Quả nhiên, Nam Cung Thiên nghe xong chần chừ một chút rồi cũng đồng ý, còn dặn nàng lấy Huyễn Kim Thạch đem tặng Chu Ân. Huyễn Kim Thạch là gì, nó là một loại đá cực kì quý giá với huyễn giả hệ kim, bên trong tích tụ một số lượng kim huyễn lực dồi dào, có viên còn có khả năng khiến người hấp thụ lên đến hai cấp một lúc. Nam Cung Thiên vì muốn lấy lòng Chu Ân mà không tiếc móc bảo bối này ra, thật đúng là làm cho người ta kinh ngạc nha.

Nam Cung Sứ nghe Tô Hi muốn tới biên thành cũng nặc nặc đòi đi, cuối cùng cũng bị Tô Hi và Nam Cung Thiên thành công khuyên nhủ ở nhà. Dù sao, nếu Tô Hi muốn đưa Nam Cung Sứ đi thì Nam Cung Thiên cũng nhất quyết không cho phép, bởi vì kì nhập học ở học viện Nhất Thế sắp tới rồi, Nam Cung Thiên vì Nam Cung Sứ mà đầu tư không biết bao nhiêu tài vật, làm sao có thể để hắn trễ kì học chứ. Từ đó có thể thấy, Nam Cung Thiên kì vọng vào đứa con trai này lớn đến mức nào.

Đợi hai cha con Nam Cung Thiên đi rồi, Tô Hi lập tức bảo Tiểu Đan sửa soạn hành trang chuẩn bị lên đường. Nàng vội vàng như thế không phải vì muốn đi gặp người “cha” xa cách hơn sáu năm trời, mà là muốn đến Hỏa Diệm Sơn tìm linh hỏa. Tô Hi không phải con gái ruột của Chu Ân, có câu “không ai hiểu con gái bằng cha”, nàng gặp mặt ông ta lúc này chẳng khác nào ngu ngốc. Chỉ mong lần này đi Hỏa Diệm Sơn sẽ không uổng công, dù sao nàng cũng đã chán phải sống thay người khác lắm rồi. Chỉ cần có huyễn lực, nàng sẽ lập tức rời khỏi đây, du ngoạn tứ phương, sống cuộc sống không bị thúc ép gò bó mà nàng hằng mong ước, cuộc sống mà ở thế kỉ 21 nàng chưa bao giờ chạm tới được.

—————————–

“Trần thái ý, thế nào rồi, ta đã có thể sinh con được hay chưa?”

Lúc này tại Liễu Thu Uyển, Tiêu Mộng Như đang mang khuôn mặt mong chờ nhìn về phía một vị lão giả tóc bạc trắng. Vị lão giả này chính là Trần Doãn, người được mệnh danh là thần y Bắc Thanh Quốc, một vị luyện dược sư tam cấp. Phải biết trên đại lục Địa Du này, người giỏi y thuật không thiếu nhưng biết luyện chế đan dược lại khan hiếm cực kì. Bởi thế, luyện dược sư rất được kính trọng và tôn sùng, có sức ảnh hưởng vô cùng lớn, Hoàng Gia, thậm chí là cao thủ huyễn giả đều phải nể mặt họ bảy phần. Nếu không phải do Trấn Quốc Công Tiêu Dịch Nguyên-phụ thân của Tiêu Mộng Như từng có ơn với Triệu Doãn, cho dù là ngàn lượng hoàng kim nàng ta cũng khó mời được ông ấy chữa trị cho mình.

“Tiêu Trắc Phi thứ lỗi, lão phu bất lực.”

Câu trả lời của Trần thái y như dội một gáo nước lạnh vào người Tiêu Mộng Như, hoàn toàn dập tắt niềm hy vọng của nàng ta. Tiêu Mộng Như phát hiện mình mắc bệnh bất túc đã gần hai năm, hai năm này nàng ta không ngừng bí mật tìm kiếm danh y chữa trị nhưng đều không có hiệu quả, bây giờ người như Trần Doãn cũng nói như vậy, thử hỏi nàng ta sao có thể không tuyệt vọng đây.

“A a a!!!”

Trần Doãn rời đi, Tiêu Mộng Như điên cuồng la hét, đập phá mọi thứ trong phòng. Tại sao, tại sao, nàng lại mắc chứng bệnh tàn nhẫn như vậy, ông trời thật bất công, thật bất công a! Tiện nhân Chu Nhan Ngọc kia rõ ràng không được vương gia thương yêu nhưng vẫn được ngồi vào vị trí vương phi cao quý, còn hạ sinh con nối dòng đầu tiên. Còn nàng, dù có được tình yêu của Nam Cung Thiên nhưng chỉ có thể làm thiếp thất, nay còn mất khả năng sinh đẻ. Thử hỏi, Tiêu Mộng Như sao có thể không oán, không hận?

“Chủ tử, xin người nén đau buồn. Người không nên tức giận mà hại thân, chẳng phải tất cả đều là do tiện nhân Chu Nhan Ngọc kia gây ra hay sao? Nô tỳ vừa nghe tin, ả ta sắp phải đi biên thành thăm Chu Đại Tướng Quân, hay là chúng ta…” Tiểu Thúy, thiếp thân nha hoàn của Tiêu Mộng Như đột nhiên lên tiếng.

“Ngươi nói là thật sao?” Tiêu Mộng Như tràn ngập hoài nghi hỏi lại.

“Là thật ạ. Ban nãy nô tỳ còn thấy được Lưu quản gia mang Huyễn Kim Thạch đến Ngưng Yên các, rõ ràng chính là để làm quà cho Chu Đại Tướng Quân.”

Mắt Tiêu Mộng Như long lên sòng sọc đầy hận thù, Chu Nhan Ngọc a Chu Nhan Ngọc, ngày chết của ngươi sắp tới rồi. Chỉ cần tiện nhân ngươi chết đi, vị trí vương phi sẽ là của ta, vương gia cũng sẽ thuộc về một mình ta, hài tử của ngươi cũng phải gọi ta là mẹ. Để xem, lúc đó ngươi có thể nhắm mắt dưới suối vàng hay không?

“Ha ha ha, Tiểu Thúy, mau đi truyền tin cho phụ thân ta! Ta muốn Chu Nhan Ngọc bị phanh thây đến chết, một miếng thịt cũng không được toàn vẹn, hồn phi phách tán, mãi mãi không được sưu sinh!”

——————————–

Thoáng chốc năm ngày đã trôi qua, đoàn người của Tô Hi đã cách kinh thành Bắc Thanh Quốc hơn trăm dặm. Lần này số lượng hộ vệ nhiều hơn lần trước, lên đến năm mươi người, còn có cả thuộc hạ đắc lực của Nam Cung Thiên là Si Ảnh đi theo bảo vệ, đến nay hành trình vẫn khá an toàn và bình ổn. Tuy nhiên, Tô Hi luôn có linh cảm sắp có chuyện gì đó xảy ra, dù sao biển lặng trước cơn bão, cảnh giác đề phòng vẫn tốt hơn.

“Vương phi, người thật sự muốn gặp lão gia sao?” Tiểu Đan lúc này đã thoát khỏi sự vui mừng ban đầu, vẻ mặt đầy lo lắng. Nàng ta đã quên mất Tô Hi không phải Chu Nhan Ngọc, nếu bị phát giác thì làm sao bây giờ?

Tô Hi nhíu mày khi nghe Tiểu Đan hỏi như vậy, theo bản năng nhìn ra bên ngoài. Qủa nhiên, qua khe hở của tấm màng, nàng thấy được Si Ảnh đang chăm chú lắng nghe tình hình trong này.

“Tiểu Đan, ngươi đừng lo lắng. Ta biết phụ thân lúc đó rất giận vì ta đã thành thân với vương gia, nhưng đã sáu năm rồi, hẳn phụ thân cũng đã tha thứ. Với lại, ta còn sinh cho người một đứa cháu ngoan là Sứ Nhi cơ mà.”

Tô Hi vừa nói vừa nháy mắt ra hiệu cho Tiểu Đan. Tiểu Đan hiểu ra mình đã lỡ lời, lập tức đưa tay che miệng, bộ dạng hối hận không thôi. Tô Hi phát hiện Si Ảnh đã thôi chú ý trong này mới nhẹ nhàng thở ra. Thật là, nếu có thời gian nàng nhất định phải dạy bảo nha đầu Tiểu Đan này thêm mới được, quá thanh thuần sống trong thế giới này chưa bao giờ là tốt. Đột nhiên, hai mắt Tô Hi lóe lên, biểu tình bỗng nhiên nghiêm lại. Nàng đã sớm biết chuyến đi này không an bình như vậy mà.

Bên ngoài, đoàn người của Tô Hi không biết từ lúc nào đã bị một đám hắc y nhân bao vây. Khuôn mặt Si Ảnh vô cùng ngưng trọng, đám sát thủ này đều là huyễn giả tứ cấp trở lên, cao nhất còn có ba huyễn giả lục cấp. So với bọn thị vệ mạnh hơn dân đen một chút và một huyễn giả lục cấp như Si Ảnh, đúng là như lấy đá chọi trứng.

“Các người là loại người nào?” Si Ảnh vung kiếm quát lên.

Tô Hi ngồi trong kiệu nghe vậy suýt chút nữa ngã xấp xuống. Rõ rành rành như vậy mà còn cần hỏi sao, bọn chúng chính là đến giết ngươi đó thôi.

Qủa nhiên, tên đầu lĩnh sát thủ không hề trả lời câu hỏi ngu ngốc của Si ảnh mà trực tiếp xông tới, trận tàn sát rất nhanh diễn ra. Nói là trận tàn sát, bởi thực lực của hai bên quá mức chênh lệch, thị vệ vương phủ chưa một ai kịp phản kháng đều đã bị chém chết. Si Ảnh một thân chật vật đối chọi với ba gã huyễn giả lục cấp, cuối cùng thấy tình hình không ổn liền phi thân bỏ chạy. Đám sát thủ cũng không đuổi theo hắn mà nhất tề đâm kiếm về phía cổ kiệu của hai chủ tớ Tô Hi. Tuy nhiên, đến khi tên đầu lĩnh lật mành kiệu lên, chuyện kì lạ đã xảy ra. Trong kiệu…không hề có bất kì ai!