Ánh đèn ở hành lang của sở cảnh sát luôn ảm đạm, màu trắng của đèn chiếu xuống sàn nhà, phản chiếu lên một màu xanh kì lạ.

+

Một bóng người cao gầy bước nhanh qua hành lang, trong tay là một tập tài liệu dày cộm, thỉnh thoảng còn chỉnh lại cặp kính trên sống mũi.

Bước vào văn phòng, người đó đập tài liệu xuống bàn, *bốp* một tiếng, làm người phụ nữ ở đối diện đang nhàm chán chơi đánh bài trên máy tính ngẩng đầu nhìn.

"Sao tức giận như vậy, dọa người ta sợ thì làm sao?" - Dù nói thế, nhưng giọng nói của người phụ nữ rất bình thản. Tiếp tục cầm con chuột chơi game, hoàn toàn không có vẻ gì sợ.

Do cúi đầu, mái tóc dài rủ xuống trước ngực, sau gọng kính đen là một đôi mắt có thần nhìn chằm chằm lên mặt bàn: "Vụ án trường trung học Thủy Quang, chị có nghe nói không Nhậm Nhiễm."

"À..cái đó..." - Nhậm Nhiễm dáng vẻ như buồn ngủ, chậm chạp nói: "Hình như là việc của em mà, em là cảnh sát, chị chỉ là một công dân nhỏ bé, liên quan gì chứ?"

Do nhìn chằm chằm Nhậm Nhiễm, hình như chị ấy vừa mới đi làm tóc, những lọn tóc xoăn dài độ cong lớn hơn, làm chị ấy có vẻ chững chạc. Nét mặt Nhậm Nhiễm cứ như chẳng có gì liên quan đến mình, ánh mắt lại chuyển về màn hình máy tính. Cô ngáp một cái, kính tuột xuống, định đẩy lên. Thì Do đột nhiên đứng dậy, đưa tay tháo kính của Nhậm Nhiễm ra.

"Này....làm gì thế!" - Nhậm Nhiễm khó hiểu nhìn Do.

Do tức giận nói: "Không liên quan vậy chị chạy tới phòng làm việc của em làm gì? Đây là nơi một người dân bình thường có thể tới sao? Còn nữa, ai cho chị dùng mắt kính của em? Là ai luôn nói phải khiêm tốn biết điều?"

Nhậm Nhiễm im lặng nhìn Do đang tức giận, chớp mắt vài cái.

"Không có chuyện gì thì biến ngay!" - Do cầm kính với hồ sơ ném vào Nhậm Nhiễm, bực bội ngồi xuống sopha.

Không khí như bị đóng băng, cả người Do chìm vào trong sopha, chống đầu với nét mặt bực bội. Nhậm Nhiễm thở dài, nhặt cái kính lên đeo lại, cúi người từ từ nhặt lên những tờ giấy nằm dưới đất, xếp lại theo thứ tự, rồi kẹp vào bìa hồ sơ. Nàng vừa thu dọn vừa nói: "Chị thấy mấy hôm nay tâm trạng của em không được tốt, đi sớm về trễ. Hiểu là gần đây xảy ra nhiều án mạng, em mệt, nên mới đến chờ em tan ca. Muốn mời em đi ăn món lẩu yêu thích, nhưng chờ lâu cũng không thấy em đâu, gọi điện em không nghe, nên chị cũng có chút không vui. Xin lỗi......"

Do ngồi đó nhìn Nhậm Nhiễm chậm chạp bận rộn, không nói gì.

Nhậm Nhiễm sắp xếp xong tài liệu, đi đến cạnh Do ôm cô vào lòng, khẽ cắn lỗ tai của cô nói: "Giận đến vậy sao? Tối nay chị giúp em chữa lửa nhé?"

Lỗ tai Do bị Nhậm Nhiễm làm nóng bừng, đỏ đến tận cả mặt. Nàng đẩy Nhậm Nhiễm ra: "Điên à, ở nơi làm việc đừng có làm mấy chuyện hèn hạ này."

Nhậm Nhiễm bất đắc dĩ buông tay: "Tiểu khả ái của chị lại nói mình hèn hạ, làm sao sống nổi qua mùa trăng này đây."

Do liếc Nhậm Nhiễm, nhếch khóe môi: "Chị về trước đi, chút nữa em phải họp."

Nét mặt Nhậm Nhiễm liền méo xẹo: "Lại họp? Không phải chứ! Cả tuần qua khi chị ngủ em vẫn chưa về, khi chị thức thì em đi mất tiêu."

"Được rồi, được rồi. Không phải gần đây có nhiều án mạng sao? Chờ xong sẽ ổn cả thôi."

"Thân ái, em đang dỗ em bé sao?"

Do trừng cô: "Về ngay!"

"Được...được rồi..." - Nhậm Nhiễm thở dài, mặc áo khoác nói: "Phải rồi, cái người tên Tô Á bị rơi xuống đường tàu điện ngầm......"

"Sao?"

"Là chị giúp trang điểm thi thể của cô ấy. Cái xác hoàn toàn biến dạng, một mình chị ở trong phòng đối mặt với cô ấy tới sáng. Trái tim mình đã cứng như kim cương, gió táp mưa sa cũng không thể lay động. Nhớ năm đó chưa trở thành một người trang điểm tử thi, chị cũng là một cô gái bé nhỏ xinh đẹp. Thật đáng thương........."

Do ngắt lời cô: "Vào trọng điểm."

"Trọng điểm à...." - Nhậm Nhiễm kéo khóa áo khoác lên: "Chị đến đám tang của cô ấy, mẹ của cô ấy nói rằng cô ấy vừa đăng ký một chuyến du học ở Úc, hình như là vì thất tình nên muốn thay đổi môi trường. Kế hoạch ra nước ngoài đã được sắp xếp đầy đủ, thì tại sao lại nói cô ấy muốn tự sát."

Do nâng kính: "Em cũng cảm thấy cô ấy không phải tự sát. Em xem cctv ở ga tàu điện ngầm, khi Tô Á rơi vào đường ray xe lửa, xung quanh có rất nhiều người. Cho dù thật sự bị người ta đẩy xuống, thì cũng không biết ai ra tay. Nói là ngộ sát cũng có khả năng."

"Vậy vụ án của trường Thủy Quang thì sao?"

"À....." - Do cầm lấy tài liệu, mở ra: "Hung thủ đã bị bắn chết, là cha của một học sinh tên Tào Phượng. Nghe nói người đàn ông này trước kia từng là trưởng phòng, ông ấy với vợ suốt ngày cãi nhau. Có thể vì hoàn cảnh gia đình, nên con gái của họ từng bị đưa vào bệnh viện tâm thần, nhưng năm đó cũng là lúc ông có cơ hội thăng chức, ông sợ việc con gái ở trong bệnh viện tâm thần sẽ ảnh hưởng đến việc thăng tiến, nên đã đón con gái về nhà. Không ngờ, sau khi con gái về nhà liền giết chết mẹ, rồi tự sát. Ảnh hưởng thật sự rất lớn, sự nghiệp của ông cũng rơi xuống đáy vực. Gia đình tan nát làm ông chịu sự đả kích lớn, nên đã làm ra hành động trả thù. Ông cho rằng những học sinh đã tung tin đồn thất thiệt, đã làm hại con gái ông, hủy hoại cả cuộc đời ông, nhưng ông ta không nghĩ tới tự bản thân đã có vấn đề. Mình có đến lễ truy điệu ở trường Thủy Quang, nhưng chỉ đến một lúc rồi về, không chịu nổi những giọt nước mắt của các bậc cha mẹ kia. Aiz... những đứa trẻ bị ông ta giết, đều vô tội mà..."

Nhậm Nhiễm thấy tâm trạng Do không tốt, đi tới ôm cô vào lòng, cằm chống lên trán cô nói: "Chị rất thích cái lòng tốt ngốc nghếch này của em........."

"Đi chết đi!" - Do khó chịu xoay người.

"Chị chết thì em làm sao?" - Nhậm Nhiễm cười ha ha: "Chị chờ em về, đừng quá lao lực."

Dù qua lớp áo khoác dày, Do vẫn có thể cảm nhận được thân nhiệt ấm áp của Nhậm Nhiễm. Mấy ngày qua mệt mỏi, thần kinh căng thẳng, nhưng cái ôm và lời nói ấm áp của Nhậm Nhiễm đã làm cơ thể Do được thả lỏng. Do cũng định nói gì đó, nhưng cuối cùng vẫn cứng miệng nói: "Biết rồi, chị mau về đi."

Do đứng trước cửa sổ văn phòng, nhìn chiếc xe của Nhậm Nhiễm khuất dần trong bóng tối. Nàng khẽ thở dài, rót cho mình một ly cafe.

Sau cuộc họp, nàng cầm tài liệu trở về văn phòng kiểm tra lại lần nữa, lấy ra cctv đoạn Tô Á rơi xuống đường ray, phát đi phát lại đến tám lần, cũng không tìm thấy chỗ khả nghi.  Vì trong nội tâm của Tô Á có suy nghĩ tiêu cực? Hay là cô ấy gặp phải sự kiện linh dị nên không thể tự cứu mình? Suy nghĩ thứ hai vừa ra, Do liền lắc đầu. Không được, nàng là cảnh sát, tại sao lại nghĩ tới mấy chuyện thần ma kia?

Do dụi đôi mắt mệt mỏi, mở tài liệu, xem thông tin về vụ án giết người của tài xế. Đột nhiên một cái tên làm cho nàng dừng lại.

"Bộ Tiểu Ngạn? Sao lại là cô ta?" - Do cảm thấy, bất luận là gì, phải gặp được cô gái này.