Hôm ấy là một ngày đẹp trời.

Tiểu Yến Tử có vẻ rất phấn khởi, đứng giữa sân, tay cầm một cây roi chín khúc múa may. Tử Vy và Kim Tỏa cùng với Minh Nguyệt, Thể Hà, Tiểu Đặng Tử, Tiểu Trác Tử đứng gần đấy xem cô nàng biểu diễn.

Tiểu Yến Tử sau khi đi roi một màn, nói:

- Tử Vy, hôm nay sức khỏe muội đã hồi phục. Vậy phải bắt đầu luyện võ đi. Cả đám Kim Tỏa, Minh Nguyệt, Thể Hà, Tiểu Đặng Tử, Tiểu Trác Tử đều phải học. Vì bây giờ ta thấy, chẳng biết võ công rất là nguy hiểm. Cái Thấu Phương Trai này cứ bị người ta đe dọa. Vì vậy người người đều phải học võ công, tất cả đều phải là cao thủ!

Tử Vy cười:

- Học gì thì học chứ học võ công, tôi chẳng học được đâu.

- Làm sao lại không được? Muội thấy đấy ngay cái món Lễ Vận gì đó khó nuốt thấy mồ, mà tỉ tỉ đã học được bốn quyển rồi, lại biết làm thơ nữa. Ngày ngày còn phải tập viết. Nếu chữ mà ta học được thì võ nghệ muội cũng phải học được chứ. Nào bắt đầu đi!

Tử Vy né qua một bên.

- Thôi tha cho muội đi, muội học thứ đó chẳng được đâu.

Tiểu Yến Tử đành chuyển mục tiêu.

- Vậy thì Kim Tỏa, mi phải học, vì nhiệm vụ của ngươi là bảo vệ Tử Vy, rất nặng nề. Nếu lần sau mà Tử Vy bị người ta bắt cóc mang đi ức hiếp, là lỗi tại ngươi đấy!

Kim Tỏa tròn mắt:

- Muội học võ ư?

- Đúng rồi, ngươi đấy! Các ngươi đúng ra người người đều phải luyện võ. Vậy mà ai cũng né tránh. Lần sau bị người ta ức hiếp rồi lấy gì mà đánh trả? Thấy mấy người mà tức chết đi được.

Kim Tỏa nhớ lại chuyện Tử Vy bị hành hạ, nổi nóng lên, nói:

- Được rồi, vậy để muội học!

Tiểu Yến Tử thấy có học trò vội múa một đường roi cửu khúc khoa trương, vừa múa vừa nói.

- Đánh ra thế này này, rồi thu hồi như vầy nè. Đánh thì phải đánh mạnh, lúc đánh chân phải đứng cho vững, động tác linh hoạt, là đường roi sẽ linh hoạt.

Đánh xong, giao roi lại cho Kim Tỏa. Kim Tỏa bắt chước Tiểu Yến Tử, vừa múa vừa hét.

- Đánh ra thế này, thu lại thế này. Đánh phải mạnh…

Đang đánh, không ngờ cây roi lại không chuyển động theo ý mà mỗi khúc nó lại hướng về một ngã, đụng nhau nghe lốp cốp. Phần đầu quay lại đập thẳng lên đầu Kim Tỏa, làm bay cả kẹp, sút cả bông tai. Kim Tỏa hoảng quá thu hồi roi lại. Không ngờ đầu roi lại quay qua đánh về phía Tiểu Yến Tử.

Tiểu Yến Tử né nhanh, vừa tránh vừa hét.

- Kim Tỏa, ngươi đánh gì mà kỳ cục vậy. Kẻ thù chưa chết thì ngươi đã tự sát rồi. Đừng đánh về phía tôi, hãy lại đằng kia, chỗ cái cây đó. Hãy xem đó như kẻ thù, và đánh nó, đừng đánh ngược lại mình.

Kim Tỏa nghe lời, nhưng vẫn không làm chủ được cây roi, càng đánh càng trả ngược đòn lại, lúc trúng bản thân, lúc trúng Tiểu Yến Tử. Đám đông đứng đấy vừa hết hồn, vừa tức cười.

Kim Tỏa dừng lại, lắc đầu:

- Không được! Cây roi này như có tà ma vậy. Cầm lên đánh lại giống như con rắn, cong cong quẹo quẹo chứ không nghe lời điều khiển của muội. Nó muốn quay sang đâu tự ý quay, muội giữ lại cũng không được!

- Nói xàm! Cây roi của người ta như vậy mà nói là có ma ư? Muốn dùng nó phải biết điều khiển không chỉ dùng sức thôi. Cây roi này rất hay, tại muội không biết điều khiển chứ mỗi khúc nó đều có công dụng khác nhau. Dương đông kích tây đều được. Đánh tới… đúng rồi, mạnh một chút, rồi… thu về…

Kim Tỏa làm lại nhiều lần, bắt đầu điều khiển được ngọn roi, nhưng vẫn chưa thuần thục.

- Hô la. Hấp… Đánh này…, Hu la. hấp thu về… Được rồi!

Thỉnh thoảng ngọn roi lại chệch ra ngoài, lúc thì trúng Tiểu Đặng Tử, lúc lại trúng Tiểu Trác Tử, khiến mọi người không dám đứng gần. Kim Tỏa nói

- Xin lỗi… Xin lỗi nhé. Tôi không cố ý đâu!

Tiểu Đặng Tử lắc đầu.

- Kim Tỏa, có lẽ lúc cô luyện võ xong. Bọn này đều u đầu vỡ trán cả.

Minh Nguyệt chen vào:

- Nào chỉ u đầu vỡ trán, mà lúc đó sợ cả tính mệnh cũng không còn.

Tiểu Trác Tử nói:

- Thôi thôi đủ rồi. Tôi van cô đừng có luyện nữa!

Thể Hà lại ngạc nhiên:

- Cái roi này kỳ cục thật, cái cây đứng sờ sờ ra đó mà không đánh, cứ lựa người phe ta đánh không hà, sao hi hữu vậy?

Người này một tiếng, người kia một tiếng, Tử Vy thấy vậy nói.

- Tiểu Yến Tử, sao lại thật thà vậy. Lúc khởi đầu tập sao không chọn món binh khí nào dễ dàng một chút, chẳng hạn như khúc cây chẳng hạn, mới tập mà sử dụng roi cửu khúc rồi.

Kim Tỏa nghe vậy ngưng lại nói với Tiểu Yến Tử.

- Đúng rồi! Đúng rồi! Chúng ta bắt đầu bằng roi nhất khúc đi.

Tiểu Yến Tử nổi quạu.

- Cái gì mà roi nhất khúc? Từ nào tới giờ ta chưa hề nghe đến món binh khí đó bao giờ!

Kim Tỏa nghe vậy nói:

- Nếu không có thì tôi xin miễn học vậy.

- Không được! Ngươi là người thường xuyên ở cạnh Tử Vy, mi phải học võ để bảo vệ cô ấy. Nào nào ta bắt đầu lại nào. Ta sẽ biểu diễn lại một lại một lần nữa cho ngươi xem.

Tiểu Yến Tử đỡ lấy cây roi cửu khúc, rồi múa ào ào. Đám đông đứng quanh vỗ tay. Tiểu Yến Tử thấy được vỗ tay, hứng chí lên nói.

- Đấy có thấy chưa? Quất roi về phía trước, rồi phía sau, bên phải, bên trái. Trên xuống dưới, lúc quất phải mạnh tay. Đánh thế này nè… Nhắm ngay cổ tay đối phương đi roi, là chắc chắn roi sẽ câu vào tay đối phương ngay. Còn nếu nhắm ngay người hắn, thì hắn cũng khó mà chạy thoát, chắc chắn là sẽ bắt được. Đánh cho đối phương tơi tả mới thôi.

Tiểu Yến Tử vừa nói vừa múa roi. Không ngờ vì quá hứng chí đi roi mạnh quá, nên cán roi cũng tuột khỏi tay và bay thẳng lên cành một cây thông già.

Lúc đó, Tiểu Yến Tứ vội vã biện minh.

- Ờ! Cây roi này, nó đã bị Kim Tỏa dạy bậy nên không nghe lời ta nữa. Nó ham chơi đến độ bỏ ta đi rồi.

Rồi quay lại bảo:

- Tiểu Đặng Tử. Ngươi mau đi nhặt cây roi kia về cho ta xem.

Tiểu Đặng Tử tròn mắt:

- Làm sao nhặt được?

Tiểu Đặng Tử nhìn lên cây, ngọn roi nằm vắt vẻo khá cao, khó bề mà leo tới. Tử Vy nói:

- Thế này chắc phải dùng một chiếc thang cao mới được.

Tiểu Yến Tử lại làm ra ta đây, nói:

- Hừ, cao gì mà cao. Ta phi thân là lên đến đó ngay.

Nói xong là trổ tài phóng lên. Nhưng trèo chưa tới roi đã tuột rơi xuống. Tiểu Yến Tử tức mình, chẳng ngờ cái ngón khinh công của mình lại tệ như vậy. Nhảy lại lần thứ hai cũng chưa lấy được, mà một nhánh thông nhỏ lại xuyên qua mái tóc, làm xổ tung cả mái tóc.

Tử Vy lắc đầu:

- Thôi đủ rồi, đủ rồi. Khinh công thế này nguy hiểm quá, để tôi bảo Kim Tỏa đi lấy cái thang cho nhanh hơn.

Tiểu Đặng Tử nói:

- Nhưng cái thang cao đến tận đó đâu có?

Minh Nguyệt tài khôn:

- Vậy thì bọn mình trồng chuối theo kiểu múa lân đi, chắc sẽ tới ngay.

Tiểu Yến Tử nghe vậy tán đồng ngay.

- Đúng rồi, đúng rồi! Trồng chuối đi, ta sẽ lấy được roi mà.

Thế là cả đám đông kéo tới dưới gốc cây. Tiểu Trác Tử dưới cùng, rồi Tiểu Đặng Tử, Minh Nguyệt, Thể Hà… Cả bọn chưa trèo lên được cây thì "A!" một tiếng. Người dưới cùng không chịu nổi sức nặng cả đám bên trên, sụm chân. Cả bọn bị té cả. Tử Vy khoát tay:

- Thôi đừng có trồng chuối kiểu này nữa, chẳng được việc gì đâu. Không lẽ các bạn ở đây chẳng có ai biết leo cây cả ư?

Tiểu Yến Tử bấy giờ mới ngộ ra:

- À! Đúng rồi phải trèo cây thôi. Vậy mà không nghĩ ra, ngu thật.

Và ra lệnh cho tất cả.

- Bọn bây leo lên cây đi!

Tiểu Yến Tử trèo lên trước, kế đến Tiểu Đặng Tử rồi tới Tiểu Trác Tử.

Tử Vy, Kim Tỏa, Minh Nguyệt, Thể Hà thì đứng ở dưới hồi hộp nhìn lên.

Đang lúc cả ba đang hì hục trèo đến mục tiêu, thì Nhĩ Khang, Nhĩ Thái đến.

Thấy bọn Tiểu Yến Tử đang trèo cây, Nhĩ Khang ngạc nhiên hỏi.

- Các người làm gì mà trèo lên đó vậy?

Tiểu Yến Tử vừa trườn về phía nhánh cây có cây roi cửu khúc, vừa nói.

- Im nào! Ta sắp lấy được nó rồi đây!

Nhĩ Thái quan tâm:

- Cẩn thận đấy, coi chừng té bây giờ!

Nhĩ Khang thấy Tiểu Yến Tử ra rất xa sợ rơi xuống hỏi những người đứng dưới.

- Nào… Chơi trò gì vậy? Mấy người biết họ làm gì không?

Tử Vy đáp:

- Họ định lấy chiếc roi vướng trên ấy đó mà! Nguồn tại http://TruyệnFULL.vn

- Lấy chiếc roi à?

Nhĩ Khang hỏi, rồi khinh công một cách nhẹ nhàng, mang dễ dàng chiếc roi xuống.

Lúc đó Tiểu Yến Tử vẫn còn lơ lửng trên cành, trố mắt nhìn Nhĩ Khang.

- Đã lấy được chiếc roi rồi ư?

- Vâng.

Nhĩ Khang đáp, rồi tiếp:

- Thôi cô xuống đi chứ. Hoàng thượng muốn cô và Tử Vy sang ngự hoa viên cùng xem hoa nở. Có cả Ngũ A Ca ở đấy nữa đó. Đi nhanh lên, đừng để Hoàng thượng chờ.

Tiểu Yến Tử nghe nói vua gọi, vội vàng trèo xuống. Chuyện luyện võ coi như dừng lại ở đây. Yến Tử và Tử Vy trở vào Thấu Phương Trai trang điểm lại một chút, rồi mới đi gặp Hoàng thượng.

Càn Long hoàng đế thấy Tử Vy khỏe khoắn tươi tỉnh thì yên tâm lắm, nhưng vẫn hỏi:

- Tử Vy, thương tích trên mình ngươi đã hoàn toàn khỏi hẳn chưa?

- Bẩm hoàng thượng, đã hết hẳn rồi.

Trong khung cảnh hoa viên hoàng cung rực rỡ với những thảm hoa muôn hồng ngàn tía, nhà vua vui vẻ nhìn đám trẻ. Một Tiểu Yến Tử lanh lợi hoạt bát, một Tử Vy trầm tĩnh dịu dàng, một Vĩnh Kỳ tuấn tú, một Nhĩ Khang nho nhã, một Nhĩ Thái hiên ngang… đúng là nam tài nữ mạo. Nhà vua cảm thấy hài lòng lắm. Nhà vua có lần đã từng gián tiếp tỏ ý cho Lệnh Phi hiểu ngầm rằng Tiểu Yến Tử đã lớn, lại thân thiết với anh em nhà họ Phúc, thì không biết nên gả nàng cho Nhĩ Khang hay là Nhĩ Thái. Vì vậy dịp này nhà vua cứ quan sát Tiểu Yến Tử va anh em họ Phúc xem là nàng xứng với người nào.

Đi một vòng thưởng hoa xong, mọi người vào ngôi nhà ngồi nghỉ, nhà vua bảo:

- Hôm nay trẫm cho gọi các ngươi tới để thưởng hoa, đồng thời cũng để nói về việc trẫm muốn cải trang vi hành trong dân gian, thăm thú dân tình. Tiểu Yến Tử, Tử Vy, có thật là cả hai người cũng muốn đi theo trẫm không?

Tiểu Yến Tử nghe vậy mừng quá, nhảy lên vỗ tay:

- Hay quá! Đương nhiên rồi! Hồi này chúng con gặp nhiều chuyện rắc rối quá, lại cứ giam mình trong cung mãi, buồn chán lắm. Nay phụ hoàng cho chúng con ra ngoài, chẳng những chúng con được vui vẻ, mà biết đâu vận mệnh của chúng con lại chẳng tốt hơn.

Nhà vua hơi ngạc nhiên:

- Trẩm không hiểu! Tại sao chuyện xuất cung lại có liên qua đến vận mệnh của các ngươi?

Tiểu Yến Tử vui vẻ giải thích:

- Đương nhiên là có liên quan rồi. Nhân phùng hỷ sự tinh thần sảng mà (người ta gặp chuyện vui mừng thì tinh thần sảng khoái). Tinh thần sảng khoái thì tất nhiên là thay đổi được vận mệnh, khiến vận xấu không còn nữa.

Nhà vua cười, đăm đăm nhìn cô "công chúa" yêu quý:

- Con thì chỉ thích xuất cung thôi. Được, trẫm thấy là cổ nhân có câu "con gái lớn không nên giữ trong nhà", con cũng đã trưởng thành rồi. Tình hình này thì trẫm phải tính chuyện gả chồng cho con mới được.

Tiểu Yến Tử đang đứng, nghe vậy thì giật mình, hai chân tự nhiên vấp vào nhau suýt ngã, Tử Vy phải vội đỡ nàng. Nhĩ Thái và Vĩnh Kỳ thì đưa mắt nhìn nhau, nét mặt cả hai đều có vẻ căng thẳng. Nhà vua thì lại cảm thấy thích thú, cười ha hả:

- Tiểu Yến Tử, con làm sao vậy? Nghe đến chuyện lấy chồng thì mừng quá đến nổi đứng không vững hay sao?

Tiểu Yến Tử kêu lên:

- Phụ hoàng! Xin phụ hoàng đừng có đùa giỡn, làm con thiếu chút nữa thì ngất xỉu đây này. Con như vầy, không có bà mẹ chồng nào thèm đâu. Xin phụ hoàng đừng có phí tâm lo chuyện đó.

Nhà vua lại cười ha hả:

- Cái gì mà không thèm?…

Rồi không biết hay hữu ý, nhà vua đưa mắt nhìn Nhĩ Khang, nửa đùa nửa thật:

- Nhĩ Khang, giả như trẫm muốn gả Hoàn Châu Công Chúa cho ngươi thì ngươi thấy sao? Có "thèm" không?

Nhĩ Khang giật thót mình trước câu hỏi thật bất ngờ, còn lúng túng chưa biết trả lời sao thì Tiểu Yến Tử đã ngã "bịch" xuống đất. Tử Vy vội đỡ dậy, nhưng Tiểu Yến Tử kéo mạnh quá, khiến nàng ngã xuống đất luôn. Đám cung nữ vội chạy tới đỡ cả hai người lên.

Ba chàng thanh niên thì kín đáo nhìn nhau, mỗi người mang một tâm sự, nét mặt người nào cũng lo lắng bất an.

Nhà vua ngạc nhiên lắm, hết nhìn ba chàng thanh niên, lại nhìn hai nàng mỹ nhân:

Vua Càn Long thấy Tử Vy đã hồi phục, sắc diện hồng hào, rất hài lòng. Nhà Vua hỏi.

- Còn những vết thương trên người ngươi, lành hẳn chưa?

- Dạ, bẩm Hoàng thượng, lành rồi ạ.

Trong hoa viên, lúc đó ngàn hoa đua sắc. Những khóm hoa màu khác nhau tạo thành một không gian đa dạng trữ tình. Gió mát, hương thanh. Đứng giữa đám trẻ tâm hồn vua như trẻ lại. Sự linh hoạt của Tiểu Yến tử, cái trầm lặng trinh nguyên của Tử Vy. Cái hoạt bát của Vĩnh Kỳ, sự nho nhã của Nhĩ Khang, phóng khoáng của Nhĩ Thái. Tạo thành cái không khí sống động tươi sáng quanh người, toàn là trai tài gái sắc cả. Bất chợt cua nhớ đến lời nhắc nhở của Lệnh Phi. Tiểu Yến Tử không còn nhỏ nữa. Con bé lại chơi rất thân với anh em nhà họ Phước. Vậy thì giữa hai chàng trai kia nên gả Tiểu Yến Tử cho ai? Nhĩ Khang hay Nhĩ Thái?

Nghĩ đến đó, bất giác vua liếc nhanh về phía hai anh em họ Phước. Nhà Vua nói.

- Hôm nay các con có mặt đông đủ ở đây, trẫm vui lắm. Vì vài hôm nữa trẫm định làm một cuộc tuần du. Tiểu Yến Tử, Tử Vy. Hai đứa vẫn còn muốn cùng đi cùng với trẫm chứ?

Tiểu Yến Tử nghe hỏi, trả lời ngay.

- Đi chứ, đi chứ! Lúc gần đây con cứ gặp lắm điều xui xẻo. Được đi tuần du với Hoàng A Ma, biết đâu vận xui của bọn con sẽ khỏi.

Vua ngạc nhiên:

- Vận xui của con co dính líu gì đến cuộc tuần du của trẫm?

- Đương nhiên là có sự liên hệ. Vì con người chỉ vui khi tinh thần sảng khoái. Đi ra ngoài hoàng cung, là một điều vui. Có vui thì tinh thần sảng khoái, mà tinh thần đã sảng khoái rồi thì bao nhiêu chuyện bực mình sẽ không còn nữa.

- Con cứ thích long rong ngoài phố. Mà sách vở bảo là Nữ đại bất trung lưu (Con gái lớn rồi không nên giữ lại). Vì vậy ta nghĩ, con cũng đã đến tuổi rồi, điệu này chắc phải kiếm chồng cho con thôi!

Vua Càn Long vừa ngắm Tiểu Yến Tử vừa nói. Lời của vua làm Nhĩ Thái và Vĩnh Kỳ nhìn nhau căng thẳng. Còn Tiểu Yến Tử thì giật mình trợt chân suýt té. Vua Càn Long thấy vậy vui vẻ.

- Sao Tiểu Yến Tử? Làm gì vậy? Vừa nghe đến chuyện lấy chồng, đã mừng quá đứng không vững nữa rồi ư?

Tiểu Yến Tử kêu lên:

- Hoàng A Ma, đừng có nói đùa nữa, con ngã xỉu ngay bây giờ. Con gái xấu xí như con có ai thèm mà lấy. Hoàng A Ma đừng có bận tâm.

Vua Càn Long thú vị.