Đứng cuối cùng trong thập đại kỳ thạch chính là Cổ Linh thạch. Loại Cổ Linh thạch này là loại linh thạch thú vị nhất. Sau khi có được loại đá này, dùng linh khí để luyện thì sau một thời gian ngắn ở giữa hòn đá sẽ xuất hiện nhiều sinh vật cổ quái. Ví dụ như có thể sẽ mọc ra một con Tiên hạc, cũng có thể ra một con Hỏa linh thú, cũng có thể là Cổ ma thú…Có người có được Cổ Linh thạch sau đó dùng linh khí luyện, kết quả là sau một thời gian liền mọc ra một con Thạch hầu. Khả năng chiến đấu của Thạch hầu này có thể theo kịp người thứ nhất đại lục của thời đó.

Mà Thập Đại Kỳ thạch có một loại xếp hàng đầu, đó là Thiên Ngộ thạch, trong Thiên Ngộ thạch này có rất nhiều thiên địa kiếm ý, người đạt được nó có thể ngộ được kiếm ý, cần chú ý là chỉ có khả năng mà thôi, chứ không phải một trăm phần trăm, có người đã từng thống kê, xác suất là khoảng một phần cũng là quý giá rồi.

Lục Nguyên nhặt những Thiên Ngộ thạch này vào trong chiếc túi Tiểu Tu Di.

Mà ở động trong của Huyết Khố động, còn có rất nhiều chỗ tốt, dù sao đây cũng là kho cất giữ của trung đẳng Tiên môn thì không thể không phong phú được. Lục Nguyên đang định động thủ, cơ hội này không thể bỏ qua được, nếu bỏ qua thì ngàn năm sau cũng chưa chắc đã gặp được.

- Tiểu tử kia muốn chết hả?

Một tiếng quát chói tai vang lên. Động trong bỗng nhiên xuất hiện một bàn tay lớn màu đỏ, bàn tay này chộp xuống dưới, dường như phá bao nhiêu hư không. Từ khi bàn tay lớn này xuất hiện, Lục Nguyên liền có cảm giác nguy hiểm, thật quá đáng sợ. Bàn tay lớn này như thể muốn hủy diệt tất cả sự sống vậy.

Phải chạy trốn!

Phải chạy với tốc độ nhanh nhất.

Lục Nguyên biết rõ, nếu như không trốn thì e rằng mình sẽ phải chết dưới bàn tay khổng lồ kia mất.

Quá đáng sợ! Lục Nguyên lúc này không có chút do dự nào. Ở động trong của Huyết Khố động này có rất nhiều pháp bảo, tài nguyên, linh vật, chỉ cần thò tay ra là có thể lấy được, nhưng lúc này đây nếu như còn mải lấy những thứ này thì chỉ còn nước chết.

Lục Nguyên ngự Dưỡng Ngô kiếm lên, kiếm khí trắng xóa trên người, toàn lực phát động, người và kiếm hợp nhất, ngự kiếm mà chạy, đồng thời phát động Bạch Đế kiếm đạo, gia tăng tốc độ cho ngự kiếm.

- Nực cười!

Một giọng nói lạnh lùng vang lên. Sau đó là những âm thanh văng vẳng bên tai Lục Nguyên:

- Nếu như để cho người khác biết một hậu bối mà có thể thoát khỏi bàn tay của Huyết Ma Kiếm tiên ta thì không phải sẽ nực cười lắm sao.

Huyết Ma Kiếm tiên đứng thứ hai trong bảy vị Huyết kiếm, là nhân vật có Trường sinh cửu trọng.

Giọng nói lạnh này, nhiều âm thanh cùng hợp lại, Lục Nguyên cảm thấy toàn thân mình bị chấn động, người sắp ngã xuống đất, đồng thời chỉ cảm thấy mình dường như bị rơi vào trong tinh phong huyết vũ

(gió tanh mưa máu) vậy, muốn thoát cũng không thể thoát được, toàn thân đều ngập trong biển máu, phía trước không còn đường để bước, phía sau không còn đường để lui.

Mà bàn tay khổng lồ kia càng lao nhanh về phí Lục Nguyên hơn.

So với tốc độ hoa đạo Bạch Đế, người và kiếm hợp làm một mà Lục Nguyên sử dụng còn nhanh hơn.

Trường sinh cửu trọng tam cực quy nhất, đáng sợ như vậy.

Lục Nguyên cảm giác được mình sẽ bị Trường sinh cửu trọng giết chết, chỉ sợ một chiêu cũng không thể đỡ nổi. Trường sinh cửu trọng đáng sợ như vậy, mà một khi đến Đại đạo cảnh, thì sẽ tồn tại như thế nào, còn lần này cũng coi như một bài học cho Lục Nguyên. Thực lực của Tư Mã Trường Bạch không hề kém so với bị Huyết Ma Kiếm tiên này, bản thân mình vẫn còn non lắm.

Những tư niệm thao thiên( ngập trời) trong nháy mắt đều biến mất.

Hiện tại tất cả đều làg giả dối, chỉ có sự công kích của Huyết Ma Kiếm tiên từ xa là thật mà thôi.

- Ngũ hành luân hồi, phá cho ta.

- Ngũ sắc luân đồng, giữ lấy mình.

- Nhân kiếm hợp nhất, Bạch Đế kiếm, Đạo nguyên hiện tại đã đánh ra toàn bộ khả năng của mình. Phá vỡ huyết lang (sóng máu) phía trước, mơ hồ truyền đến một tiếng ồ, hiển nhiên bản lĩnh của Lục Nguyên nằm ngoài dự liệu của hắn. Tuy nhiên bàn tay khổng lồ kia càng mở rộng ra thêm mấy phần. Đường đường là Huyết Ma Kiếm tiên, làm sao có thể để Lục Nguyên chạy thoát được chứ, như vậy không phải sẽ xấu mặt lắm sao.

Hiện tại bàn tay khổng lồ này đã to bằng mấy gian phòng. Đúng lúc này "ba" một tiếng, một bàn tay lớn màu huyết trắng xuất hiện, đập mạnh vào bàn tay khổng lồ màu đỏ kia. Hai bàn tay khổng lồ đánh nhau trên không, tuyết và máu rơi đầy xuống đất.

- Đường đường là Huyết Ma kiếm tiên, lại đi bắt nạt một hậu bối thì oai phong cái nỗi gì chứ? Chơi cùng ta đi.

Một giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng vang lên.

- Băng Hàn Kiếm tiên, ngươi muốn chết à.

Huyết Ma Kiếm tiên giận dữ, quát. Sau đó cùng với Băng Hàn Kiếm tiên của Tuyết Sơn Tiên môn đấu nhau trên không.

Lục Nguyên biết rằng đây là cơ hội để mình trốn thoát, hắn không chú ý gì thêm nữa mà bay tức tốc về phía trước. Hiện tại người giao thủ cấp bậc càng ngày càng cao, với thực lực của mình ở lại cũng chẳng giải quyết được gì, chi bằng cứ chạy trốn thì hơn.

Kỳ thật lần này Lục Nguyên cũng đã kiếm được không ít đồ tốt rồi.

Thứ nhất, tự nhiên thoát khỏi thiên lao. Bị giam cầm trong thiên lao thì chẳng phải chuyện tốt gì.

Thứ hai, ở thiên lao lại vơ được rất nhiều đồ tốt, Hoảng Như Vân Long Thập Biến Tâm Pháp từ tam biến luyện đến ngũ biến. Đồng thời, luyện thành công Thanh Đế kiếm và pháp lực cũng đạt đến Trường sinh tứ trọng.

Thứ ba, tất nhiên là giết chết được hai tên tà ma ngoại đạo đó là Huyết Biến Kiếm tiên Ti Nam và con trai lão là Ti Hách, đồng thời cũng lấy được rất nhiều đồ tốt, trong đó có năm con linh thú cấp Cự Thú, cùng với bảy con linh thú cấp lớn.

Thứ tư, cứu được rất nhiều người ở thiên lao. Tu tiên giới đương nhiên rất cần thanh dang, mà lần đó đã tạo thanh danh rất lớn cho mình. Tuy điều này rất có lợi cho Lục Nguyên, nhưng hắn không quá để ý chuyện này.

Thứ năm, xông vào Huyết Khố động, ở đó đã thu được không biết bao nhiêu huyết vân( mây máu), và còn lấy được một viên Thiên Ngộ thạch.

Lần này, coi như là hắn đã kiếm lớn rồi.

Tuy giai đoạn trước, khi nằm trong tay Huyết Biến Kiếm tiên đã chịu rất nhiều khổ cực, nhưng về sau có được nhiều thứ tốt như vậy cũng coi như là "đền bù xứng đáng". Thật ra, nếu thực lực đầy đủ, khi hai Tiên môn trung đẳng quyết đấu thì còn vơ vét được nhiều hơn nữa. Nhưng thực lực chưa đủ thì bằng đó cũng đã là may rồi.

Huyết Kiếm môn hiện tại quá nguy hiểm, đúng là không nên ở đó.

Hơn nữa, hiện tại trong Huyết Kiếm môn còn đang diễn ra trận chiến kịch liệt, dưới đất bị phủ đầy bởi máu và tuyết, còn trên không thì càng ngày càng còn ít người có khả năng chiến đấu, tuy nhiên người có thể cầm cự lại được thì không ít. Thực lực của Huyết Kiếm môn cũng không kém Tuyết Sơn Tiên môn quá nhiều. Lẽ ra là địa lợi của Huyết Kiếm môn. Nhưng, thứ nhất vì Tuyết Sơn Tiên môn lần này đến cũng đã mời một vài người đến hỗ trợ, thứ hai trong lòng Huyết Kiếm môn có quỷ, bản thân vốn là tà ma ngoại đạo. Người bị giam trong thiên lao vốn không được thả giờ cũng ra được rồi, trong lòng không có quỷ thì mới là chuyện lạ. E rằng Côn Lôn Tiên môn ở cách đó không xa cũng phái người đến.

Hơn nữa, vấn đề hiện tại là, đất của Huyết Kiếm môn này không thể lưu lại được nữa.

Đối với loại tà ma ngoại đạo này mà nói, nơi mà chúng ở tuyệt đối không thể để lộ ra ngoài, hiện tại đã lộ rồi thì chỉ còn cách mà bỏ đi thôi. Mà Tuyết Sơn Tiên môn cũng là một khúc xương cứng, không dễ gặm chút nào. Xem ra tình trạng hiện tại, cũng chỉ còn cách bỏ nơi đây đi mà thôi.

Tuy nhiên, khi mà hai phe đang giao chiến kịch liệt với nhau, muốn thoát thân cũng không hề dễ dàng. Cũng may ở đây là đấy của Huyết Kiếm môn, Huyết Kiếm Lão Tổ đã chuẩn bị kỹ cho việc thoát thân rồi, giơ tay lên là đánh ra đại trận Huyết Hà, quả nhiên là một dòng Huyết Hà ( dòng sông máu) từ bốn phương tám hướng cuồn cuộn chảy đến tụ lại.

Cái này là Huyết Hà chân chính, cơ hồ có thể dìm sạch Huyết Kiếm môn. Tính ăn mòn của Huyết Hà cực cao, những thiết kế của Huyết Kiếm môn không lâu sau sữ bị tiêu tan sạch, không chỉ như vậy, mà sương mù dày đặc cũng bao phủ lấy Huyết Kiếm môn, mà loại sương này cũng có độc khí rất cao.

Thấy Huyết Kiếm Lão tổ đánh ra một chiêu như vậy, Tuyết Sơn Kiếm tổ quát:

- Tất cả lên đi.

Lão giơ tay một cái, chính là đánh ra băng tuyết bao phủ lấy thành trì. Đây chính là pháp bảo Băng Tuyết Thành của lão. Trong chiêu này của lão, vạn pháp bất xâm. Có rất nhiều người trong Tuyết Sơn Tiên môn và những người thoát ra từ thiên lao, toàn bộ đều trong Băng Tuyết Thành rồi.

Tuyết Sơn Lão Tổ muốn đuổi theo lúc này cũng không dám đuổi. Bởi dòng Huyết Hà này không giống bình thường, tên đầy đủ của nó là Tề Độc Huyết Hà, là "tác phẩm" tâm đắc nhất của Huyết Sơn Lão Tổ, là nơi tề tựu của kỳ độc cửu thiên thập địa mà biến thành Huyết Hà, ngoài những người tu hành Huyết Vân ra thì những người khác rơi vào đều bị chịu tổn thương rất lớn.

Nghe nói trong Trung ương Thiên triều, còn có người có thể đánh ra huyết hải ( biển máu) vô biên, một kích là có thể lật úp mười thành trì, đáng sợ vô cùng, Huyết Kiếm Lão Tổ nặc dù không được như vậy, nhưng cũng là lợi hại kinh người.

Mà Huyết Kiếm Lão Tổ cùng với nhân vật quan trọng toàn bộ đã chui vào giữa dòng Huyết Hà cực độc, còn số người không quan trọng thì đương nhiên là vứt bỏ rồi. Ma đạo môn phái, tà ma ngoại đạo làm gì quan tâm đến môn hạ của mình chứ. Hiện tại thời điểm mấu chốt như vậy, có thể vứt bỏ được cái gì thì cứ vứt bỏ.

Huyết Kiếm Lão Tổ kiểm tra lại số người mới phát hiện lúc này đây đã hao tổn nghiêm trọng. Ba trong bảy người con là Huyết Biến Kiếm tiên, Huyết Vũ Kiếm tiên, Huyết Vụ Kiếm tiên đã chết. Hai đại Kiếm tiên Huyết Vũ, Huyết Vụ là chết trong trận chiến chính diện này, còn Huyết Biên Kiếm tiên không phải trông coi thiên lao sao, sao lại chết được.

Huyết Kiếm Lão Tổ có chút nộ khí vì điều này, mà Huyết Kiếm Lão Tổ từ trước đến nay hỷ nộ bất thường. Một khi nổi giận là có thể giết bất cứ người nào.

Người phía dưới lập tức đi điều tra, khi điều tra ra Huyết Biến Kiếm Tiên lại bị thất bại trong tay một hậu bối trẻ tuổi là Lục Nguyên.

Về sau…Lục quỷ.

Lục Nguyên đã từ trong sơn động của Huyết Kiếm môn bay ra, đập vào mắt là cảnh tuyết rơi trắng xóa.

Tây vực nhiều tuyết.

Lục Nguyên ngự kiếm đi vào. Ở trong Huyết Kiếm môn, Huyết Kiếm môn tuy chỉ bằng một tiểu thành trì, nhưng dù sao cũng ở giữa lòng núi, lại ở trong thiên lao tối tăm một thời gian dài, trong lòng không sao cảm thấy sảng khoái được. Tuy cuối cùng cũng đã giết được Ti Nam cũng cảm thấy sảng khoái, nhưng trên thực tế lại không thấy được thoải mái như vậy.

Đã đến ngoại giới, phát hiện mình thật sự cảm thấy sảng khoái.

Xem ra mình đúng là tự do, trong không gian bị giam cầm, không có cách nào được tự tại, chỉ có ở giữa trời đất là tự tại thật sự.

Hoa tuyết rơi chằng chịt xuống

Thoải mái, tự tại.

Lục Nguyên hít sâu một hơi, một luồng khí mát mẻ hít sâu vào trong bụng, điều mà lúc còn ở trong thiên lao không làm được.

Đúng rồi, hiện tại nên đi Côn Lôn. Đám người Sở sư thúc, Độc Cô sư thúc vì mình mà vô cớ mất tích đã lâu, mình ở trong thiên lao không có cách nào báo với họ một tiếng, hiện tại đã thoát được ra rồi, thì phải đi tìm họ để báo một tiếng bình an mới được. Đang định xuất phát, thì tháy một đám người đi ra.

Chính là đám người của Tuyết Sơn Tiên môn, và một đoàn người từ trong thiên lao thoát ra. Lục Nguyên hỏi họ mới biết Huyết Kiếm Lão Tổ và hơn một ngàn cao thủ của Huyết Kiếm môn đã trốn biệt tăm biệt tích rồi. Sự chuẩn bị của họ từ khi thành lập cơ nghiệp, nhất thời khiến Tuyết Sơn Tiên môn có đến cũng không đuổi kịp

Những người này nói mấy câu khác khí với Lục Nguyên. Những người bị Lục Nguyên cứu cảm tạ hắn một lần nữa rồi cũng từ biệt mà đi.

Một trận hoa tuyết tuôn rơi, hoa tuyết bay bồng bềnh bồng bềnh vừa giống như những đóa bồ công anh, vừa giống như những sinh mệnh nhỏ bé đang chìm nổi giữa bầu trời.

Ngoài trời không khí vô cùng giá lạnh, lại yên lặng đến kỳ lạ!

Lục Nguyên một người một kiếm, tập hành ở giữa Tây vực.

Lục Nguyên có chút hối hận, đó là không có bản đồ.

Nước Tần cực lớn, có đến hay trăm bảy mươi tỉnh, diện tịch cũng phải đến hàng tỉ km2, Tây Vực tuy chỉ là một góc của nước Tần, nhưng vẫn vô cùng rộng lớn. Vốn đi đến đâu đều phải chuẩn bị kỹ bản đồ, chuẩn bị kỹ lưỡng. Nhưng vì hắn bị Huyết Biến Kiếm Tiên bắt giữ, lấy đâu ra bản đồ mà xem. Từ lúc ra khỏi Huyết Kiếm môn thì lại gặp một trận đại chiến kịch liệt, nên không lấy đâu ra bản đồ được.

Trong tình thế không có bản đồ, ngự kiếm xông lên, cũng là bất đắc dĩ.

Cũng may lạc đưởng thì cũng không sợ, bay lên cao, nhìn thấy phương hướng của núi Côn Lôn, hướng theo đó mà bay thì cũng có thể đến được. Dù sao núi Côn Lôn cao đến vạn trượng, đó cũng là một ký hiệu lớn, không quá khó tìm thấy.

Lục Nguyên bay lên cao, trên bầy trời tuyết càng rơi nhiều, đến một chỗ thật cao nhìn, quả nhiên là có thể nhìn thấy núi Côn Lôn. Sau đó liền bay xuống thấp hơn, rồi cứ thẳng hướng đó mà tiến, trên đường đến đó, tuyết càng ngày càng lớn hơn, càng ngày càng đặc hơn.

Gió cuốn lấy hoa tuyết, cuồng bạo giữa thiên địa, hoa tuyết như đao, rơi xuống thân người có chút đau nhức.

Trên mặt đất, bất luận là sơn cốc hay đồng bằng thì tuyết đều ngập đến đầu gối, trùng trùng điệp điệp, vạn dặm không một bóng người.

Lục Nguyên uống một ngụm rượu, trong người cũng trở nên ấm hơn.

Không biết là do cảm giác uống rượu vào hay là vì cảm giác thoải mái khi thoát thân ra khỏi thiên lao, Lục Nguyên cảm giác thần hồn của mình vô cùng lớn mạnh, dường như mơ hồ có thể ngộ được điều gì đó. Nguồn truyện: Truyện FULL

Cảm giác rất quan trọng.

Lục Nguyên lập tức thu lại kiếm quang, không còn sự bảo vệ của kiếm quang, cả người phơi dưới tuyết, để cho tuyết cuồng bạo rơi trúng người mình, qua một tuần hương, hoa tuyết cũng dần dần trở nên ôn hòa, Lục Nguyên cũng cảm thấy trầm tư hơn.

Cái gì gọi là tuyết?

Vật nhỏ bé đang tuôn rơi kia chính là tuyết, vật đang bay lả tả kia cũng là tuyết, vật bay dưới trận cuồng phong rồi đập trúng người mình kia cũng là tuyết. Lục Nguyên ngẩng đầu dậy, hoa tuyết đầy trời, cúi đầu xuống cũng là tuyết tầng tầng lớp lớp. Đây đều là hoa tuyết.

Mà cuối cùng tuyết là cái gì?