*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: Trà Đá.

Đợi một lát thì Phó Lệ Minh tới.

Nhân viên phục vụ dẫn anh tới, lúc Cố Du nhìn thấy anh, ánh mắt cô lập tức cũng nhìn thấy gương mặt đỏ ửng của nhân viên phục vụ.

Phó Lệ Minh dường như không phát hiện ra gì hết, chỉ nhìn Cố Du rồi mỉm cười.

Anh cao lớn anh tuấn, quần áo chỉnh tề, khí chất kiêu ngạo, không cười đã hoàn hảo rồi, lúc cười lên cũng khiến Cố Du nóng mặt.

Anh ngồi đối diện cô, nhân viên lấy giấy bút ra, chờ bọn họ gọi món ăn.

Phó Lệ Minh để Cố Du chọn món, cái này đã nằm trong dự liệu của cô, vừa rồi cô đã xem qua menu, nên cũng chọn món rất nhanh.

Sau khi nhân viên phục vụ ra ngoài rồi, Cố Du nhịn không được hỏi: “Sao anh không chọn món?”

Phó Lệ Minh: “Tôi không kén ăn.”

“Anh nói cứ như tôi kén ăn lắm á.” Cố Du không phục.

Phó Lệ Minh: “Em không kén ăn, mà còn thích ăn nữa.”

Dù sao người thích ăn cũng có vẻ rất đặc biệt.

Cố Du không thể phản bác lại, nhưng người này cũng không biết giữ thể diện cho phụ nữ.

Anh nhận ra cô không vui, thế là nói: “Người thích ăn… Rất tốt.”

“Tốt chỗ nào?”

“Ừ thì… Rất đáng yêu.”

Tuy rằng chỉ là lời nói miễn cưỡng, nhưng tóm lại là lời có ích, Cố Du không thèm so đo với anh nữa.

“Công việc thuận lợi chứ?” Cố Du quan tâm chuyện chính.

Phó Lệ Minh gật gật đầu: “Coi như cũng thuận lợi.” Sau đó hỏi: “Em thì sao?”

Anh biết cô dạo gần đây rất cố gắng vì chuyện quảng cáo.

Cố Du cũng gật gật đầu, nói: “Tôi cũng coi như rất thuận lợi.”

“Xem ra phải thưởng cho em rồi.”

“Thưởng cái gì?” Cố Du vừa tò mò lại vừa chờ mong, mặc dù biết mối quan hệ giữa hai người không rõ ràng, không thể nhận được.

“Đưa tay đây.”

Cố Du nhìn anh, muốn tìm một chút manh mối trên gương mặt anh, nhưng đáng tiếc lại không nhìn ra được.

Cô mặc kệ vươn tay ra.

Lòng bàn tay cô hướng lên trên, Phó Lệ Minh cầm đầu ngón tay cô, sau đó xoay ngược bàn tay cô lại, tiếp đó, anh cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên mu bàn tay cô.

Bờ môi của anh vẫn hơi lạnh như trước, lúc chạm vào da cô, lại như khiến châm thêm sức nóng trên cơ thể cô, khiến trái tim cô đập nhanh.

Gương mặt của cô càng đỏ hơn.

Trên mặt Phó Lệ Minh tràn đầy ý cười, cô thấy được mới phản ứng rút tay về.

“Tổng giám đốc Phó lúc nào cũng thưởng cho người khác như vậy sao?” Cố Du hừ nói.

Phó Lệ Minh: “Đây là lần đầu tiên.”

“Cũng không thèm hỏi xem người ta có nhận hay không.” Cô nhỏ giọng lầm bầm, cảm thấy bản thân bị thiệt thòi.

Phó Lệ Minh cũng không biết xấu hổ, nói: “Lần sau sẽ hỏi.”

Lần sau…

Cố Du trừng mắt, nói: “Không thể ngờ anh lại là người như vậy.”

Phó Lệ Minh không cảm thấy xấu hổ, anh cũng không nghĩ bản thân lại là người như vậy.

Không gặp được cô sẽ nhớ, gặp được rồi thì anh lại muốn làm những chuyện thân mật.

Ví dụ như nắm tay, hôn một chút, còn muốn ôm cô, muốn hôn cô lâu thêm một chút, mà không phải kiểu hôn chuồn chuồn lướt nước.

Dục vọng của anh đang từ từ bành trướng.

Nhưng tâm tư của cô gái này lại đặt hoàn toàn vào công việc, lại cộng thêm ba anh vẫn chưa hoàn toàn chấp nhận, anh còn phải nhẫn nhịn một thời gian nữa.

Lát nữa phải đến Thịnh Thế Vương Triều tụ tập với đám Giang Khải.

Giang Khải đã thật sự chia tay, tình cảm vài năm, không nói buông thì sẽ dễ buông như vậy, đêm nay cho anh ấy say xỉn một lần vậy.

Ăn bữa tối xong, bọn họ cũng không ở lại đó lâu, đi ra tính tiền, Cố Du nghiêm túc nói: “Anh không được đòi trả tiền đó.”

Cô biết đàn ông không thích để phụ nữ trả tiền, Phó Lệ Minh chính là một người như vậy.

Nhưng mà, cô đã nói là cô mời khách, không thể nói mà không giữ lời, huống hồ lần này tiêu hao không nhiều, cho nên cô phải trả tiền.

Phó Lệ Minh: “Từ trước đến nay tôi chưa bao giờ để phụ nữ trả tiền.”

Cố Du thản nhiên cười: “Vậy coi như tôi là người đầu tiên đi.”

Phó Lệ Minh nghe theo cô.

Hai người lập tức đi ra khỏi phòng, đi xuyên qua hành lang, tiến vào đại sảnh phía trước.

Đại sảnh