*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: Trà Đá.

Hoắc Diệc Thanh nói lại đoạn hội thoại ban nãy cho Phó Lệ Minh nghe, sau đó thử thăm dò anh: “Có phải hai người đã xảy ra chuyện gì không vui rồi hả? Tôi vừa mới nhắc đến cậu thì cô ấy lập tức không vui.”

Phó Lệ Minh trả lời: “Không có.”

Giọng nói của anh rất kiên định, Hoắc Diệc Thanh nghi ngờ: “Thật không?”

Phó Lệ Minh hơi nhíu mày, không đáp lại ngay lập tức, anh nhớ lại vào hôm gặp nhau có phải đã làm chuyện gì khiến cô không vui không.

Hoắc Diệc Thanh vừa nhìn đã biết có vấn đề, hiểu bạn cho nên muốn giúp bạn: “Nghe Giang Khải nói thứ bảy tuần trước cậu đi cùng với Cố Du, hai người đi… Làm đồ gốm hả?”

Ngày đó Giang Khải kích động gọi điện thoại cho anh ấy, nói suy đoán của bản thân, sau đó hai người lại hỏi Phó Lệ Minh, nhưng anh cũng không nói gì. Vừa rồi nghe màn đối thoại giữa anh và Cố Du, thì hiểu rõ hết thảy.

Phó Lệ Minh: “Ừ.”

“Ngày đó cậu có chọc cô ấy tức giận không đó?”

“Không có.”

“Sau đó thì sao?”

“Sau đó cái gì?” Phó Lệ Minh bày ra bộ dáng không hiểu.

Hoắc Diệc Thanh: “Mấy ngày nay cậu có khiến cô ấy không vui không?”

Phó Lệ Minh: “Không có.”

Trong lòng Hoắc Diệc Thanh phức tạp: “Tối chủ nhật cậu đã bay ra nước ngoài, mấy ngày nay cậu không liên lạc với cô ấy à?”

“Thỉnh thoảng, hơn nữa ở xa như vậy, liên lạc rồi làm gì đây?”

Hoắc Diệc Thanh ôm trán, không muốn nhìn Phó Lệ Minh. Anh ấy cần phải sắp xếp lại ngôn ngữ, phải nói như thế nào mới khiến người đàn ông xi măng cốt thép này hiểu được vấn đề nằm ở đâu đây.

“Hôm thứ bảy hai người đi chơi rất vui vẻ đúng không? Cho dù cậu không thừa nhân, nhưng bọn tớ đều nhìn ra được cậu có ý với cô ấy, còn Cố Du thì sao? Cô ấy chịu đi với cậu một ngày, hơn nữa nói thẳng ra thì cậu cũng coi như là người rất hấp dẫn với phụ nữ, có phải cô ấy cũng rung động với cậu rồi không?”

Về hình ảnh ngày đó, Phó Lệ Minh vẫn còn nhớ đi nhớ lại, từng cái nhíu mày hay nụ cười của cô, còn có ánh mắt tình cờ của cô…

Nhưng mà những chuyện này sao phải nói với Hoắc Diệc Thanh?

“Cậu muốn nói điều gì?”

“Ý tôi là cho dù cô ấy có chút xíu rung động với cậu, nhưng mấy ngày nay cậu lại không quan tâm cũng không liên lạc với cô ấy, thì cô ấy sẽ nghĩ bản thân hết hy vọng rồi.”

Hết hy vọng…

“Cậu tích cực hơn một chút được không? Cố Du có vẻ khó theo đuổi, cậu cứ như bây giờ, thì có lẽ cả đời cũng không cưa đổ cô ấy.”

Phó Lệ Minh không nói được một lời, bỗng nhiên đứng dậy.

Hoắc Diệc Thanh vội vàng nói: “Cậu định làm gì? Tích cực thì cũng phải cách, ở công ty thì cậu nên khiêm tốn một chút, đừng tạo nên mấy tin đồn không tốt cho Cố Du.”

Hiện tại Phó Lệ Minh cảm thấy rất phiền lòng, công việc sức đầu mẻ trán cũng không phiền như vậy.

Lúc đi ra khỏi văn phòng Hoắc Diệc Thanh, anh liếc mắt thì lập tức thấy cô đang trao đổi công việc với đồng nghiệp.

Có người lên tiếng chào hỏi anh, những người khác nghe thấy cũng ngẩng đầu nhìn anh, bao gồm cả Cố Du.

Mọi người đều lễ phép chào hỏi anh, ngoại trừ Cố Du.

Cô lại cúi đầu nói chuyện với đồng nghiệp, không nhìn anh nữa.

Trái tim có chút nghẹn.

Phó Lệ Minh đi xuyên qua khu làm việc, rời đi không quay đầu lại.

Bóng dáng anh biến mất ở ngoài cửa, đồng nghiệp bắt đầu bát quái.

“Có vẻ như tổng giám đốc Phó không vui, đừng nói là tổng giám đốc Hoắc khiến anh ấy không thoải mái?”

“Đàn ông thì ầm ĩ cái gì? Huống chi lúc nãy tổng giám đốc Phó cầm một túi giấy, có lẽ là hạt cà phê. Nghe nói anh ấy mới đi công tác về, vừa về đã tự tay mang quà xuống tặng, tình cảm cũng quá tốt đi chứ.”

“Nói cũng đúng, trước kia chưa từng có chuyện như vậy.”

“Mọi người nói xem chuyện giữa Dung Tĩnh và tổng giám đốc Phó có phải là sự thật hay không?”

“Ai da, không biết vì sao mà tôi lại không hy vọng tổng giám đốc Phó và cô ta thành một đôi.”

“Vậy cô hy vọng tổng giám đốc Phó với ai? Với cô hả?”

“Cô muốn chết hả! Tôi làm sao trèo cao như vậy được.”



Các đồng nghiệp thay nhau nói một câu, Cố Du không muốn nghe, cầm lấy tài liệu trong tay quay về chỗ ngồi.

“Cố Du, cô nghĩ tổng giám đốc Phó và Dung tiểu thư có xứng đôi không?” Đồng nghiệp nghĩ Cố Du lạnh nhạt, nên hỏi cô.

Cố Du cười một chút, nói: “Tôi không biết.”

“Không biết chính là không xứng rồi còn gì, đúng không, bọn họ rõ ràng không xứng.”

Cố Du không nói thêm gì nữa, xứng hay không xứng thì cũng không liên quan gì đến cô, cô chỉ hy vọng mau đến giờ tan làm, cô muốn đi ăn.

~

Khi chưa đến giờ tan làm, Phó Lệ Minh đã rời công ty trước, xuống bãi đậu xe lái xe ra đứng ở ven đường.

Ánh mắt anh hơn phân nửa thời gian đều dừng lại ngay cổng ra vào, thỉnh thoảng nhìn đồng hồ, ngón tay đặt trên vô lăng cứ gõ lên gõ xuống một cách đều đặn.

Cuối cùng, nhân viên của Sang Thành cũng ra về, anh tìm bóng dáng Cố Du, đột nhiên phía trước xuất hiện một chiếc xe màu trắng quen mắt, anh tập trung nhìn vào biển số xe anh vẫn còn nhớ rõ.

Tâm trạng chờ mong đột nhiên đi xuống.

Cố Du xuất hiện, lúc cô nhìn thấy chiếc xe màu trắng thì gương mặt sáng lên, tươi cười rạng rỡ, nhưng