Editor: Vương Chiêu MeoThời điểm Kinh Ương tỉnh lại trên giường nệm, chỉ thấy bên người có một thiếu nữ chừng 16 17 tuổi đang đứng.

Đầu tiên, cô nhìn thấy không phải là khuôn mặt của thiếu nữ Minh Nguyệt, mà rõ ràng là bối cảnh cổ trang triều Thanh.Là Tổng giám đốc của một công ty chi nhánh, tuy rằng cô rất kinh ngạc với tình huống trước mắt, nhưng trên mặt vẫn biểu hiện trầm tĩnh như nước.- Lão Phật gia, người tỉnh rồi sao?Thiếu nữ thấy Kinh Ương mở mắt, vội tiến lên đỡ cô.- Sắp vào đến cửa cung rồi.

Đi đường xa như vậy, chắc là người mệt rồi?Lúc này Kinh Ương mới chú ý tới dưới thân mình có chút lay động, tuy không rõ ràng cho lắm, nhưng cô vẫn phát hiện ra mình hẳn là đang nằm trong một cái xe ngựa.Giường nệm kê dưới thân làm từ vải sa tanh đỏ thẫm, không gian trong xe ngựa rất lớn, thậm chí ở bên cạnh có hai cung nữ nhỏ tuổi đang quỳ, cúi đầu, làm người khác không nhìn rõ diện mạo.

Nhìn từ dáng người thì chắc là lớn lên cũng không tồi.Trong lòng Kinh Ương mơ hồ suy đoán có thể mình đã xảy ra sự kiện thần quái nào đó rồi.


Cô bất động thanh sắc cúi đầu nhìn bộ móng tay nạm châu ngọc của mình.- Không sao!Chưa rõ ràng tình huống thì cô cũng không muốn nói nhiều.Thiếu nữ bên người thấy cô không muốn nói nữa, đoán là cô mệt mỏi, liền săn sóc cầm đệm dựa đặt vào phía sau cô, để cô dựa càng thoải mái.Kinh Ương dựa vào đệm mềm, nhắm mắt lại, lẳng lặng suy nghĩ về tình huống trước mắt.

Lão Phật gia à ….

Ở triều đại nhà Thanh, người phụ nữ duy nhất mà được xưng tụng là Lão Phật gia chỉ có Thái hậu mà thôi.

Nói như vậy, thân thể này của mình hẳn là người phụ nữ quyền lực nhất Đại Thanh rồi.Cũng không biết mình là Thái hậu nào nữa, hy vọng không phải là Thái hậu thời kỳ Ung Chính, nếu vậy thì chỉ sợ mình cũng chỉ là một cái thùng rỗng mà thôi.- Cung nghênh Lão Phật gia kim an.Cửa cung thứ nhất vang lên.- Cung nghênh Lão Phật gia kim an.Cửa cung thứ hai tiếp tục vang lên tiếng hô.Ước chừng qua một nén nhang (*15 phút), xe ngựa dừng lại, từ bên ngoài truyền đến một tiếng nói:- Cung nghênh Lão Phật gia.Lúc này, hai cung nữ trên xe ngựa mới vén rèm, sau đó từng người quỳ ở một bên.Kinh Ương đưa tay đặt vào tay thiếu nữ, để nàng đỡ mình ra xe ngựa.

Xuống xe ngựa xong, cô mới nhìn thấy một tảng người lớn quỳ trước mặt.Cờ xí minh hoàng lật phật bay trong gió.Thiếu nữ đỡ cô đi đến một người đàn ông trung niên mặc long bào.- Nhi thần cung nghênh Hoàng ngạch nương.Người đàn ông trung niên thái độ cung kính.

Từ sắc mặt mà nhìn thì có vẻ như không có bất hòa gì với mình.

Xem ra mình không phải là mẹ của hoàng đế Ung Chính rồi.


Kinh Ương khẽ thở phào nhẹ nhõm.- Hoàng đế không cần đa lễ, mấy ngày nay vất vả rồi.Kinh Ương hơi mỉm cười, thái độ đắn đo thích đáng.- Thần thiếp cung nghênh Lão Phật gia.Một đám phụ nữ đứng phía sau hoàng đế liên tục hành lễ.- Không cần đa lễ.Ánh mắt Kinh Ương dừng trên hai người phụ nữ đứng gần Hoàng đế nhất, trong đó một người mặc phượng bào, thần sắc cung kính lại có chút khô khan, một người khác diện mạo không tầm thường, nhưng từ giữa mặt mày tỏa ra mị hoặc khôn kể.

Từ góc độ phụ nữ mà xem thì loại phụ nữ này từ trước đến nay không được những người phụ nữ khác yêu quý, chỉ là xem ra bụng nàng ta hơi nhô lên, hẳn là đang mang thai.- Hoàng hậu quản lý hậu cung vất vả rồi.Kinh Ương hơi gật đầu với Hoàng hậu một cái, tỏ vẻ mình công nhận người này.Cùng là phụ nữ với nhau, người phụ nữ này khiến cho cô có cảm tình hơn người kia, cho nên, cô không ngại trong trường hợp này tỏ vẻ mình coi trọng vị Hoàng hậu này, coi như là giúp nàng một phen.- Thần thiếp sợ hãi, Hoàng ngạch nương quá lời.Hoàng hậu dường như có chút thụ sủng nhược kinh, cuống quýt trả lời.(Lời tác giả: đoạn đối thoại trên không hợp với nguyên tác, kính mong mọi người làm lơ)Xem thái độ này, hẳn là nàng ta không được hoàng đế sủng.

Kinh Ương dường như là không có nhìn thấy bất an trong mắt người phụ nữ khác bên cạnh, đang định mở miệng, đột nhiên bị hai thiếu nữ tự dưng lao tới quỳ gối trước mặt mình dọa cho sững sờ.Đây là chặn đường giải oan à? Cô nhìn một thiếu nữ trong đó rơi đồ trang trí trên chu thoa leng ka leng keng đầy đất, hơi nhíu mày.

Với những trường hợp khác nhau phải có biểu hiện khác nhau, đây là đạo lý làm người cơ bản nhất, lấy bối cảnh thời đại cùng với trường hợp này, hành động của cô thiếu nữ kia xem như là đại bất kính.- Tiểu Yến Tử, Tử Vi cung nghênh Lão Phật gia, Lão Phật gia thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế.Thanh âm rất êm tai, rất ôn nhu, nhưng mà Kinh Ương lại cảm thấy thanh âm này không khác gì ác mộng.

Cô cảm thấy, không có gì so với một màn trước mắt làm cho cô cảm thấy xong đời như này.Rốt cuộc cô đã biết đây là thời đại nào rồi, cũng hiểu thân thể mình xuyên tới là ai.


Có chút vô lực xua xua tay, cô không muốn nhìn thấy hai người kia.Loạt động tác của Kinh Ương lọt vào trong mắt người khác liền có vẻ có ý vị sâu xa.Xem bộ dáng này thì có vẻ như Lão Phật gia không thích hai vị cách cách dân gian rồi.

Hoàng Thượng xưa nay lại là người con hiếu thuận.

Xem ra, từ nay về sau, hai vị cách cách này không còn lộng hành được như trước rồi..