Editor: Vương Chiêu MeoNếu thượng đế cho Kinh Ương một lần lựa chọn, cô sẽ không bao giờ chọn xuyên đến cái thế giới Quỳnh Dao ác độc chuyên dùng để mắng chửi người này.

Cô mở mắt ra, nhìn thấy vẫn là những bình phong có giá trị liên thành, những món đồ cổ như cũ, còn cả rèm thêu hoa phục cổ.Xốc rèm lên, liền thấy hai ma ma đang an tĩnh đứng ở chân giường.

Thấy động tác xốc rèm của cô, hai người họ vội thỉnh an.

Một ma ma đi lên treo rèm, hầu hạ cô mặc quần áo, một ma ma khác thì đi ra gian ngoài, gọi cung nữ sớm hầu ở bên ngoài bưng dụng cụ rửa mặt, tay chân nhẹ nhàng vào nhà, để hầu hạ cô rửa mặt.Sau khi rửa mặt, chải đầu xong, đội lên cái kỳ đầu không tính là nhẹ, cô ngồi vào bàn ăn dùng đồ ăn sáng.

Kinh Ương nhìn thấy những món ăn tinh xảo, lại một lần nữa tin tưởng sách sử ghi lại Càn Long hiếu thuận là không sai, bởi vì, cho dù là Thái hậu, thì những món đồ ăn sáng này cũng được coi như là cực kỳ xa hoa.Dùng xong bữa sáng, liền có cung nữ nhanh chóng vào dọn dẹp bàn ăn.


Kinh Ương có chút mệt mỏi nhắm mắt lại, liền thấy Tình Nhi dẫn hai cung nữ đi tới, vung khăn lên:- Tình Nhi thỉnh an Lão Phật gia.- Miễn lễ.Kinh Ương vẻ mặt ôn hòa, cười nói.- Tình Nhi à, trước mặt ai gia, con không cần câu nệ như thế.

Ngồi đi!- Tạ Lão Phật gia.Tình Nhi không ngốc.

Cho dù Lão Phật gia vạn phần sủng ái mình, thì nơi này chính là hoàng cung, nếu không tuân thủ lễ nghĩa thì cuối cùng chỉ có đường chết.

Lão Phật gia sủng ái mình vốn là thành lập trên sự hiểu chuyện ngoan ngoãn của mình.

Nếu mình không còn hiểu chuyện, không còn ngoan ngoãn, vậy thì sự sủng ái này cũng sẽ biến mất ngay lập tức.Hiện tại, nàng không có gì trong tay cả, thứ duy nhất có là sự sủng ái của Lão Phật gia.

Cho nên, nàng càng thêm mong muốn được Lão Phật gia yêu thích, một bước cũng không thể đi sai.Ví dụ như nói, Lão Phật gia là một người chú ý quy củ.Không có quy củ thì không làm được gì, đây là đạo lý làm người cơ bản nhất, cũng là yêu cầu thấp nhất với người trong cung của Lão Phật gia.- Bẩm Lão Phật gia, Hoàng hậu nương nương dẫn các nương nương các cung, cách cách tới thỉnh an người.Một thái giám đi vào, quỳ xuống tâu bẩm.Lúc này Kinh Ương mới nhớ tới, cổ đại có quy củ con dâu phải thỉnh an mẹ chồng, mà trong cung thì càng yêu cầu nghiêm khắc, liền gật gật đầu.Thái giám hiểu ý, lập tức khom người lui ra, tuyên các vị nương nương ở ngoài cung vào yết kiến.

Trải qua chuyện nhốn nháo của Hoàn Châu cách cách ngày hôm qua, hôm nay trong cung không còn an tĩnh nữa.

Chỉ sợ là các vị nương nương này muốn nhìn xem tâm tình của Lão Phật gia hôm nay như thế nào, cùng với cái nhìn đối với hai vị cách cách kia.Trong cung có khối người muốn hai vị cách cách kia không tốt, còn muốn cứu các nàng, ngoài hai vị ở Duyên Hi cung và Cảnh Dương cung ra thì chắc chẳng còn ai.Nhóm những phi tần, cách cách không đủ phẩm cấp, trừ phi được Thái hậu triệu kiến, còn không thì không có tư cách tới thỉnh an.

Mà Hoàng hậu là người đứng đầu lục cung, đương nhiên là có tư cách phán định ai có thể tới thỉnh an, ai không thể.Kinh Ương nhìn dàn nữ tử hành lễ trước mắt mình, sắc mặt bất biến.

Cô không có sự thiện lương ngây thơ như những nữ chính xuyên không nào đó.


Tại thời điểm này, thời đại này, mà dám tuyên dương quan điểm bình đẳng thì chỉ có khi nào cô não tàn mà thôi.

Xã hội phong kiến lấy đâu ra bình đẳng? Việc cô cần phải làm là sắm vai Thái hậu thật tốt, sau đó, khi trò chơi kết thúc thì quay trở lại thế giới của mình.Hoàng Hậu, Quý phi, phi tử, tần, sau đó là cách cách, những người phụ nữ này làm Kinh Ương hiểu ra một chuyện, đó là xuất phẩm trong hoàng gia thì đều là tinh phẩm.

Mỗi tiếng nói, mỗi cử động, đúng thực là không có làm nhục phong phạm hoàng gia.

Nghĩ đến Hoàn Châu cách cách kia, cô liền cảm thấy đau đầu.

Ban ngồi cho đám phi tần, cách cách, nói chuyện phiếm, làm trò trước mặt chúng phi tần mà thưởng cho Hoàng hậu một chuỗi Phật châu, thưởng cho Thuần quý phi một bộ vòng tay, sau đó, cô cho mọi người quỳ an, chỉ giữ lại Hoàng hậu và cách cách phía sau nàng.Vừa rồi, Hoàng hậu nhìn mình muốn nói lại thôi, chắc là có chuyện gì đó muốn bàn với mình đây.Từ trước đến nay, Thuần Quý phi không được sủng ái.

Tuy rằng nàng sinh một cách cách, hai a ca, nhưng mấy năm gần đây, gần như Hoàng Thượng không còn tới cung của mình nữa.


Nàng cũng không nghĩ tới, vị Lão Phật gia trước giờ không mặn không nhạt với mình, nay lại ban thưởng đồ cho mình.Nàng nhìn sang Lệnh phi sắc mặt không tốt.

Sáng nay, Lão Phật gia còn không thèm nhìn nàng ta lấy một cái, cho dù trong bụng nàng ta còn có long chủng.Trước giờ, các phi tần khác chỉ lãnh đạm với mình, nay cũng cười vui vẻ mà nói chuyện với mình.

Thuần Quý phi làm như không biết khi xưa các nàng ta đối xử như nào với mình, đáp lại có lễ mà không xa cách, che vòng cổ trên tay, có chút thấp thỏm bất an.

Lão Phật gia đến tột cùng là có dụng ý gì? Bà ấy ban Phật châu cho Hoàng hậu, chính là muốn nói cho các phi tần biết, Hoàng hậu có địa vị chí cao vô thượng trong lục cung.

Nhưng mà, ban thưởng vòng tay cho mình thì là có ý gì?.