế như anh không nghe ra mình lại may mắn ở chỗ nào? Hửm?”

Đáp lại Dung Doãn Trinh là động tác cực kì ngốc nghếch của Loan Hoan. Cô vụng về cầm các ngón tay của anh xoay quanh ngực mình. Cô nhớ lại các động tác anh thường làm, để ngón của cái anh vuốt ve đỉnh ngực mình. Dung Doãn Trinh nhất thích dùng ngón cái trêu chọc nơi mềm mại căng đầy của cô.

Dần dần, cơ thể anh run chậm lại. Dần dần, tiếng thở dốc của anh ngày càng to hơn. Dần dần, cái đầu gác bên vai cô càng tì xuống nặng hơn.

Nghe được tiếng rít qua kẽ răng của anh, Loan Hoan toét miệng cười.

Giờ phút này, Loan Hoan lấy danh nghĩa của một người vợ, đường đường chính chính dùng thân thể này giúp chồng mình giảm bớt đau đớn.

Ngày hôm sau, Loan Hoan nghe bác sĩ Tom dặn dò thời điểm vết thương của Dung Doãn Trinh sẽ phát đau lần thừ hai.

Buổi tối, Loan Hoan xịt nước hoa, nhoẻn miệng cười với mình trong gương.

Cô muốn Dung Doãn Trinh biết, cô cũng là người có trình độ hiểu biết nha!