*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Bà Hứa giải thích với Âu Lan và Hải Phong. 

- Hồi ấy chú Quân và cô gái Phương Ninh kia mới 17 tuổi nên ông bà nội mới ngăn cản họ cũng vì lo cho tương lai của hai người chứ cũng không biết họ có con. Sau này biết thì ông bà cũng cho người về tìm nhưng không tìm thấy vậy nên chú út mới ở đến bây giờ không lấy ai. Bao năm nay, chú vẫn đi tìm cô ấy. 

Lúc này, ông Quân dường như đã bình tĩnh hơn. 

- Cháu có thể hỏi bố mẹ nuôi cháu xem đã nhận nuôi cháu như thế nào không? Mẹ cháu sau khi sinh cháu đã đi đâu? Chú muốn tìm cô ấy.Và cháu... có thể cùng chú xét nghiệm ADN được không? 

- Tại sao chú lại nghĩ cháu là con gái chú? Ông vỗ vỗ vào ngực mình, khóe mắt lại ướt sũng. 

Advertisement

- Vừa nhìn thấy cháu là chú đã có cảm nhận như vậy rồi. Xin cháu, hãy cho ta một cơ hội được không? Cháu rất giống cô ấy.. rất giống. 

Hải Phong nắm tay Âu Lan, xoa xoa mu bàn tay cô dịu dàng. 

- Vợ à, chẳng phải em vẫn luôn mong tìm lại bố mẹ mình sao? Biết đâu đây là duyên phận, em hãy giúp chú út một lần đi. 

Advertisement

Bà Hứa cũng đồng cảm, lên tiếng. 

- Đúng đấy Âu Lan, con thử xem. Biết đâu con và chú út là máu mủ. Mẹ là người đã chứng kiến, chú ấy rất yêu cô gái kia nên con hãy giúp chú ấy một lần được không? Con cũng có manh mối để tìm mẹ ruột của mình. 

Âu Lan nhìn người đàn ông một lần nữa. Cô không biết một chút gì về bố mẹ ruột của mình. Hôm nay ở nơi xa xôi này lại gặp người có thể là bố mình thì có chút nghi ngờ bản thân. 

- Vâng, cháu đồng ý. 

Người đàn ông như tìm được nguồn sáng của đời mình, ánh mắt ông lập tức sáng lên. - Cảm ơn cháu. Thật sự cảm ơn cháu. 

Hải Phong lấy điện thoại gọi về cho bố vợ. Ông nhìn thấy hai con thì vô cùng vui mừng, tíu tít hỏi thăm xem bao giờ về. Ông đã xem được ngày tốt cho hai đứa tổ chức đám cưới. 

- Bố ơi. 

- Sao con? 

Ông nhìn Âu Lan thoáng lo lắng. 

- Đã có chuyện gì xảy ra sao? Hai đứa có chuyện gì hả? 

- Bố có thể nói cho con biết, bố đã nhận nuôi con như thế nào không? 

Bố Lan ngạc nhiên. 

- Sao tự dưng con lại hỏi chuyện này? Nó liên quan gì tới đám cưới của hai đứa hả? Hải Phong xoa xoa vai Âu Lan, đỡ lời. 

- Dạ không ảnh hưởng gì cả, chỉ là vợ con muốn kể con nghe mà cô ấy bảo phải hỏi bố đoạn đầu thôi ạ. 

Bố Lan lập tức tin ngay, ông nhớ lại. 

- Hôm ấy, cùng vào sinh với mẹ con có một cô gái còn rất trẻ, đó là mẹ con. Sau khi sinh thì cô ấy bị băng huyết nên mất ngay sau đó. Còn mẹ con thì con biết rồi đấy.Vì sợ mẹ đau buồn nên bố đã đề nghị bệnh viện được nhận con sau khi không tìm thấy người thân của mẹ con. 

- Bố có nhớ mẹ con lúc ấy tên là gì không? 

- Có, vì bố còn đứng ra làm thủ tục chôn cất cho mẹ con. Cô gái xấu số ấy không có người thân thích nào cả? Khi vào viện là do kiệt sức nữa nên mới như vậy. 

Không biết nước mắt Âu Lan đã rơi từ bao giờ? Người đàn ông kia cũng chết lặng trên ghế. Hải Phong ôm vợ, bình tĩnh hơn. -Vậy mẹ vợ con tên là gì hả bố? 

- Cô gái ấy tên Nguyễn Phương Ninh. 

Điện thoại trên tay Hải Phong bị chú út giật lấy. Chú nhìn vào màn hình, nặng nhọc lên tiếng. 

- Anh chắc chắn cô ấy là Phương Ninh chú? 

- Anh là ai? Hai đứa con tôi đâu rồi? Hải Phong nhìn chú út an ủi. 

- Chú bình tĩnh, để cháu nói chuyện với bố cho. 

Chú út trả lại điện thoại cho Hải Phong. - Bố nhớ chắc chắn tên mẹ vợ con chứ 

- Con không tin thì khi nào hai đứa về bố đưa đi viếng mộ cô ấy.Thật ra mấy lần bố định đưa Lan đi nhưng nhiều chuyện liên tiếp xảy ra trong nhà quá mà chưa làm được. Bố là người lo hậu sự cho cô ấy thì làm sao mà không nhớ tên được. 

- Dạ, con cảm ơn bố. Sang tuần bọn con sẽ về ạ. 

- Ừ, hai đứa giữ gìn sức khỏe nhé! 

Đã tắt điện thoại nhưng cả bốn người lặng lẽ nhìn nhau. Người đau khổ nhất lúc này là chú út. Không phải nói ra mà ai cũng biết chú đàn suy sụp và tự trách mình như thế nào? 

Mãi lúc lâu, ông mới ngẩng mặt lên với đôi mắt đỏ ngầu. 

- Chị dâu, tội lỗi em gây ra bây giờ con gái em gánh là sao? Không cần xét nghiệm thì Âu Lan cũng là con gái em.Vậy Việt Phong và Âu Lan là hai anh em rồi, làm sao mà chúng... 

Trên khuôn mặt người đàn ông ấy, hằn lên sự đau đớn khiến người đối diện cũng phải rơi nước mắt. 

Cả Hải Phong và bà Hứa lúc này mới nghĩ ra vấn đề. Nhưng chưa