*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: Trà Đá.

Sau khi cô thêm anh vào Wechat, thì Phó Lệ Minh nhanh chóng gởi đến một hình ảnh.

Là cái chén đầu heo màu hồng cô làm, nhưng mà… Bây giờ trên đỉnh đầu con heo đã thành bồn hoa.

Cái đầu heo này vốn là một cái chén đựng đồ vật, lúc cô làm đã tính toán sẽ chứa một ít đồ nho nhỏ trên bàn trang điểm. Nói đưa cho Phó Lệ Minh chỉ là nhất thời xúc động, không ngờ anh lại tưởng thật, bây giờ còn dùng nó làm bồn hoa.

Cố Du phóng to bức hình, nhĩn kỹ thì ra là anh trồng bạc hà.

Loại thực vật này khi nở hoa rất dễ thương.

Cố Du đã từng nuôi chết qua rất nhiều bồn hoa, nên nhắc nhở anh: [Bồn hoa phải có một lỗ thông khí ở dưới đáy, nếu không thì thực vật sẽ không sống được.]

Phó Lệ Minh chụp cái đáy gởi cho cô, có một cái lỗ.

Ảnh chụp gần, tay anh đang nắm cái đầu heo màu hồng, cực kỳ thu hút ánh mắt, lực chú ý của Cố Du dần dần cố định trên bàn tay anh.

Tuy ràng mỗi lần gặp anh cô cũng đã nhìn tay anh, nhưng mà nhìn qua ảnh mới lớn mật mà ngắm kỹ. Tay anh rất đẹp, ngón tay dài, khớp xương rõ ràng, hơn nữa thoạt nhìn rất có sức mạnh, không thô ráp, nhưng cũng không phải kiểu nho nhỏ yếu ớt. Móng tay anh được cắt ngắn sạch sẽ chỉnh tề, trong lòng Cố Du không ngừng khen ngợi bàn tay anh.

Lúc đang nhìn ảnh, thì anh lại gởi thêm một tin nhắn: [Cô nghĩ nên để chậu cây ở đâu là thích hợp nhất.]

Một cái chậu cây màu hồng phấn đáng yêu cực kỳ không phù hợp với phong thái của Phó Lệ Minh, Cố Du cảm thấy để ở đâu cũng không thích hợp.

Nếu người khác phát hiện một tổng giám đốc tập đoàn Phó thị lạnh lùng chín chắn lại bày một thứ như vậy trong nhà, nhất định sẽ rất thú vị.

Vì vậy, Cố Du cười nhắn đáp: [Phòng khách.]

Đương nhiên là cô chỉ tùy tiện nói, cũng không cho rằng Phó Lệ Minh sẽ nghe cô.

Ban đêm yên tĩnh, Phó Lệ Minh ngồi ở sô pha phòng khách, trước mặt bàn bày một đống bừa bãi hỗn độn.

Tối nay anh đến ăn cơm với Phó Khai Nguyên, lúc rời đi anh nhìn trong sân vườn có một bồn hoa bạc hà nho nhỏ, đột nhiên có ý tưởng sẽ làm một chậu hoa nho nhỏ trên đầu con heo hồng, vì thế anh tiện tay lấy một chậu.

Về nhà, anh lập tức bắt đầu làm, đổi bồn xong, đầu tiên anh nghĩ đến là muốn cho Cố Du thấy.

Đặt ở phòng khách sao?

Phòng khách của anh lạnh lẽo, màu lam là màu chủ đạo, đồ dùng đơn giản, có vẻ như không bài trí gì. Đối diện sô pha là tivi màn hình lớn treo tường, phía dưới là ngăn tủ dài.

Phó Lệ Minh đứng dậy đặt bồn hoa nhỏ trên tủ tivi, lùi về sau quan sát một hồi, cảm thấy không hài lòng lắm.

Ngoại trừ chỗ đó, thì chỉ có bàn trà là thích hợp nhất.

Trên bàn trà bày nào là gạt tàn thuốc, báo tài chính và tạp chí kinh tế. Bình thường anh ở nhà chỉ ở phòng khách đọc sách xem báo. Bồn hoa để ở đây, thỉnh thoảng khi đôi mắt mệt mỏi, được nhìn thấy một cái gì đó màu xanh tươi có vẻ rất được.

Cố Du đợi hai phút chờ anh trả lời, cô cảm thấy bản thật sự rất ngốc khi chờ đợi anh, vì thế cô mở game chơi, đến khi cô nhận được tin nhắn “Ok” từ anh, thì nhân vật game của cô cũng chết.

Cuối cùng cũng đạt được.

Nhưng tin nhắn này thật sự khiến cô mất bình tĩnh. Tại sao cô chỉ nói tùy tiện thì anh lại nghe theo?

Vì sao vì sao vì sao…

Đêm nay, Cố Du đến khuya mới ngủ được, cũng may hôm sau là cuối tuần, nếu không thì cô sẽ mệt chết mất.

Bởi vì chủ nhật phải tăng ca, cho nên cuối tuần chỉ sợ càng thêm bận rộn, vì vậy Cố Du quyết định sẽ ở nhà ăn ngủ một ngày thứ bảy.

Một người khó tránh khỏi nhàm chán, không hiểu sao cô lại mở Wechat vào khung chat của cô và Phó Lệ Minh, xem hai ảnh chụp kia.

Càng