Một già một trẻ chỉ mới gặp nhau có hai lần mà đã thân như bạn bè chí cốt lâu năm. Đêm đó bác một câu cháu một câu thế mà lại thao thao bất tuyệt tới hai giờ sáng mới chịu dừng.

Thẩm Cơ Uy say tí bỉ nằm ngoặt nghèo trên bàn, cũng may bác tài thuộc loại gừng càng già càng cay, đến giờ vẫn còn đủ tỉnh táo lay tỉnh Thẩm Cơ Uy: "Dậy về nhà ngủ."

Tửu lượng đã thấp lại còn là lần đầu được uống rượu, Thẩm Cơ Uy gần như đã bị chất cồn kích thích xông thẳng đến dạ dày, tiến vào trạng thái bất tỉnh nhân sự, bác tài có gọi tên hay lôi kéo gì cũng không chịu phản ứng.

"Nhà nhóc ở đâu?" Bác tài một tay đỡ trán, một tay vỗ má Thẩm Cơ Uy, "Còn không dậy là bỏ nhóc ở đây luôn đó."

Thẩm Cơ Uy chép miệng lầm bầm, bác tài nhất thời nghe không rõ định tiến tới áp tai vào, thì thấy Thẩm Cơ Uy bất ngờ ngồi phắt dậy rồi nhìn dáo dác xung quanh. Hai mắt bác tài sáng rực, song còn chưa kịp vui mừng thì Thẩm Cơ Uy đã nấc cục một cái sau đó tiếp tục cắm đầu xuống bàn ngủ tiếp.

Bác tài đau khổ thở dài, tự nhủ với lòng rằng về sau sẽ không bao giờ rủ mấy thằng nhóc tửu lượng dở tệ này đi uống rượu nữa.

Hiện tại đã gần ba giờ sáng, bác tài đương nhiên sẽ không thật sự bỏ Thẩm Cơ Uy ở lại nhà hàng một mình. Ông lê cái thân già kéo một người đàn ông cao tận một mét chín từng bước nặng nhọc đi ra bãi đỗ xe. Đợi đến khi nhét được người vào hàng ghế sau, ông đã mệt đến nỗi ôm ngực thở phì phò.

Lái xe về tới nhà, bác tài đem Thẩm Cơ Uy đã mềm oặt như sợi bún ném vào phòng ngủ dành cho khách, sau đó tự mình mò về phòng ngã xuống giường đánh một giấc tới sáng.

Thẩm Cơ Uy vừa tỉnh dậy liền cảm thấy đầu mình đau nhứt như bị xe tải nghiền nát, ôm gối nằm ngẩn ngơ tầm năm phút thì kí ức vào tối hôm qua tới chậm rãi ùa về. Cậu chợt mơ màng ngẩng đầu quan sát xung quanh, đây là một căn phòng vô cùng rộng rãi, rèm cửa che khuất đi toàn bộ ánh sáng khiến Thẩm Cơ Uy nhất thời không ý thức được mình rốt cuộc đang ở nơi nào.

Cậu nhích từ từ trèo xuống giường, bàn chân được ủ ấm cả đêm bởi vì đột ngột tiếp xúc với sàn nhà lạnh lẽo mà giật nảy rụt về. Thẩm Cơ Uy xuýt xoa hai tiếng, lấy tay sờ sờ chân mình cho tới khi bớt run mới chạy tới mở cửa phòng đi ra ngoài.

Bác tài đang loay hoay nấu cháo trong bếp, nghe thấy tiếng động thì xoay người lại nhìn: "Tỉnh rồi à, lại đây ăn sáng."

"Đây là nhà bác hả? Rộng không thua kém gì chỗ cháu ở luôn." Thẩm Cơ Uy lấy cổ tay ấn nhẹ vào đầu mình hòng giảm bớt cơn đau, tiến tới ngồi xuống bên bàn dài, "Sao tối qua bác không gọi cháu dậy?"

"Sao nhóc biết bác không gọi?" Bác tài xì một tiếng, "Khi nãy còn phải uống hai ly trà gừng để trị đau họng đây."

Thẩm Cơ Uy cười tủm tỉm: "Để hôm nào cháu mời lại bác."

"Thôi khỏi đi." Bác tài ảo não xua tay, "Tới lúc đó còn phải cõng thêm con ma men về nhà, bộ xương già của bác không chịu nổi đâu."

"Tại lần đầu cháu uống thử chứ bộ." Thẩm Cơ Uy nhìn quanh quất hỏi, "Bác sống có một mình hả?"

Bác tài ừ một tiếng: "Chưa gặp được người mình muốn sống cùng."

Thẩm Cơ Uy ngạc nhiên: "Bác từng tuổi này mà vẫn chưa có người nào vừa ý à?"


"Duyên số mà, chưa gặp được thì tiếp tục đợi." Bác tài bưng nồi cháu để lên bàn, hất cằm kêu Thẩm Cơ Uy đi dọn chén đũa ra, "Mà từng tuổi này là sao? Nhìn bác già lắm à?"

"Đâu có." Thẩm Cơ Uy lắc đầu nói sự thật, "Nhìn bác đẹp trai như vậy, nếu chịu lấy vợ thì hàng tá người xếp hàng kìa."

"Miệng mồm dẻo đeo." Bác tài cười mắng.

Thẩm Cơ Uy chạy vào bếp lấy chén đũa, sau đó múc một cháo để tới trước mặt bác tài, bỗng sực nhớ ra một chuyện: "À mà cháu vẫn chưa biết bác tên gì."

"Thẩm Hoàng Sư, gọi bác tài như trước là được rồi."

"Bác cũng họ Thẩm sao?" Thẩm Cơ Uy hào hứng nói, "Cháu cũng họ Thẩm nè, chúng ta có duyên thật đấy!"

"Nhìn cách nhóc ăn mặc là biết người có địa vị. Mướn hẳn tài xế riêng đưa đón, làm việc ở trụ sở Giang thị mà lại mang họ Thẩm à?" Thẩm Hoàng Sư nhướng mày hỏi.

Thẩm Cơ Uy bởi vì thắng xe không kịp mà sặc cháo: "Ý cháu là cháu cũng có một người bạn bọ Thẩm, tại nói nhanh quá nên thiếu chữ."

"Coi cái dáng vẻ ngốc nghếch của nhóc kìa." Thẩm Hoàng Sư đẩy ly nước về phía Thẩm Cơ Uy, "Còn nhóc tên gì, bao nhiêu tuổi rồi?"

"Cháu tên Giang Thuỵ, tuổi thì..." Thẩm Cơ Uy gãi gãi tóc, không thèm chớp mắt bịa chuyện, "Không nhớ nữa, lâu rồi cháu không tổ chức sinh nhật."

"Tuổi trẻ tài cao, vừa đẹp trai vừa có tiền. Quen bạn gái chưa?"

Thẩm Cơ Uy lơ đãng suy nghĩ tới Tô Noãn Khiết, chợt lắc đầu: "Chưa có."

"Còn trẻ không cần gấp gáp quá làm gì, tìm được người mình thật sự yêu mới nên tiến tới hôn nhân."

"Bác còn chưa có vợ mà, sao rành rọt thế?" Thẩm Cơ Uy trêu ghẹo hỏi.

Thẩm Hoàng Sư nói: "Chưa có vợ lẽ nào không được thích ai à?"

"Bác thích người ta sao không chịu rước về nhà?"

"Đâu phải nhóc cứ thích ai là người ta sẽ thích lại nhóc?"


Thẩm Cơ Uy đồng tình nói: "Cái này cháu công nhận."

Sau khi xử lí xong hai chén cháo, Thẩm Cơ Uy thuận miệng hỏi: "Mấy giờ rồi bác?"

"Hơn mười giờ."

"À, hơn mười giờ..." Thẩm Cơ Uy thản nhiên được ba giây thì cả kinh đập bàn, tựa như chiếc lò xo đứng bật dậy, "Đã mười giờ sáng rồi?!"

Đậu má, cậu quên mất tiêu mình còn phải trở về làm việc!

Cả đêm không về nhà, chẳng có cuộc điện thoại nào báo cáo, sáng sớm còn trốn luôn việc, Giang Thuỵ mà biết thì cậu chết chắc!

Thẩm Cơ Uy gấp gáp chạy vào phòng lấy áo khoác, vừa mặc vừa sốt ruột nói với Thẩm Hoàng Sư: "Nhanh chở cháu tới công ty đi bác, còn trễ nữa cháu bị người ta mần thịt đó."

"Nhóc làm lãnh đạo mà ai dám bắt bẻ?" Động tác của Thẩm Hoàng Sư rất từ tốn, vốn chỉ cho rằng Thẩm Cơ Uy lo lắng thái quá thôi.

"Nói bác cũng không hiểu." Thẩm Cơ Uy vả mồ hôi hối thúc, "Sao bác thay áo chậm rì vậy, bác tính hại chết cháu hả!"

"Xong ngay đây."

...

Nhìn thấy tổng giám đốc Giang cước bộ vội vàng tiến vào thang máy, âu phục có chút nhăn nheo mà còn là bộ giống y hệt hôm qua, các nhân viên xung quanh tuy chỉ liếc mắt không dám soi mói gì nhiều, nhưng khi cậu chủ vừa khuất bóng liền tụ lại một chỗ bàn tán xôn xao. Chỉ trong nửa tiếng đồng hồ, trên dưới toàn bộ công ty ai cũng biết Giang Thuỵ cả đêm không về nhà, quần áo xộc xệch xuất hiện trước cửa trụ sở. Mà hôm qua rõ ràng Tô Noãn Khiết có đến tìm cậu, tất cả mọi người đều nuối tiếc cảm thán cô Tô cùng giám đốc cuối cùng cũng tu thành chánh quả rồi.

Thẩm Cơ Uy nào biết quần chúng đã từ bộ dạng thất thố của cậu khi nãy mà suy diễn tới tận chân trời mây xanh, hiện giờ chỉ bấm nút thang máy mà cũng có cảm giác căng thẳng lạ thường.

Khoảnh khắc mở cửa nhìn thấy trong phòng làm việc trống rỗng không một bóng người, dây thần kinh đang thắt chặt của Thẩm Cơ Uy bỗng trở nên nhẹ nhõm tựa như được đại xá.

Cũng may, chưa tìm tới tận nơi chắc là không giận lắm đâu nhỉ?

Có khi còn chẳng hay nữa kìa.


Thẩm Cơ Uy xoa ngực tự an ủi chính mình, lắc lư ngồi xuống ghế mềm sau đó bật laptop lên kiểm tra. Cậu nín thở mở ra phầm mềm tin nhắn, toàn bộ đều yên ắng, chỉ có duy nhất một dấu chấm đỏ trơ trọi đã đâm cho võng mạc Thẩm Cơ Uy nhứt nhói đến tê tái.

Giang Thuỵ: Cho cậu thêm mười phút.

Thẩm Cơ Uy không khỏi hít một ngụm khí lạnh, che mặt tắt phần mềm tin nhắn đi, trong lòng thầm nhủ một tiếng: Xong rồi.

Lúc Thẩm Cơ Uy về đến nhà, bên trong hoàn toàn tối đen như mực, không gian yên lặng đến mức khiến người ta sởn tóc gáy. Cậu lén lút giống như ăn trộm đứng ở huyền quan thay giày, sau đó rón rén từng bước đi lên lầu.

Thẩm Cơ Uy không về thẳng phòng mình mà trước tiên đến kiểm tra phòng Giang Thuỵ, nhìn thấy chăn đệm bên trong được sắp xếp gọn gàng, điều hoà cũng không không bật, rõ ràng là chưa có ai về nhà.

Nghĩ đến đây, Thẩm Cơ Uy thoáng yên tâm được một chút.

Cậu thả lỏng cơ mặt hí hửng chạy về phòng, quay qua phía cửa bật công tắc đèn. Lúc xoay người, phần đầu đột ngột đập mạnh vào một lồng ngực cứng ngắc, mùi hương quen thuộc xộc đầy khoan mũi.

Thẩm Cơ Uy kinh hồn bạt vía hét toáng lên, đang định co giò bỏ chạy thì cổ áo bất ngờ bị người đàn ông thô bạo túm lấy, kéo cậu như kéo gà sau đó ném thẳng lên giường, trầm giọng quát: "Yên lặng!"

Thẩm Cơ Uy lập tức nín bặt.

"Mới đi đâu về?"

"Thì tôi đi làm mà."

Người đàn ông không lên tiếng.

"Giang Thuỵ ơi?" Thẩm Cơ Uy không dám ngẩng đầu, chỉ có thể dè dặt gọi.

"Ngước mặt lên." Giang Thuỵ hạ giọng ra lệnh.

Thẩm Cơ Uy mếu máo nắm hai cái lỗ tai làm theo lời hắn nói: "Tôi sai rồi."

"Cậu có sai à? Tại sao tôi không thấy?"

Giang Thuỵ tuy không lớn tiếng quở trách, song ăn nói kiểu này còn làm Thẩm Cơ Uy bất an hơn, theo bản năng rút lui về phía sau.

Giang Thuỵ híp mắt đầy lãnh đạm, "Trả lời đi, sai chỗ nào?"

"Cả đêm không về nhà."

"Cậu là người trưởng thành, tôi không quản cậu."


"Đi làm trễ."

"Vấn đề này là do ý thức của cậu." Giang Thuỵ lời lẽ nồng đậm ý châm chọc, "Nếu như cậu cảm thấy bất mãn bởi vì tôi luôn đến lớp điểm danh đều đặn cho cậu, tôi có thể hạn chế lại."

Thẩm Cơ Uy nuốt một ngụm nước bọt: "Tôi còn chưa mua điện thoại nên không thể gọi điện báo cáo với anh."

"Không phải cậu có rất nhiều tiền à? Sao còn chưa mua?"

"Anh có ý gì?" Thẩm Cơ Uy giây trước còn yếu thế, nghe xong câu này thì cau mày trừng mắt, cảm giác có chút chói tai, "Mua hay không là quyền của tôi, đây mới là chuyện anh không thể quản."

"Đúng vậy, tiền vào tay cậu là của cậu. Tôi không quản." Giang Thuỵ hai tay khoanh ngực, nét mặt hờ hững, "Cái tôi quản là cơ thể của tôi đi đâu làm gì, tôi có quyền được biết."

"Vậy anh nói đi, muốn tôi làm thế nào?" Thẩm Cơ Uy cáu kỉnh lên là chẳng còn muốn mè nheo nữa, thẳng thừng nói, "Ăn năn sám hối? Viết bản kiểm điểm? Nhịn uống ba ngày? Hay là giống như lần trước, dùng cái giọng buồn nôn đó cầu xin anh?"

"Thẩm Cơ Uy, cái sai duy nhất của cậu chính là chẳng bao giờ biết mình sai ở đâu."

"Tôi sai?" Thẩm Cơ Uy uất ức, "Tôi kết giao bạn bè là sai à? Những cái tôi thật sự sai nói ra anh không chịu thừa nhận, tại sao cứ một hai xoáy phải vào chuyện này?!"

"Tôi hỏi cậu, nếu như người cậu uống rượu cùng đêm qua không hề đơn giản như cậu tưởng tượng, cậu có từng nghĩ tới hậu quả chưa?" Sắc mặt Giang Thuỵ dần trở nên u ám, âm thanh gắt gỏng cũng không còn kìm nén nữa, "Rèn luyện tính cảnh giác không phải chỉ để bảo vệ một mình tôi, tự cậu không ý thức được à?"

Vấn đề không nằm ở chỗ Thẩm Cơ Uy kết bạn cùng ai, cả đêm không về để làm gì, thậm chí cả việc gọi điện nói với hắn, Giang Thuỵ đều không quan tâm, bởi vì chẳng liên quan gì đến hắn cả.

Tài xế hắn đã cẩn thận chọn riêng cho Thẩm Cơ Uy cũng sẽ không thật sự xảy ra sai sót, mấu chốt là Thẩm Cơ Uy chẳng hề hay biết điều đó. Hôm qua nếu không phải Thẩm Hoàng Sư mà đổi thành một kẻ ôm tâm tư hiểm độc khác muốn tiếp cận, nếu Thẩm Cơ Uy không đủ sức phản kháng, đánh chết cũng không hiểu được những nguy hiểm mà mình có thể gặp phải, người chịu tổn hại thật sự chỉ có bản thân hắn sao?

Giang Thuỵ không muốn cãi nhau với Thẩm Cơ Uy, thế nhưng không thể không nặng lời với cậu.

Cuộc đời này quá dài, tình trạng của bọn họ còn chưa rõ bao giờ mới có thể quay về quỹ đạo cũ. Hắn làm sao có thể vì bảo vệ cho cả hai người mà mãi mãi kè cập bên người Thẩm Cơ Uy?

Một ngày, một tháng, một năm hắn còn có thể kiên nhẫn, cả đời thì có khả năng sao?

"Từ nhỏ tới lớn tôi chưa bao giờ trải qua những chuyện như vậy, làm sao có thể suy nghĩ cặn kẽ giống anh được chứ?" Môi dưới của Thẩm Cơ Uy run lên, "Bộ anh tưởng tôi không sợ chết à? Hàng ngày sống trong thân xác của một kẻ ăn ở bị nhiều người ghét như anh, áp lực tôi chịu còn ít sao?"

"Áp lực là để đầu óc cậu tiến hoá lên, chứ không phải đem ra lý luận với tôi."

"Anh ăn nói lúc nào cũng đáng ghét như vậy!" Thẩm Cơ Uy tức giận đến nỗi mí mắt giần giật, đứng dậy đẩy mạnh Giang Thuỵ ra ngoài, "Tôi không muốn thấy mặt anh nữa, rời khỏi phòng tôi!"

Giang Thuỵ trở tay giữ vai cậu: "Cậu không cảm thấy mình rất ấu trĩ à?"

"Đúng, tôi ấu trĩ như vậy đó, chúng ta vốn không cùng đẳng cấp để nói chuyện với nhau, thế được chưa?!" Thẩm Cơ Uy nghiến răng nghiến lợi, dùng hết sức lực tống cổ Giang Thuỵ ra khỏi phòng mình, trước khi đóng sập cửa còn cố tình bỏ lại thêm một chữ: "Cút."