Chương 153

Quả thật đàn ông đều là sinh vật suy nghĩ bằng nửa thân dưới, anh trai xuất sắc của cô ấy cũng không ngoại lệ.

“Anh đúng là bỉ ổi!”

Cô ấy ngẫm lại, rất hóng hớt hỏi thêm: “Hai người ở chung rồi à?”

Hoắc Minh cười cười.

Bỉ ổi… Có thằng đàn ông nào mà không bỉ ổi cơ chứ? Gặp phải người phụ nữ mà mình muốn ôm ấp mà còn kìm nén làm Liễu Hạ Huệ thì không phải là đạo đức giả quá hay sao!

Hoắc Minh Châu bỗng nhiên nhớ tới một chuyện đứng đắn, ngọt ngào nói cho anh: “Dạo gần đây mẹ đang say mê xem bói đoán mệnh lắm đấy, mẹ tìm được một ông thầy cao tay tính cho anh, bảo cái người được định sẵn trong cuộc đời anh là người tuổi Mèo.”

Tuổi Mèo?

Hoắc Minh lại ma xui quỷ khiến mà nhớ tới, Ôn Noãn tuổi Mèo.

Trùng hợp đến thế cơ à?

Trên mặt anh không để lộ biểu tình gì, nhẹ nhàng gõ đầu cô em: “Mê tín dị đoan thế này mà em cũng tin?”

Hoắc Minh Châu tỉ mỉ ngẫm lại.

Cũng đúng! Đoán mệnh nói cô và người tuổi Dê chính là một đôi, Cố Trường Khanh lại không phải tuổi Dê, thế là không chuẩn rồi…

Ngay lúc hai anh em đang nói chuyện, Ôn Noãn ở đằng kia không muốn ở riêng với Cố Trường Khanh nên định đi vào trong nhà.

Vừa mới xoay người thì đã thấy hai anh em nhà họ Hoắc.

Cố Trường Khanh cũng vậy, vừa quay ra đã thấy Hoắc Minh và Hoắc Minh Châu đứng ở đối diện, không biết Hoắc Minh lấp liếm thế nào mà Minh Châu lại không hề có vẻ tức giận gì, còn cười tủm tỉm vẫy tay về phía hắn.

Cố Trường Khanh toát mồ hôi lạnh.

Hoắc Minh Châu đi qua ôm cánh tay hắn, ngọt ngào mà nói: “Cố Trường Khanh, Ôn Noãn là bạn gái của anh em, về sau anh phải đối xử tốt với cô ấy chút nhé.”

Cố Trường Khanh ngắm nhìn khuôn mặt nhỏ xinh xắn của cô ấy, sau đó dời ánh mắt lên khuôn mặt Ôn Noãn.

Hắn mở miệng nói bóng gió sâu xa: “Yên tâm, anh nhất định sẽ đối xử tốt với cô ấy!”

Hoắc Minh Châu nhón chân hôn hắn một cái: “Em biết ngay là anh thương em nhất mà!”

Cố Trường Khanh dỗ dành cô ấy như dỗ trẻ con, quả nhiên Hoắc Minh Châu vui quá chừng, rất hào hứng nói: “Anh trai em nói Ôn Noãn nấu cơm khéo lắm, hay là chút nữa chúng ta đi ăn bữa khuya đi?”

Cô ấy lấy lòng Ôn Noãn: “Xin cô đó, đồ ăn ở đây tôi ăn không quen tí nào.”

Đối diện với khuôn mặt nhỏ nhắn rạng rỡ xinh đẹp kia, Ôn Noãn thực sự không thể ghét nổi.

Nhưng trong lòng cô hiểu rõ, điều này quá nửa là bởi vì cô thích Hoắc Minh nên cũng đặc biệt khoan dung Hoắc Minh Châu.

Suy nghĩ này khiến Ôn Noãn vô cùng ngại ngùng.

Cô không nhịn được nhìn về phía Hoắc Minh…

Hoắc Minh đón lấy ánh mắt của cô, hơi tức giận!