Mạc Trọng Đan không nói chơi, anh đi theo Nguyễn Thanh đến cạnh chiếc bàn hình chữ nhật. Trên bàn cũng còn thừa mấy món, Mạc Trọng Đan chỉ vào một đĩa bánh bao xá xíu trong đó nói: “Anh thích cái này, em lấy giúp anh cái này đi.”

Nguyễn Thanh vâng dạ, nhanh chân chạy đến bưng lên. Mạc Trọng Đan tùy ý cầm một bát nước chấm, thầm nghĩ không thể biểu hiện rõ ràng quá, vì thế lại giả vờ giả vịt nói: “Hết rồi, anh muốn ăn sườn hấp nhưng bị em cầm đi mất rồi.”

Nguyễn Thanh nghe thấy, có chút đáng tiếc nhìn bánh bao kim sa, xem ra chỉ có thể vứt bỏ nó thôi.

Tào Tuyết San ở phía sau nghe thấy Mạc Trọng Đan nói, lập tức tiến lên một bước nói: “Mạc ca, nếu anh muốn tôi sẽ đổi món sườn hấp của tôi cho anh! Đổi lấy bánh bao kim sa trên bàn anh nhé!”

Mạc Trọng Đan giật giật khóe miệng quay đầu nhìn cô ta, ánh mắt ghét bỏ cơ hồ muốn tràn ra ngoài màn hình.

Dư Phi: “…… Ảnh đế, chú ý quản lý biểu cảm chút đi.”

Tào Tuyết San: “……” Cô ta tan nát cõi lòng thành từng mảnh.

Mạc Trọng Đan ừ một tiếng, lại khôi phục dáng vẻ lạnh như băng sương, sau đó cùng Nguyễn Thanh đi về phía bàn ăn của mình.

Bàn ăn của Mạc Trọng Đan ở bên cạnh bàn của Nguyễn Thanh, ngay từ đầu anh đã cố ý chờ Nguyễn Thanh xác định vị trí rồi mới chọn đến bên cạnh cô.

Vì thế đổi đồ ăn rất nhanh.. Nguyễn Thanh dùng bánh bao xá xíu cùng xì dầu đổi lấy bánh bao nhỏ cùng bánh cuốn nhân tôm bóc vỏ.

Trò chơi kết thúc, các minh tinh kiệt sức cuối cùng cũng có thể ngồi xuống ăn xong bữa sáng.

Mới ăn được một nửa, Mạc Trọng Đan đột nhiên bưng bánh bao kim sa sang hỏi Nguyễn Thanh: “Có muốn ăn không? Anh ăn không hết.”

Nguyễn Thanh liếm liếm môi, không nhịn được cầm lấy một chiếc bánh bao kim sa nói: “Vậy em ăn một cái.”

Mạc Trọng Đan cười đưa hết bánh bao kim sa tới trước mặt cô: “Ăn đi!”

Nhất thời, Dịch Triết Hằng cùng Hạ Thanh Hải đều sờ sờ cái bụng không no, ngượng ngùng gắp thức ăn.

Nguyễn Thanh bèn cầm lấy một chiếc bánh bao kim sa nói: “Anh là đàn ông, ăn ít vậy sao đủ. Cái này cho anh, bánh bao kim sa ăn rất ngon, chỉ là hơi ngọt thôi, anh không thích sao?”

Nguyễn Thanh đưa tới trước mặt anh, Mạc Trọng Đan rũ mắt nhìn bánh bao kim sa trước mắt, cuối cùng đưa tay cầm lấy bánh bao. Ngón tay nhỏ dài, da thịt trắng trẻo, so với bánh bao kim sa, dường như cái tay mới là thứ khiến người ta không nhịn được?

Nguyễn Thanh chớp mắt hỏi: “Mạc ca, anh thật sự không thích ăn đồ ngọt sao?”

Mạc Trọng Đan trầm mặc tiếp nhận bánh bao kim sa, sau đó nói: “Không ghét.”

Nguyễn Thanh híp mắt: “Vậy tại sao anh lại chọn bánh bao kim sa?”

Mạc Trọng Đan: “……”

Đúng vậy! Tại sao nhỉ?

Tất cả mọi người đồng loạt quay đầu nhìn anh, Lại Bác Vũ cũng trừng mắt, đến rồi, vấn đề này anh chuẩn bị trả lời như thế nào?

Mạc Trọng Đan tự hỏi một lúc, sau đó không quá chắc chắn đáp: “Em không cảm thấy… Trông nó rất đáng yêu sao?”

Mượt mà, bóng bẩy, thơm ngào ngạt, bụ bẫm, khiến người ta…. không nhịn được muốn cắn một ngụm.

Nguyễn Thanh: “…… Rất đáng yêu.”

Dư Phi: “……” Cậu cũng biết gây cười quá đấy!

Nguyễn Thanh dứt lời, tất cả mọi người đều cười bò trên mặt đất, không ít người chỉ vào thức ăn trên bàn của mình rồi nói: “Món này của tôi là khuynh quốc khuynh thành.”

“Món này của tôi là hồng nhan tri kỷ.”

“Vậy của tôi chẳng phải là sinh tử chi giao sao?”

Mạc Trọng Đan: “……” Mấy ngươi cũng biết gây cười quá đấy!

Lúc mọi người ăn được một nửa, Dư Phi mới chợt vỗ trán nói: “Xem trí nhớ của tôi này, dù đồ ăn là phải giành lấy, nhưng đồ uống thì được miễn phí, không hạn chế số lượng!”

Mọi người: “……” Ăn sắp xong luôn rồi…

Dư Phi cười ha hả: “Vốn là sợ có người không giành được một món nào nên mới chuẩn bị vì người đó.”

Mọi người nhìn về phía Nguyễn Thanh, Dư Phi tiếp tục nói: “Không ngờ là chẳng có ai thua, mọi người đều có trà bánh, vì thế tôi mới quên mất.”

Mọi người: “……” Chuyện này mà cũng quên?

Nói là nói vậy, mọi người vẫn là rải rác đứng dậy đi lấy đồ uống. Nguyễn Thanh đang ăn bánh bao nhỏ, cũng không vội đi.

Nhưng mà, cô cũng không nghĩ sẽ có người lấy hộ mình.

“Cho em này.”

Lúc đang cúi đầu ăn bánh bao nhỏ, tầm mắt đột nhiên xuất hiện một lon Coca, cùng với tiếng nói trầm thấp, hơi thở cùng âm thanh mê người.

Miệng Nguyễn Thanh chứa bánh bao nhỏ ngẩng đầu nhìn anh, Mạc Trọng Đan cúi đầu hơi mỉm cười.

Chỉ thấy ánh nắng buổi sớm ở quanh thân thể anh, dường như có chút không chân thật.

Thời gian phảng phất như quay lại lúc mở cửa bước vào căn phòng dành cho khách quý đó, không có ai biết Mạc Trọng Đan phải mất bao nhiêu dũng khí mới bước được vào phòng.

Anh đợi quá lâu, lâu đến mức anh cho rằng cả đời này có lẽ sẽ chỉ đứng như vậy nhìn một người. Vì yên nên mới trân trọng.

Nhưng áp lực tình cảm không có chỗ phóng thích, cuối cùng anh vẫn chọn đi theo bước chân của cô.

Khi cô bị bôi đen toàn tập, Mạc Trọng Đan đã quyết định, anh muốn đi tới bên cạnh cô. Bởi vì trong những ngày đen tối như vậy, anh mới phát hiện mình chẳng có thân phận gì để an ủi cô cả.

Anh biến thành fans bình luận dưới tài khoản của cô: “Thanh Thanh, chúng tôi yêu cô.”

Một câu có biết bao nhiêu ý nghĩa, cuối cùng cũng chỉ ở trong hàng nghìn hạng vạn fans mà thôi. Thậm chí những câu nói đó còn bị đè xuống bởi các antifan, Nguyễn Thanh không nhìn thấy được.

Cho dù có nhìn thấy thì sao? Có bao nhiêu fans nói câu này, người sử dụng 4294921125 thậm chí chỉ là một người không hề có sức ảnh hưởng gì.

Thời gian đó, cô khó khăn cỡ nào anh đều biết, những cũng chỉ có thể an ủi qua lớp màn hình mà thôi.

“Tôi muốn diễn.”

Vì thế một ngày nọ, Mạc Trọng Đan đã nói câu này. Bảy chữ thể hiện quyết tâm chân thực của anh.

Đầu tiên, anh lùi hết các công việc dự định tiếp theo. Có thể quay thì nhanh chóng quay, có thể chậm thì cố gắng chậm lại, có thể điều chỉnh cũng điều chỉnh. Nếu trùng với thời gian quay thì cũng chỉ có thể đẩy đi.

Hoặc là hủy hợp đồng.

Để tham gia, Mạc Trọng Đan đã mất bao nhiêu tiền vi phạm hợp đồng, vượt mọi chông gai đi đến trước mặt Nguyễn Thanh.

Đúng vậy, tất cả mọi người đều cho rằng anh coi trọng bộ phim đó mà không biết rằng, đó đều là nhờ nỗ lực, không phải ngẫu nhiên mà là tất nhiên.

Lúc đẩy cánh cửa phòng Vip, thấy cô ngồi đó, giây phút anh đi vào đã quyết định sẽ không lùi bước.

Anh đặt lon Coca xuống trước mặt cô, cũng thể hiện là anh đã tới.

Khi ấy, lần đầu tiên chạm mặt, Mạc Trọng Đan cơ hồ cảm giác cuộc đời này thế là đủ rồi. Ba năm yêu thầm, ba năm yên lặng theo đuổi, được chạm mặt một lần đã là viên mãn. Nhưng vẫn chưa đủ. Anh biết vậy nên ngày hôm nay mới tiếp tục đưa coca cho cô.

Nguyễn Thanh cười khúc khích: “Mạc ca, cảnh này giống lần đầu chúng ta gặp mặt quá, khi ấy anh cũng đưa coca cho em.”

Mạc Trọng Đan rũ mắt nhìn cô, đẩy lon Coca đến trước mặt cô, sau đó nhàn nhạt nói một câu: “Nguyễn Thanh, đó không phải là lần đầu tiên chúng ta gặp mặt.”

Nguyễn Thanh: “Hả?”

Mạc Trọng Đan cười: “Em nghĩ lại xem?”

Nguyễn Thanh suy nghĩ một lúc: “Không phải là lúc trước chúng ta lướt qua nhau ở chỗ nào đó chứ?”

Mạc Trọng Đan nói: “Lần đầu tiên gặp mặt, chúng ta đã nói chuyện với nhau.”

Nguyễn Thanh: “???”

Dư Phi: “!!!” Tiếp tục đi tiếp tục đi, cái này được đấy, có khả năng sẽ hot.

Mọi người cũng nhìn về phía Mạc Trọng Đan, tò mò ngừng động tác trên tay.

Mạc Trọng Đan nhìn cô cười dịu dàng: “Không vội, em cứ từ từ nghĩ.”

Nguyễn Thanh bưng lon Coca lên uống một ngụm an ủi, Mạc Trọng Đan liền cười nhẹ một tiếng: “Đúng là thích Coca.”

Nguyễn Thanh ừ một tiếng, đáp: “Ừm, thích.”

Tào Tuyết San cắn răng, hâm mộ nhìn sang bên kia rồi chớp mắt với Nghiêm Hoán. Anh chủ động chút đi được không! Xào CP trên chương trình có thể hút fan CP đấy.

Nghiêm Hoán cũng sửng sốt, có hơi dại ra không biết đáp lại như thế nào.

Tào Tuyết San: “……”

Dư Phi thỏa mãn thu được thứ không ngờ tới, vì thế cảm thấy mỹ mãn để cho mọi người ăn uống tự nhiên.

Ăn xong bữa sáng, đám Nguyễn Thanh lại tụ tập đi xuống đại sảnh dưới tầng.

Dư Phi cầm nhiệm vụ đưa cho bọn họ, nói: “Là thế này, bây giờ mọi người đang ở bên ngoài, nên điều mọi người cần làm là phải về nhà. Nhưng mà mọi người không có tiền, vậy phải làm sao giờ?”

Hạ Thanh Hải hơi mỉm cười: “Có thể đi vay.”

Dư Phi: “… Mời trả lời nghiêm túc.”

Nghiêm Hoán: “Tìm bạn bè mượn.”

Dư Phi: “……”

Dịch Triết Hằng không quá chắc chắn nói: “Hỏi xin ba mẹ?”

Dư Phi: “…… Đừng đùa nữa, đương nhiên là muốn mọi người đi kiếm tiền rồi! Kiếm được tiền thì mọi người có thể về nhà! Có đúng không hả?”

Tất cả mọi người ỉu xìu đáp lại: “Ồ!”

Dư Phi: “……”

Dù mọi người không hào hứng nhưng đạo diễn lại không thể không tiếp sức. Dư Phi kích động nói: “Vậy nên kiếm tiền bằng cách nào?”

Anh ta chỉ vào tờ giấy nhiệm vụ trong tay nói: “Không sai, chỉ cần kiếm đủ 1500 nhân dân tệ là mọi người có thể lấy vé máy bay từ chỗ tôi, sau đó về nhà.”

Mạc Trọng Đan hỏi: “Thế rốt cuộc kiếm tiền bằng cách nào?”

Dư Phi đưa tờ nhiệm vụ cho bốn người đàn ông nói: “Hai người một nhóm, nói cách khác, trong một ngày một nhóm phải kiếm đủ 3000 nhân dân tệ.”

Trong khi mọi người đều thốt lên khiếp sợ, Mạc Trọng Đan đã nhanh chóng mở tờ giấy ra nhìn một chút: “Bán quần áo.”

Anh ngẩng đầu hỏi Dư Phi: “Tự chọn nhóm à?”

Dư Phi gật đầu: “Chỉ được chọn một trong bốn nữ minh tinh ở đây thôi.”

Mạc Trọng Đan ồ lên, sau đó nói: “Tôi chọn Nguyễn Thanh!” Qua một buổi sáng, anh cuối cùng cũng biết nên ra tay trước mới thì có lợi.

Tô Tuyết “ây gù” một tiếng: “Tại sao? Chọn tôi không tốt à?”

Mạc Trọng Đan đáp: “Vì tôi và cô ấy tương đối thân quen.”

Tô Tuyết có hơi “thương tâm” nói: “Tôi và anh cũng không xa lạ mà!”

Vì thế, mọi người lại nở nụ cười. Cuối cùng, Dịch Triết Hằng cùng Tuyên Hồng Lâm một nhóm, Hạ Thanh Hải và Tô Tuyết một nhóm, Nghiêm Hoán và Tào Tuyết San một nhóm, nhóm cuối cùng là Mạc Trọng Đan với Nguyễn Thanh.

Thời gian trò chơi đến 8 giờ sáng ngày hôm sau mới kết thúc. Trong đó, Dịch Triết Hằng và Tuyên Hồng Lâm đi làm ở một quán cơm, Hạ Thanh Hải và Tô Tuyết ra biển bắt cá, Nghiêm Hoán và Tào Tuyết San bán đồ uống lạnh và đồ ăn vặt, cuối cùng, Mạc Trọng Đan với Nguyễn Thanh đi bán hàng ở một cửa hàng bán quần áo.

Từng nhóm đến chỗ Dư Phi lấy địa chỉ, sau đó tự nghĩ cách đi đến địa chỉ đó.

Nguyễn Thanh nhìn địa chỉ rồi đưa Mạc Trọng Đan đi tìm xe đạp công.

Những người khác vừa thấy Nguyễn Thanh tìm xe đạp công thì đều bắt chước theo. Nhóm quay phim tận chức tận trách đi theo phía sau bọn họ, Mạc Trọng Đan quá vô dụng, Nguyễn Thanh lấy cho anh một chiếc, sau đó lại lấy cho mình một chiếc.

Hai người lên xe, đi tới địa điểm.

Sáng sớm, mặt trời chưa gay gắt, khi đạp xe dưới bóng cây còn có gió lạnh thổi tới. Chỗ bọn họ đang đi là thành phố du lịch nổi danh nên không có tiếng người ồn ào náo nhiệt, hưởng thụ sự yên tĩnh nhẹ nhàng này đúng là rất thú vị.

Người quay phim phía trước nghiêm túc quay hai người. Mạc Trọng Đan thỉnh thoảng lại quay đầu nhìn về phía Nguyễn Thanh. Nguyễn Thanh cũng cười đáp lại anh, hình ảnh thật đẹp.

Người quay phim không nhịn được hỏi: “Hai người không vội sao? 3000 nhân dân tệ lận đó!”

Mạc Trọng Đan hơi khẩn trương, mặc dù anh cảm thấy kiến tiền rất dễ, nhưng 3000 nhân dân tệ thì lại hơi khó.

Nguyễn Thanh xua tay nói: “Không vội không vội, lát nữa bọn tôi livestream bán hàng là được, nhanh lắm.”

Người quay phim: “……” Haizz, quả nhiên là thời đại công nghệ phát triển.