Lúc này lại truyền đến giọng nói của Chu Thanh Huyền:

- Ngươi có thể đâm, nhưng nếu muốn trở thành kiếm trung chi thánh thì bằng cái này không vẫn chưa đủ. Những chiêu thức ngươi đã học qua về đâm toàn bộ quên hết. Chỉ khi nào ngươi toàn bộ quên hết thì lúc đó mới có thể phát ra một chiêu đâm hoàn mỹ.

Như vậy phải không?

Lục Nguyên bắt đầu dựa theo phương pháp của Chu Thanh Huyền mà luyện tập. Nhưng lại phát hiện luyện cái này thật không dễ dàng. Những chiêu thức đã học mà bắt phải quên thì thật là khó.

Những chiêu thức học làm sao mà quên được?

Tận lực tạo cho đầu óc của mình một chỗ trống, nhưng dù như thế nào cũng không có cách đem những chiêu đã học mà quên đi.

Có chút hiểu ra, Lục Nguyên tốc độ quên phải nhanh hơn so với tốc độ nghĩ. Chu Thanh Huyền cầm một bình rượu. Từ khi vợ mất đi, Chu Thanh Huyền trở nên thích uống rượu. Tại Tư Quá Phong này ông muốn vào thì vào, muốn ra thì ra. Bằng không thì làm sao có thể gọi là đệ nhất Hoa Sơn, thậm chí là đệ nhất toàn bộ Tấn quốc.

"Xem bộ dạng này, nếu như mình về sau không tìm được đệ tử phù hợp thì có thể đem Thập đại thiết tắc của mình chỉ dạy cho nó". Chu Thanh Huyền thầm nghĩ trong lòng.

Yến Thương Thiên Luân Hồi chính là một trong Thập đại thiết tắc.

Còn Chu Thanh Huyền sẽ là cái gì?

Trong thiên địa có rất nhiều chỗ kỳ diệu.

Mười Đại Đông Thiên, ba mươi sáu Tiểu Đông Thiên.

Nhiều năm trước, tinh anh đời thứ tám của Hoa Sơn đã đến thiên triều Trung Dương một chuyến. Tại thiên triều Trung Dương đã mở ra Đại Đông Thiên lần thứ nhất. Đại Đông Thiên đó được gọi là Bích Lạc Thiên, là bầu trời xanh, là một trong ba mươi ba ngày của thiên đình. Nhưng sau khi thiên đình trùng kiến lại, Bách Lạc Thiên trải qua một hồi đại chiến, mất rất nhiều linh khí, rơi xuống phàm trần trở thành một trong mười Đại Đông Thiên.

Bích Lạc Thiên sau khi rơi xuống, nhiều năm sau mới mở ra.

Lúc ấy, Yến Thương Thiên, Sở Đoạn, Chu Thanh Huyền, Trác Bất Đảng xông vào Bích Lạc Thiên. Yến Thương Thiên đã tạo ra kỳ tích khi nhận được Thanh Thiên kiếm, cũng là vật phẩm tốt nhất trong Bách Lạc Thiên. Nhưng Yến Thương Thiên chết đi thì thiên kiếm cũng tự nhiên biến mất.

Sở Đoạn năm đó đoạt được chính là Chu Thiên Nghi. Chu Thiên Nghi khả năng tính toán rất chính xác. Mà hiện giờ tác dụng của Chu Thiên Nghi đang phát huy rất nhiều.

Chu Thanh Huyền năm đó đoạt được chính là Chuyển Thiên Luân. Tác dụng của Chuyển Thiên Luân so với Chu Thiên Nghi còn mạnh hơn. Ở bên trong chứa rất nhiều pháp thuật thời gian. Nếu như dùng một số lượng lớn linh thạch thì có thể đem thời gian khuếch trương lên. Ví dụ như bên trong Chuyển Thiên Luân là mười ngày nhưng bên ngoài khả năng chỉ mới có một ngày.

Chu Thanh Huyền lúc ấy có được pháp bảo kỳ quái này. Pháp bảo có hình dạng cổ quái, mà bên trong thì có một viên cầu nhấp nhô. Chu Thanh Huyền tay khẽ động, lấy ra một linh thạch thượng phẩm. Linh thạch thượng phẩm này to bằng lòng bàn tay, trong suốt óng ánh, không có một chút tạp chất nào.

Xinh đẹp, tinh khiết, cường đại.

Đây chính là thượng phẩm linh thạch.

Thượng phẩm linh thạch có một vật rất có giá trị. Tài sản của Lục Nguyên hiện tại có khoảng bốn mươi linh thạch trung phẩm. Mà một vạn cái linh thạch trung phẩm mới bằng một linh thạch thượng phẩm.

Chu Thanh Huyền không thèm quan tâm, ném vào một linh thạch thượng phẩm.

Muốn vận chuyển Chuyển Thiên Luân thì cần một đại lượng linh thạch.

Mà Lục Nguyên cũng đang không ngừng luyện lại nền tảng kiếm thế, bí quyết đâm.

Đâm!

Đơn giản chỉ có một chữ nhưng rõ ràng lại có nhiều mê hoặc như vậy.

Phải quên đi những chiêu thức đã biết về đâm thì mới có thể luyện thành kiếm chiêu chính thức.

Luyện chiêu thì dễ, nhưng muốn quên thì lại rất khó. Lục Nguyên cũng đã ngây người thật lâu nhưng cũng không thể quên đi những chiêu thức đã nhớ. Cứ một lần lại thất bại một lần. Được rồi, cứ nghỉ ngơi trước một chút.

Bịch! Một người té xuống bên cạnh của mình.

Lục Nguyên dò xét qua, phát hiện đó là một người lùn gầy gò, toàn thân đen xì. Người này khi rớt xuống vẫn chưa tỉnh. Sau một hồi lâu mới tỉnh lại, nổi giận mắng:

- Người nào dám bắt cóc Điện trưởng lão ta tới đây.

Ông ta gào thét một tiếng, rồi đột nhiên nhìn thấy một lão giả tóc bạc trắng như tuyết.

Điện trưởng lão là một trong Thập đại trưởng lão yêu ma. Ông ta nguyên hình là một Điện chồn. Trải qua bao nhiêu năm tu luyện tu thành yêu ma. Ông ta có tu vi của Trường Sinh Thập Trọng, pháp lực không tệ. Hơn nữa, trong số trưởng lão Thập đại yêu ma, tốc độ của ông ta là nhanh nhất. Cho nên được xưng là Điện trưởng lão.

Lão ta đối với Tiên đạo trưởng lão có cừu hận thật lớn. Trong lúc đang đánh nhau một cách thống khoái, đột nhiên đầu óc choáng váng liền bị bắt đến nơi này. Chính mình dù gì cũng là Trường Sinh Thập Trọng, như thế nào chỉ bằng một chiêu liền bắt mình đến nơi đây. Khi nhìn thấy lão giả thì liền khiếp sợ đến cực điểm. Lão giả này khí thế không thua gì Thánh Đế yêu ma, giống như một tòa núi cao đứng vững trong nội tâm của lão ta.

- Dùng lão ta giúp ngươi luyện cách quên chiêu đi.

Chu Thanh Huyền thản nhiên nói:

- Đây là Điện trưởng lão đúng không? Nếu ngươi có thể đánh bại được hậu bối của ta, ta sẽ tha cho ngươi một con đường sống.

Dùng để khảo nghiệm chính mình sao? Lục Nguyên thầm nghĩ trong lòng.

Điện trưởng lão kia vốn thấy Bạch phát lão giả khí thế vô cùng kinh người, quả thật khủng bố đến cực điểm, không thua gì Thánh Đế yêu ma, cho rằng khó thoát khỏi cái chết. Mà bây giờ, rõ ràng còn có một con đường sống thì tất nhiên là vui vẻ ứng chiến.

Điện trưởng lão trong tay xuất hiện một thanh Nga Mi kiếm. Binh khí này có chút cổ quái. Đặc điểm lớn nhất chính là mũi kiếm có hình đâm, có thể dùng tốc độ nhanh nhất để phá vỡ không khí. Bản thân Điện trưởng lão nguyên hình là Điện chồn. Lão ta mặc kệ dùng chiêu thức hay không chiêu thức, trực tiếp rất nhanh dùng kích đâm qua, chẳng khác gì luồng điện.

Với thực lực của Lục Nguyên, ứng phó với công kích của Điện trưởng lão tất nhiên là không khó. Nhưng trước trận chiến này, Chu Thanh Huyền đã quy định, chính mình chỉ có thể dùng chiêu thức đâm. Các kiếm chiêu khác đều không thể dùng. Kể từ đó, phản ứng liền không thể dễ dàng.

Cho nên, ngay từ đầu, Lục Nguyên ứng phó rất chật vật. Muốn dùng đâm để ngăn trở kiếm chiêu của đối phương thật sự là rất khó khăn.

Nhưng Lục Nguyên kiếm thuật trác tuyệt, liền tránh né ngay, trở tay một kiếm, đâm thẳng vào cổ họng của Điện trưởng lão. Một kiếm hảo diệu khiến Điện trưởng lão không khỏi vội vàng tránh ra. Lão ta tuyệt đối không ngờ Lục Nguyên lại có kiếm chiêu tuyệt diệu như vậy. Lão ta tránh qua một bên thì liền xuất hiện sơ hở. Lục Nguyên nhìn thấy sơ hở này thì liền đuổi theo. Với kiếm thuật của Lục Nguyên, một kiếm tiếp một kiếm giết chết Điện trưởng lão cũng không khó. Nhưng vấn đề căn bản là không được dùng bất cứ kiếm chiêu nào, chỉ dùng mỗi cách đâm, cũng đành bất đắc dĩ buông tha cho.

Điện trưởng lão thấy Lục Nguyên không truy kích thì tất nhiên là trở tay công kích. Nga Mi thứ không biết nhanh bao nhiêu nhưng nghe nói khí thế có thể so sánh với Đông Phương Yêu. Lão giả kia nói, chỉ cần đánh bại Lục Nguyên thì sẽ có đường sống.

Trên thực tế, thực lực của Lục Nguyên so với Điện trưởng lão thì hơn hẳn một chút.

Nhưng vấn đề lớn nhất, Lục Nguyên chỉ có thể dùng một thức đâm.

Thời gian dần trôi qua, Điện trưởng lão cũng đã chiếm thế thượng phong. Hơn nữa, Điện trưởng lão cũng phát hiện được điểm này, nên đánh càng thống khoái.

Lục Nguyên càng ngày càng rơi vào thế hạ phong.

Điện trưởng lão càng đánh càng thuận tay, liên tục công kích. Muốn ở một lần công kích này chấm dứt sinh mạng của Lục Nguyên. Lục Nguyên tránh lại cứ tránh, nhưng cuối cùng cũng tránh không được, bị đâm một kích. Điện trưởng lão toàn thân tụ thần khí, hướng Lục Nguyên đâm qua. Một đâm này nhanh như luồng điện. Điện trưởng lão rất có lòng tin, một đâm này của mình sẽ giết chết Lục Nguyên. Lục Nguyên có tránh né cũng không còn kịp. Đây là một kích cuối cùng.

Lục Nguyên nhìn thấy một đâm cuối cùng này, cũng biết dụng ý của đối phương. Giờ phút này thật sự muốn dùng thế kiếm khác để chống đỡ, ví dụ như đón đỡ, như đoạn…Nhưng cuối cùng, trong đầu óc hết thảy đều biến mất, không còn chút suy nghĩ. Giờ phút này, một loạt chiêu thức về đâm liền biến mất.

Cuối cùng, những chiêu thức về đâm đã quên hết sạch sẽ.

Kiếm của Điện trưởng lão công kích tới. Mắt thấy sắp đưa Lục Nguyên vào chỗ chết thì Lục Nguyên giờ phút này, trở tay xuất kiếm. Một kiếm đâm tới.

Thật nhanh!

Điện trưởng lão chính là Điện chồn, nổi tiếng về tốc độ. Bình thường đâm rất nhanh, nhưng hiện tại lại chứng kiến công kích nhanh như vậy, lão ta căn bản phản ứng không kịp. Lục Nguyên Dưỡng Ngô kiếm xuyên qua cổ họng của lão ta, chấm dứt mạng sống của lão.

Thành công rồi! Lục Nguyên một kiếm sau khi giết chết Điện trưởng lão, ngẩng đầu lên nhìn bầu trời. Chính mình rốt cuộc đã luyện thành chiêu thức đâm.

Đã có mở đầu như vậy, thì về sau sẽ đơn giản hơn một chút.

Chu Thanh Huyền đứng dậy:

- Không tệ, rốt cuộc cũng đã luyện thành. Tài nguyên của Điện trưởng lão, ngươi hãy đem đi đi. Truyện Tiên Hiệp - Truyện FULL

Lục Nguyên bắt đầu thu lại những tài nguyên trong không gian pháp khí của Điện trưởng lão. Bên trong đích thật tài nguyên không ít. Linh thú khổng lồ có đến hai mươi mốt con. Linh thạch trung phẩm thì có mười một khối. Là một trong Thập đại trưởng lão, còn có một số pháp bảo có tác dụng nhỏ. Chỉ là Lục Nguyên gần đây không thích dùng pháp bảo nhưng cũng tùy ý thu thập.

Kế tiếp, tất nhiên là luyện những động tác kiếm thế cơ bản khác.

Động tác luyện thứ hai chính là động tác ngăn cản. Động tác ngăn cản hoàn toàn là phòng ngự. Nếu như vừa rồi mình có thể dùng chiêu thức ngăn cản này, căn bản sẽ không bị Điện trưởng lão bức đến đường cùng. Lục Nguyên rất nghiêm túc, một lần một lần luyện tập chiêu thức ngăn cản.

Giờ phút này, thần sắc Lục Nguyên vô cùng tập trung.

Trái ngăn cản, phải ngăn cản, trước ngăn cản, sau ngăn cản, chính giữa ngăn cản. Vô số kiếm thức ngăn cản xuất hiện trong tay. Dùng phương pháp quên đi chiêu thức ngăn cản đã học, thì một lần nữa luyện thành chiêu thức này.

Được chiêu thì phải quên chiêu.

Tiếp theo là những động tác như bổ, chém, sụp đổ, quấy, áp, treo….mỗi một động tác đều phải quên đi những cái mà mình đã học. Sau đó lại đâm ra kiếm thế tương ứng. Cứ như vậy, cũng không biết qua bao lâu. Nhưng Lục Nguyên trong quá trình luyện kiếm cũng hoàn toàn quên mất tình trạng Hoa Sơn đang bị công kích. Đây là đặc tính của Lục Nguyên, một khi đắm chìm vào cái gì thì những cái khác đểu quên sạch sẽ.

Cuối cùng, nền tảng luyện kiếm đã hoàn toàn được luyện xong, sở hữu lại tất cả những chiêu thức đã quên.

Giờ phút này, nền tảng kiếm pháp của hắn đã sâu hơn.

Căn cơ hiện tại cũng được bình ổn. Về sau có thể tiến vào cảnh giới kiếm đạo cao nhất.

Đồng thời, giờ phút này, Lục Nguyên thành tựu chính là Kiếm vương cảnh giới.

Kiếm vương cảnh giới lúc trước cũng là Kiếm vương cảnh giới, nhưng quá mức thô ráp. Còn bây giờ, rốt cuộc nó đã được rửa sạch.

- Ngươi bây giờ nền tảng kiếm đạo cũng không tệ lắm. Nhưng muốn tiến vào Vạn Kiếm Luân Hồi thì còn sớm một chút.

Chu Thanh Huyền nói:

- Chờ một chút.

Chu Thanh Huyền ban đầu đối với Lục Nguyên cũng không cho là đúng. Căn cơ đều không trầm ổn, chỉ dựa vào thiên phú là có được ngày hôm nay. Bây giờ trải qua một thời gian ngắn, đã phát hiện được ưu điểm của Lục Nguyên.

Rất biết tập trung.

Lục Nguyên chỉ là một tên tiểu tử. Một khi tập trung vào cái gì là hoàn toàn đắm chìm vào nó. Thời gian lâu như vậy mà không có mảy may thất thần. Sự tập trung cao độ này, trong số thiên tài đời thứ tám, cũng chỉ có mình Yến sư huynh. Quả danh không hổ là truyền nhân mà Yến sư huynh đã chọn.

Kỳ thật, Chu Thanh Huyền hiện tại cho rằng, Lục Nguyên thực đã có thể tiến vào Vạn Kiếm Luân Hồi. Dù sao thì hắn đã đạt đến cảnh giới Kiếm vương, không còn là cảnh giới Kiếm vương thô ráp nữa. Nhưng Chu Thanh Huyền cảm thấy, Lục Nguyên gần đây tiêu hao sức lực quá mức rồi.

Cho nên, muốn Lục Nguyên nghỉ ngơi một chút, thả lỏng đầu óc.

Sau khi nghỉ ngơi một chút, Chu Thanh Huyền lại đưa ra một đề tài không giống như bình thường.

- Vẽ tranh?

Lục Nguyên ngạc nhiên.

Sự tình là như thế này. Lục Nguyên vốn đang trong quá trình luyện kiếm, kết quả Chu Thanh Huyền lấy ra một đống giấy cùng bút lông sói và nghiên mực. Lục Nguyên không khỏi hiếu kỳ hỏi một câu. Kết quả Chu Thanh Huyền trả lời, muốn Lục Nguyên vẽ tranh. Điều này khiến cho Lục Nguyên choáng váng.

Lục Nguyên tất nhiên là sớm đã nghe nói qua, trong đời thứ tám, Chu Thanh Huyền là một vị sư thúc tổ cực kỳ có tài hoa. Nghe nói Chu thúc tổ chẳng những kiếm thuật trác tuyệt, hơn nữa cầm kỳ thi họa không có cái nào là không thông. Trong tu tiên giới được xem là một tài tử, còn ở nhân gian là một thi nhân nổi tiếng.

Lục Nguyên không khỏi cười khổ một tiếng:

- Chu sư thúc tổ, tay của đệ tử chỉ giống như người bình thường, chỉ biết dùng kiếm. Còn cái gì là vẽ tranh thì chưa bao giờ làm qua. Chu sư thúc tổ là thiên tài về các phương diện, còn đệ tử chỉ là người bình thường.

Chu Thanh Huyền lạnh nhạt nói:

- Thiên địa chi đạo vốn có lý lẽ của nó.

- Võ đạo, tiên đạo hay là trù nghệ chi đạo thì cũng giống nhau.

- Vẽ cũng như vậy.

- Ngươi đã ngộ được kiếm ý, đã biết bổn ý đại đạo. Ngươi đã lĩnh ngộ như thế nào là vũ, thì làm sao lại vẽ không ra. Cái gọi là đại đạo thì vốn chỉ là trăm sông đổ về một biển.

Chu Thanh Huyền nói.

Lục Nguyên nghe liền hiểu ngay. Đạo lý này đến tột cùng chỉ là muốn mình cầm cái bút lông mà viết chữ thôi. Nhưng cầm bút viết chữ thôi cũng là một áp lực lớn rồi. Chữ viết của hắn quá xấu chứ đừng nói đến vẽ tranh.

Chu Thanh Huyền tay nhoáng một cái:

- Mau ghi lại một số chữ đi.

Lục Nguyên nhận lấy bút lông sói. Viết chữ không khó, nhưng chữ thì không thể viết đẹp được, lập tức viết một loạt "Hoa Sơn Tư Quá Phong" năm chữ. Kết quả, năm chữ này sau khi ghi xong thì như mây như mưa, hành vân lưu thủy, xuất trần tuyệt độ.

Cái này thực là chữ của mình sao? Lục Nguyên nhớ rõ chữ của mình căn bản không giống như vầy. Chẳng lẽ, quả thật lĩnh ngộ kiếm ý đã ảnh hưởng đến chữ viết của mình, khiến cho chữ của mình trở nên vô cùng đẹp mắt?

Hẳn là Chu sư thúc tổ biết mình có thể vẽ là có đạo lý?

"Dù sao cũng nên thử một lần". Lục Nguyên lòng tin gia tăng lên một chút, không hề có cảm giác áp lực như vừa rồi. Lần này hắn cầm bút lông sói, đang muốn vẽ thì lại phát hiện mình không cách nào vẽ, căn bản không biết viết cái gì. Trước kia mình chưa bao giờ vẽ qua. Chu Thanh Huyền tiện tay ném qua một cuốn tơ lụa, Lục Nguyên mở ra xem thì thấy nó là một bức họa.