Lục Nguyên thầm cuồng hỉ trong lòng, thật không ngờ kết quả lại bất ngờ như vậy, mình luôn muốn cho Bạch Sắc kiếm đạo tăng tiến, nếu như Bạch Sắc kiếm đạo thật sự tăng tiến thành Bạch Đế kiếm đạo không biết tác dụng của nó sẽ mạnh hơn biết bao nhiêu?

Bạch Đế kiếm đạo là thứ mà Bạch Sắc kiếm đạo không thể nào so sánh được.

Lục Nguyên thầm trấn định tâm tình, không nhanh không chậm xông lên.

Đào Hoa kiêm tiên Mộ Nhược Lan, Phi Thiên kiếm tiên Sở Phi, Cô Tâm kiếm tiên Độc Cô Diệp ba người lúc này đang cùng nhau theo dõi, ba người chỉ thấy Lục Nguyên một đường bay bay thẳng lên bốn trăm trượng, độ cao này với thực lực của Lục Nguyên vốn không thể nào lên tới được, đây là chuyện gì xảy ra?

Bọn họ không ở sát bên cạnh Lục Nguyên, cho nên không thể nào nhìn thấy Bạch sắc kiếm khí kia được.

Bạch sắc kiếm khí ở trên đầu của Lục Nguyên, cùng màu với đám mây trắng, người ở bên ngoài, không thể nào nhìn ra.

Bọn họ thầm khiếp sợ trong lòng, vừa rồi Phi Thiên kiêm tiên Sở Phi cũng chỉ bay lên được bốn trăm tám mươi trượng là dừng lại không cách nào tiến lên, mà Lục Nguyên hiện tại có thể lên tới bốn trăm trượng, đây là chuyện gì? Trong lòng bọn họ đều cảm thấy kỳ quái, mà rõ ràng Lục Nguyên sau khi qua được bốn trăm trượng vẫn còn muốn tiếp tục xông lên.

Bốn trăm năm mươi trượng, bốn trăm tám mươi trượng! Đã đạt tới độ cao của Sở Phi.

Năm trăm trượng, đã đạt tới độ cao mà Mộ Nhược Lan có thể bay lên.

Năm trăm hai mươi trượng, đã đạt tới độ cao tối đa của Độc Cô Diệp.

Mà Lục Nguyên vẫn chưa dừng lại, vẫn tiếp tục lao thẳng lên, khiến cho ba vị kiếm tiên đều hít vài hơi lạnh, rốt cuộc có chuyện gì/

- Mọi người tụ tập ở đây làm gì, có người tiến cao lên trên Kiếm Mộc sao?

Một vị thượng nhân ngự kiếm bay lên, vị thượng nhân này chính là Tri Không thượng nhân của Côn Luân là một nhân vật rất có quyền lực. Y lần này xuống núi là muốn tìm một số tài liệu yêu ma chế tạo ra Diêu Hồn Chuông, một loại pháp bảo chuyên tấn công nguyên thần. Loại Diêu Hồn Chuông này một khi chê thành, nhẹ nhàng lắc vài cái cũng khiến cho tâm thần của người ta phải khiế sợ. Danh khí của Kiếm Mộc ở Côn Luân tương đối lớn, tu tiên giả ở Côn Luân tiên môn rảnh rỗi không có chuyện gì đều tới đây khiêu chiến xem mình có thể bay cao bao nhiêu.

Hắn nhìn thấy mấy vị kiếm tiên ở đây vừa vặn không có chuyện gì cho nên liền bay tới xem sao, nhìn thấy Độc Cô Diệp và Sở Phi hắn cũng nhận ra hai người khách sáo chào vài câu rồi nhìn lên Kiến Mộc, lúc này hắn sợ hãi kêu lên, rõ ràng có người vượt qua sáu trăm trượng, với thực lực của hắn, cũng chỉ đạt tới bảy trăm trượng mà thôi.

- Người kia là ai?

Tri Không thượng nhân hỏi.

- Hoa Sơn tiên môn Lục Nguyên.

Mộ Nhược Lan thất thần nói.

- Lục Nguyên, chưa từng nghe tên, hình như Hoa Sơn không có ai là Lục Nguyên có đạo cảnh lớn như vậy, người này ẩn cư rất nhiều năm sao/

Tri Không thượng nhân hỏi.

Mộ Nhược Lan lắc đầu:

- Không phải Lục Nguyên là đệ tử đời thứ mười của Hoa Sơn tiên môn.

- Cái gì?

Tri Không thượng nhân như muốn nhảy dựng lên:

- Ngươi nói là đệ tử đời thứ mười, leo lên tới độ cao sáu trăm trượng, nói đùa sao?

Mộ Nhược Lan thất thần nói:

- Ta cũng rất muốn tin rằng ta nói đùa nhưng sự thật không phải là vậy.

Tri Không thượng nhân khẽ lay động linh khóa ở trong tay của y.

Bảy trăm trượng.

Tám trăm trượng!

Nguyên một đám nghẹn ngào, bọn họ không biết phải nói gì cho phải.

Chuyện này khiến người ta khó có thể tin...

Ở trên Kiến Mộc Lục Nguyên không biết rằng có người đang đánh giá mình, giờ khắc này hắn không ngừng xông lên, đồng thời cảm thấy Bạch Sắc kiếm đạo sắp trùng kích tới chỗ mấu chốt, hắn chỉ cảm thấy từng đám mây xung quanh Kiến Mộc đang bị hút vào chính giữa Bạch Sắc kiếm quang.

Mà Bạch Sắc kiếm quang ở trên đỉnh đầu của hắn không ngừng phát sinh biến hóa càng lúc càng lớn, càng ngày càng phát sáng, càng ngày càng ngưng thực.

Cũngkhông biết bao lâu, Bạch Sắc kiếm quang đã phát sinh biến hóa cực lớn, mũi kiếm bắt đầu chuyển biến về phía Bạch Đế kiếm đạo. Lục Nguyên lâm vào trầm tư, bắt đầu chờ đợi sự chuyển biến này.

Lục Nguyên nhảy lên, đã đến ngọn cây.

Đúng thế đây chính là ngọn cây.

Kiếm mộc một nghìn trượng cuối cùng cũng tới đỉnh. Lục Nguyên tế kiêm quang lên trên đỉnh, tâm niệm của hắn chuyển động muốn xem xem kiếm quang có chuyển biến gì không. Kiếm quang trên đỉnh đầu giống như là thiểm điện xoay tròn nhanh chóng, tốc độ vô cùng nhanh, Lục Nguyên lúc này đã hiểu được tác dụng của Bạch đế kiếm đạo.

Nhanh.

Đúng chính là nhanh!

Nhanh nhẹn bình thường không thể so sánh với nó.

Kỳ thật đỉnh cấp của Bạch Đế kiếm đạo chính là nhanh, một khi đại thành, có thể hiển lộ cả bản thân trên phi kiếm.

Vốn Lục Nguyên cũng luyện thành Khoái chi kiếm ý, Phong Chi kiếm ý, Bạo vũ Kiếm ý, kiếm pháp của hắn đã vô cùng nhanh, mà bây giờ luyện thành Bạch Đế kiếm đạo kiếm pháp của hắn còn nhanh hơn trước gấp đôi, Lục Nguyên cảm thấy hiện tại nếu mình gặp phải Trường Sinh kỳ tầng thứ năm chỉ sợ sẽ chém họ như là thái rau dưa vậy. Tốc độ ngự kiếm của hắn cũng tăng nhanh hơn rất nhiều, thật sự không có đối thủ.

Cũng có thể nói, luyện thành Bạch Đế kiếm đạo, là có thêm một lá bùa bảo vệ tính mạng.

Lục Nguyên lúc này mới mở mắt ra, đứng ở phía trên Kiến Mộc nghìn trượng, chỉ thấy chỗ này rất cao, phong cảnh bao quát, vạn dặm Giang hà, Côn Luân sơn vốn rất cao nhưng hiện tại hắn đã thấy hóa ra cũng không cao như mình nghĩ.

Không đúng, nhiều người vây quanh mình như vậy làm gì?

Lục Nguyên quét quanh tứ phương, chỉ thấy không ít người đang vây quanh mình, đây là chuyện gì? Lục Nguyên kỳ quái vô cùng, nhưng hắn cũng không biết những người kia cũng vô cùng kỳ quái, những người này đều là những nhân vật cấp kiếm tiên thậm chí là đại đạo cảnh, bây giờ thấy Lục Nguyên có pháp lực Trường Sinh kỳ tầng thứ ba đã đi lên tới đỉnh của Kiến Mộc thì không biết phải nói sao cho phải, đây thực sự là kỳ tích.

Lục Nguyên không biết hắn vừa đi tới Côn Luân tiên môn, Côn Luân tiên môn đã chấn động, làm bao nhiêu thế hệ ẩn cư phải rời chỗ, ngoại trừ lão tổ của Côn Luân tiên môn không ra ngoài, những người khác đều bị Lục Nguyên làm cho chấn động rồi.

Một tu tiên giả tu vi Trường Sinh kỳ tầng thứ ba có thể lên tới đỉnh của Kiến Mộc thật không thể tưởng tượng nổi.

Làm sao có thể được?

................

Côn Luân sơn có rất nhiều tòa cung điện.

Ngọc Bích cung, Quỳnh Hoa cung, Thiên Dung cung, Ngọc Anh cung, tử Thúy Đan cung.... cùng với Ngọc Hư cung là chỗ cao nhất.

Toàn bộ Quỳnh Hoa cung giống như là một khối mỹ ngọc, óng ánh đẹp lạ thường, Quỳnh Hoa cung như một viên bảo thạch giữa núi Côn Luân.

Ở trong nội cung Quỳnh Hoa hiện tại đang có một màn đấu kiếm.

Rất nhiều đệ tử Bắc Phong Hoa sơn cùng với đệ tử chân truyền của Côn Luân tiên môn đấu kiếm với nhau, ngoại trừ Lục Nguyên không xuất hiện những đệ tử khác của Côn Luân tiên môn kể cả Triệu Càn Khôn cũng ra trường đấu, mà trong đó có cả Triệu Hàn, người này vốn đã bị Lục Nguyên trấn nhiếp hiện tại là ở Côn Luân địa bàn của hắn nên hắn không sợ, tuy nhiên danh khí của Lục Nguyên càng lúc càng thịnh Lục Nguyên vừa tới Côn Luân đã mang tới một đại sự, oanh động toàn bộ Côn Luân khiến cho Triệu Hàn bắt đầu sinh ra sợ hãi với hắn, lúc này ra tay ra chân trở nên luống cuống.

Người của Bắc Phong sử dụng kiếm pháp hoặc là pháp thuật, người của Côn Luân tiên môn sử dụng pháp thuật hoặc là pháp bảo, hai phe đánh nhau có âm thanh, nhưng tổng thể mà nói, Côn Luân tiên môn ở thế thượng phong, dù sao Bắc Phong cũng chỉ là một trong ngũ phong của Hoa Sơn tiên môn còn Côn Luân tiên môn thì đem toàn bộ đệ tử tới đây.

Tuy nhiên tỷ thí như vậy không luận thắng thua, song phương đều muốn rèn luyện đệ tử mà thôi, như vậy là thỏa mãn rồi.

- Cái gì?

- Cái gì?

- Cái gì?

Tin tức truyền tới núi Côn Luân, tất cả các trưởng lão của Côn Luân tiên môn và các nguyên lão đều giật mình, bọn họ sau khi nhận được tin tức đều vô cùng kinh hãi, biết rõ không phải là việc tư của Côn Luân tiên môn, quả nhiên một lúc sau Tri Không thượng nhân liền nói với Độc Cô Diệp và Sở Phi:

- Vừa rồi nhận được tin tức, ở biên giới Đại Nguyên quốc đã xuất hiện khiêu chiến, hơn nữa tọa trấn biên cảnh là Thiên Viên thượng nhân một trong tam đại tông sư của Đại Nguyên quốc.

- Cái gì?

Độc Cô Diệp khẽ giật mình.

Đại Tấn và Đại Nguyên giằng co đã từ rất lâu rồi, vốn Đại Tấn và Đại Nguyên cũng đã có chiến tranh. Tuy nhiên từ sau khi Yến Thương Thiên xâm nhập vào trong Đại Nguyên quốc tam đại tông sư biết rõ là không đánh lại Yến Thương Thiên cho nên cũng chỉ có thể ngưng chiến, về sau Đại Nguyên quốc và Đại Tấn quốc cũng không phát động chiến sự quuy mô.

Yên Thương Thiên phi thăng, cuối cùng cũng mang tới ảnh hưởng.

Hùng hùng chiến hỏa thứ thế mà xảy ra.

Về phần Lục Nguyên hắn hiện tại đang tìm rượu.

Các đệ tử chân truyền của Bắc Phong tiên môn còn lưu luyến đấu kiếm mà Lục Nguyên thì rảnh rỗi đi kiếm rượu.

Mà rất không may, núi Côn Luân không có bán rượu, Côn Luân cũng giống như Hoa Sơn tiên môn muốn uống rượu thì phải xuống núi mà mua, về điểm này thì rõ ràng không tốt bằn Võ lăng tiên môn, ở trong môn phái của bọn họ đều có bán rượu.

Lục Nguyên ngự kiếm đi xuống dưới núi Côn Luân, một đạo bạch sắc kiếm quang chìm trong tuyết trắng của Côn Luân sơn, tâm tư của Lục Nguyên lúc này cũng không ở đây nữa, Côn Luân là ở tây vực mà Tây vực có một rượu nho, Trung Nguyên vốn cũng có loại rượu này nhưng đâu được chính tông bằng bên Tây vực.

Nghe nói loại rượu nho này, màu như hổ phách, vị khá ngọt, nghe đã sớm thèm thuồng rồi.

Có người hùng tâm tráng chí muốn xưng hùng thiên hạ.

Mà Lục Nguyên hùng tâm của hắn chính là rượu ngon.

Ở trong mây trắng xóa phi hành, hiện tại đảo mắt là có thể tới một thành trì, đúng lúc này có một đạo huyết ảnh lướt qua, trường kiếm của Lục Nguyên bị đạo huyết ảnh này đâm trúng.

- Người nào?

Lục Nguyên lớn tiếng hỏi.

- Ha ha không ngờ ở đây lại gặp ngươi, thật là thú vị thú vị.

Chỉ thấy ở trên hư không xuất hiện một hồng bào nam tử, hồng bào nam tử đang cười cười nhìn về phía Lục Nguyên, toàn thân toát ra huyết khí đậm đặc, giống như là máu nhuộm đầy áo bào của hắn vậy, bên hông của hắn cũng được trang bị một thanh huyết kiếm. Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL

- Ngươi là?

Lục Nguyên quát hỏi.

- Huyết Kiếm Môn, Huyết Biến kiếm tiên Tư Nam.

Hồng Bào nam tử cười nói, tên nam tử này ở trên mặt có một vết sẹo, lúc cười vết sẹo lồi lên giống như là con rết đang di động vô cùng khủng bố.

Lục Nguyên trầm lòng xuống, Huyết Biến kiếm tiên Tư Nam, hắn đã từng nghe danh người này.

Huyết Kiếm môn có môn chủ là Huyết Kiếm lão tổ, tiếu ngạo một phương, thực lực không hề dưới Nguyên Nguyên thượng nhân nhưng tiếng xấu của hắn thì lớn hơn rất nhiều, còn trên cả Nguyên Lăng thượng nhân. Hắn xưa nay vô cùng khát máu, những nơi hắn đi qua máu chảy thành sông, từng dẫn tới sự ra tay của Yến Thương Thiên, tuy sau đó trải qua mấy chiêu bị Yến Thương Thiên đánh bại, nhưng Yến Thương Thiên ra tay xong đã giữ lại tính mạng cho hắn khiến thanh danh hắn đại chấn.

Mà Huyết Kiếm môn gần đây còn có Huyết Kiếm thất tử.

Huyết Kiếm thất tử, ai cũng có cấp bậc Kiếm tiên.

Đương nhiên cần phải nói rõ, ở tiên môn trung đẳng, có tu vi Trường Sinh kỳ tầng thứ sáu tầng thứ bảy là có thể xưng là kiếm tiên.

Mà ở tiên môn thượng đẳng, ít nhất phải có tu vi Trường Sinh kỳ tầng thứ tám mới có thể xưng là kiếm tiên.

Không có cách nào khác yêu cầu của trung đẳng tiên môn không có khả năng giống như thượng đẳng tiên môn, dĩ nhiên là phải thấp hơn một chút.

Huyết kiếm thất tử của huyết kiếm tiên môn ai cũng hung danh ác sát.

Lục Nguyên tuyệt đối không ngờ mình lại gặp phải Tư Nam một trong huyết kiếm thất tử ở đây, nghe nói Tư Nam vô cùng am hiểu dịch dung cải trang, ra tay tàn nhẫn vô cùng có Huyết Vất thất kiếm. Lục Nguyên lúc trước từng tiếp xúc với người của Huyết Kiếm môn, biết rõ linh thúc của huyết kiếm môn cũng giống như bắc phong, một bên là vân hệ linh thú một bên là vân huyết linh thú, nếu như có thể đánh chết một đại nhân vật của Huyết Kiếm môn thì có thể lấy được rất nhiều linh thú ân hệ, tuy nhiên đây chỉ là tưởng tượng mà thôi, huyết kiếm môn không dễ chọc vào, cho nên ý định này cũng chỉ là trong lòng.

Lục Nguyên thầm nghĩ, bên kia Tư Nam cười quái dị:

- Thật may mắn bắt được ngươi Lục Nguyên.

Bàn tay của hắn khẽ chuyển động huyết kiếm mà đâm tới, huyết kiếm này khí thế kinh người tràn ngập mùi máu tươi, Lục Nguyên cảm thấy vô cùng khó chịu, hắn muốn chạy trốn nhưng biết rằng chạy trốn chỉ sợ cũng không dễ, đành phải xuất ra Dưỡng Ngô kiếm nhanh chóng ngăn cản một chiêu này.

- Đang.

Lục Nguyên cảm thấy pháp lực của đối phương lăng lệ ác liệt vô cùng, lực lượng của đối phương như muốn điên cuồng phá hỏng pháp lực trong cơ thể của mình.

Vâ Long tâm pháp một mực cố gắng bài xuất pháp lực của đối phương ra khỏi cơ thể, đối phương nhất định có tu vi Trường Sinh kỳ tầng thứ sáu hoặc thứ bảy, đối thủ như vậy mình không thể đánh lại, tuy nhiên muốn chạy trốn thì càng thêm khó khăn, Lục Nguyên vừa nghĩ tới đây huyết kiếm của Tư Nam đã chuyển động, máu của hắn hóa thành một đạo huyết ảnh cực dài đánh về phía Lục Nguyên, Lục Nguyên đang định né tránh thì một mùi máu tươi tràn vào trong mũi, một cái áo choàng đã quấn Lục Nguyên vào trong đó.

- Tiểu tử ngươi pháp lực không tệ tuy nhiên vẫn không có kinh nghiệm, trúng phải huyết ảnh phiêu hương của ta, còn không ngoan ngoãn sao?

Tư Nam cười quái dị, toàn thân của hắn toát ra mùi máu tươi, hắn không hề cố ý dọa người, trong cơ thể hắn cất giấu Huyết Ảnh phiêu hương vô cùng độc, huyết ảnh phiêu hương một khi bay ra không khí kèm theo máu tươi có thể tán phát khắp nơi.

Lục Nguyên từ từ tỉnh dậy, hắn chỉ thấy lúc này mình đang ở trong một tuyệt cốc, ở xung quanh là tuyết đọng tràn ngập, hắn vận pháp lực lên thì chỉ cảm thấy một loại kỳ độc đã xâm nhập làm cho pháp lực của mình không thể nào nhúc nhích được.

Ở tu tiên giới dùng độc cũng không nhiều.

Dù sao tu tiên giả từ luyện thể kỳ trở đi có thể khống chế thân thể, nếu như có độc tố tiến vào, tu tiên giả có thể đem độc tố này khu trục ra khỏi cơ thể, không làm gì được họ. Mà tu tiên giả nếu như có người dám dùng độc thì cho thấy loại độc này vô cùng đáng sợ.

Lục Nguyên lúc này nhìn về phía Tư Nam mà nói:

- Ngươi tại sao muốn bắt ta?

- Tại sao phải bắt ngươi? Để ta suy nghĩ.