- Trường Phong, chú và cháu thương lượng chuyện này, cháu xem có thể được không?
- Lâm thúc thúc, chuyện gì, chú cứ nói đi. Chỉ cần cháu có thể làm được, nhất định sẽ đi làm.
Trong lòng Triệu Trường Phong rất cảm kích Lâm Đông Phong. Lúc này tất nhiên hắn nguyện ý vì Lâm Đông Phong làm chút chuyện.
- Ha ha, Trường Phong, không phải cháu làm chuyện gì cho chú.
Lâm Đông Phong vừa cười vừa nói.
- Hiện tại, không phải cha mẹ cháu đang nghỉ ở nhà không có việc làm sao? Vì sao không kiếm chút lời chứ? Từ việc bán mộc nhĩ đen lần này có thể nhận ra được, bọn họ rất có thiên phú buôn bán.
Ánh mắt Triệu Trường Phong sáng lên. Hai ngày nay trong đầu hắn vẫn mơ hồ có ý tưởng, nhưng chưa thành hình. Lúc này nghe Lâm Đông Phong một chút, lập tức trong lòng trở nên sáng tỏ.
- Lâm thúc thúc, cháu cũng có ý nghĩ như vậy. Nhưng có một vấn đề là không biết để bọn họ kinh doanh cái gì thì tốt. Ngoài ra còn có một vấn đề nữa. Đó là trong nhà cháu không có tiền để dành. Việc buôn bán sợ không thể lấy ra được bao nhiêu vốn.

Lâm Đông Phong mỉm cười:
- Hai vấn đề này đều rất đơn giản a. Làm kinh doanh gì? Trường Phong, hiện tại cháu còn không rõ sao? Đó là bán đặc sản của nga và Đông Bắc. Cháu thuê cố định cho cha mẹ cháu một quầy hàng trong chợ, bán một ít mộc nhĩ đen, nấm, đồ ăn các loại, các loại đặc sản hạt khô.
- Nguồn tiêu thụ nhất định rất tốt. Về phần tiền vốn, cũng không tốn bao nhiêu. Chỉ cần bỏ tiền ra thuê một quầy hàng là được rồi. Thời điểm vắt đầu chú có thể mang hàng hóa bên Hắn Long Giang qua. Chờ sau khi bọn họ bán xong hàng lúc đó trả lại tiền hàng cho chú sau. Chờ kinh doanh một thời gian, trong tay cha mẹ cháu đã có chút tiền vốn, lúc đó sẽ suy nghĩ tới cách thức hợp tác khác.
- Thật tốt quá!
Triệu Trường Phong nói:
- Lâm thúc thúc, thật cám ơn chú! Cháu sẽ trở về thương lượng với cha mẹ cháu một chút. Nếu bọn họ đồng ý, cháu sẽ bảo bọn họ ra thuê một quầy cố định ở chợ, chuyên bán hoa quả khô của Nga và Hắc Long Giang.
Triệu Trường Phong muốn lập tức chạy trở về thương lượng với cha mẹ. Thấy Triệu Trường Phong nhớ nhà như dao cắt, Lâm Đông Phong cũng không ngăn cản. Hắn bảo Lâm Hân Bình đưa Triệu Trường Phong đến trạm xe lửa.
Trên đường tới trạm xe lửa, toàn bộ tâm tư của Triệu Trường Phong đều đắm chìm trong sự vui sướng. Nếu quả thật có thể giống như Lâm thúc thúc nói mở một quầy hàng bán hoa quả khô.
Cho dù không thể kinh doanh giống như lễ mừng năm mới này ba ngày đã nhanh chóng kiếm một nghìn đồng, nhưng một tháng kiếm một nghìn đồng chắc là có thể?
Như vậy tính xuống, thu nhập của cha mẹ mình còn gấp hai lần so với lúc còn đi làm ở nhà máy. Như vậy mình cũng có thể an tâm học tập, rốt cuộc không cần lo lắng buồn rầu về tiền sinh hoạt phí nữa.
Trên đường đi, Triệu Trường Phong hoàn toàn đắm chìm trong thế giới của riêng mình, không khỏi không để ý đến Lâm Hân Bình. Theo Lâm Hân Bình thấy, dọc đường đi Triệu Trường Phong chỉ tập trung nhìn đường phía trước, ngay cả liếc nhìn cô một cái, nói với cô một câu tâm tình cũng không có, quả thực là rất đáng giận.
Không phải chỉ hiến chút máu cho ông nội thôi sao? Có cần thiết như thế lên mặt như vậy chứ? Hừ, tiểu tử thối, cho rằng mình muốn đi cùng hắn sao? Nếu không phải cha mình cứ nhất định muốn mình phải tiễn hắn ta, mình mới chẳng thèm để ý tới hắn!


Trở lại trong nhà, Triệu Trường Phong nói lời đề nghị của Lâm Đông Phong cho cha mẹ biết. Hai người chỉ thương lượng sơ qua một chút, cảm thấy chuyện này đáng làm, liền đáp ứng xuống.
Nhất là mẹ hắn, hấp tấp muốn tới chỗ quản lý của chợ 7447 tìm chỗ thuê quầy hàng. Cha Triệu Trường Phong vội vàng cười ngăn cản.
- Mắt thấy đã sắp tới lễ mừng năm mới. Chỗ quản lý chỉ còn lại mấy nhân viên trông giữ. Làm sao bọn họ còn có tâm tư thương lượng nói chuyện về việc cho thuê quầy hàng nữa? Bà chờ tới sang năm đi cũng không muộn.
Tuy rằng không thể lập tức đi thuê quầy hàng, nhưng hào hứng trong lòng mẹ Triệu Trường Phong lại không giảm. Bà ngồi ở chỗ nào cũng tính toán sau lễ mừng năm mới phải buôn bán như thế nào. Nếu là làm lâu dài, không thể ánh mắt thiển cận, chỉ nhìn chằm chằm vào một chút lợi ích trước mặt được.
Thứ đó giá phải hơi rẻ một chút, như vậy mới có thể thu hút khách hàng cũ quay lại mua. Cũng không thể chỉ nhìn chằm chằm vào những khách hàng trong chợ, phải có ánh mắt chiến lược, chủ động xuất kích, đặt mục tiêu ở toàn bộ phạm vi thành phố Sơn Dương.
Bà có thể ngồi trông quầy ở chợ. Cha Triệu Trường Phong thì phải chạy tới một vài khách sạn trong phạm vi toàn thành phố. Những nơi như vậy có nhu cầu tương đối lớn về hoa quả khô. Nhất là những khách sạn sang trọng. Đồ để nấu nướng nấu đều dùng nguyên liệu cao cấp. Chỉ cần hoa quả khô của chúng có chất lượng tốt, tuyệt đối không lo về nguồn tiêu thụ.
Triệu Trường Phong nghe mẹ mình nói đến hai từ "Chiến lược" không khỏi phì cười thành tiếng. Rõ ràng chỉ mở một cửa hàng hoa quả khô, nghe mẹ mình dùng tới từ này, hình như muốn làm kinh doanh gì đó rất lớn không bằng...
Đối với kế hoạch sinh hoạt sau này, rốt cuộc hai người bọn họ đã không còn cảm giác mờ mít không biết ra sao giống như khi nhà máy mới đóng cửa nữa. Hiện tại tinh thần của bọn họ dâng trào, toàn thân đều giống như có sức mạnh không biết để vào đâu. Cả gia đình tràn ngập trong bầu không khí sung sướng.
Sau khi mua đủ mọi thứ chuẩn bị ấy ngày tết, chuyển than vào lo đưa đến trong sân, cha Triệu Trường Phong bắc chảo, bắt đầu nấu canh, nấu tiểu tô, làm gà, làm cá hố, làm đậu hủ. Mẹ Triệu Trường Phong ở trong phòng bếp nấu thịt, hấp bánh màn thầu. Hai người làm với khí thế ngất trời.
Đối với những thứ này, Triệu Trường Phong lại hoàn toàn dốt đặc cán mai, tất nhiên không giúp đỡ được cái gì. Nhưng hắn lại không giống như năm trước, lợi dụng lúc này gian đi tìm bạn học chạy đi chơi, mà trốn ở trong nhà suy tư vài vấn đề.

Triệu Trường Phong phát hiện những thứ hắn học được ở trong trường đại học có gì không đúng. Tuy rằng Triệu Trường Phong học chính là tài chính chuyên nghiệp. Ngày thường ngoại trừ bài tập chuyên ngành ra, hắn yêu nhất chính là nghiên cứu lĩnh vực chính trị.
So với các số liệu phân tích kinh tế buồn tẻ vô vị, Triệu Trường Phong cảm thấy làm thế nào nắm chắc sự thay đổi tâm lý của người trong cơ quan có tính khiêu chiến hơn.
Nhưng trải qua biến cố của gia đình lần này, Triệu Trường Phong đột nhiên phát hiện hắn có rất nhiều khiếm khuyết trong lĩnh vực buôn bán.
Khi cha mẹ mất công việc, điều đầu tiên Triệu Trường Phong nghĩ tới không ngờ là cách thức thông qua làm thêm để nuôi sống chính mình. Hắn thật sự không nghĩ tới chuyện đề nghị cha mẹ kinh doanh gì đó để thay đổi tình trạng quẫn bách trong gia đình.
Nếu không phải gặp được Lâm Đông Phong, chỉ sợ đến bây giờ Triệu Trường Phong vẫn suy nghĩ nên làm thế nào đi tìm công việc làm ngoài giờ để kiếm lấy mức sinh hoạt phí ít tới mức đáng thương!
Thởi điểm vừa mới bắt đầu, điều đầu tiên Triệu Trường Phong nghĩ tới chính là vấn đề điều kiện.