- Phong huynh?
Y thần có chút không xác định hỏi, ánh mắt nhìn trung niên trong xe, cuối cùng dừng lại trên cây quạt vàng trong tay hắn.

- Y thần tiền bối sẽ không quên lão bằng hữu này chứ?
Vị công tử mặc áo dài màu lam đi theo phía sau họ bây giờ cũng đã lên xe ngựa.

Y thần quay đầu lại nhìn vị công tử kia một cái, sau đó lại nhìn về văn sĩ trung niên nói:
- Thật sự là Phong huynh? Không thể tưởng được a, không thể tưởng được.

Bên trong xe ngựa đúng là Phong Liễu Tam, nghe được lời ấy, không khỏi sửng sốt hỏi:
- Không thể tưởng được cái gì?

- Không thể tưởng được người được mệnh danh là Thiết Phiến tiên sinh luôn luôn không gần nữ sắc, mà hiện giờ..... 
Y thần vẻ mặt nghiêm túc nhìn về cây quạt vàng trên tay Phong Liễu Tam tiếp tục nói:
- Thợ làm ra chiếc kim phiến này thật khéo tay, trông rất sinh động. Phong huynh càng ngày càng hiểu phong tình a!

- Khụ, khụ..
Phong Liễu Tam nghe vậy vẻ mặt xấu hổ, vội vàng xoay quạt vàng một vòng, hình đông cung đồ hướng vào mình, hắn ngẫm lại tựa hồ có chút không ổn, liền ho khan hai cái nói:
- Hoắc huynh lâu rồi không gặp, vẫn dí dỏm như ngày nào.

Vị công tử trẻ tuổi lên tiếng:
- Ha ha, hay là y thần tiền bối cũng có hứng thú với những thứ như vậy? Xưa có câu tửu sắc không phân ly, nếu tiền bối thích vãn bối sẽ lập tức cho đúc một hòm thuốc bằng vàng, sau đó kêu thợ thủ công điêu khắc lên đông cung đồ họa thật ướt át, kiều diễm. 

- Ách!
Y thần hoảng sợ, vội nói:
- Không cần, không cần, việc đó chỉ có người trẻ tuổi thích, lão phu không có hứng thú.
Thật ra y thần biết thân phận của vị công tử này, vị công tử này nói được làm được. Nói giỡn hòm thuốc làm bằng vàng đã nặng muốn chết, điêu khắc lên hòm vàng đó đông cung đồ nữa, muốn bị cười cho thối mũi à?

Tiểu cô nương ngồi kế bên y thần, cái miệng nhỏ nhắn vểnh lên, hiển nhiên nàng đối với mấy người bàn luận động cung đồ cực kì bất mãn, nhưng lại không dám nhìn vị công tử trẻ tuổi nữa.

Xe ngựa chậm rãi chuyển động, với sự bảo hộ của hắc giáp kỵ sĩ tách đám đông tụ tập chờ cuộc thi đấu ra.


- Ha ha, ta đã sớm nói rồi mà, Nạp Lan thế gia đâu phải chỗ để Phong huynh thi triển quyền cước. Quả nhiên, hiện tại thiết phiến cũng đã thay bằng kim phiến. Phong huynh đúng là xưa không bằng nay a!
Y thần cười dài nói, hữu ý vô tình liếc nhìn công tử trẻ tuổi bên cạnh một cái.

Phong Liễu Tam cười cười nói:
- Để ta giới thiệu một chút, vị này là Nhị công tử Tổng đốc Hỗ Dương Vũ Uy hầu, hiện giờ Phong mỗ đang làm việc trong phủ của Nhị công tử.

Y thần cười nói:
- Ha ha, quả nhiên là Uy Vũ tướng quân. Lão phu chỉ biết ở Hỗ Dương không ai có được khí thế như vậy. 

Công tử mặc áo dài màu lam chính là Lý Cáp, có thể mời y thần lên xe ngựa nên tâm tình hắn rất tốt, cười nói:
- Nguyên lai y thần tiền bối đã nhận ra vãn bối.

- Nếu một chút nhãn lực cũng không có thì lão phu cũng không sống được đến bây giờ.
Y thần cũng cười nói.

- Ha ha, tại hạ nghe danh tiền bối đã lâu. Nay tiền bối đại giá quang lâm đến Hỗ Dương, khiến tại hạ có thể nở mày nở mặt, thật sự là tam sinh hữu hạnh. 

Y thần mỉm cười nói:
- Lý công tử, ngài mời lão phu lên xe, chỉ để nói những lời này thôi sao?

Lý Cáp gật đầu nói:
- Đương nhiên không phải, tại hạ muốn mời tiền bối đến uống rượu.
Vừa dứt lời xe ngựa dừng lại, cửa xe mở ra, tiếng động từ bốn phía bỗng nhiên lớn hẳn lên, đây là quảng trường, chẳng qua là bọn họ đang ở phía sau đài mà thôi, hỏa kỳ lân thật lớn đang ở trước mặt bọn họ. Những ban giám khảo này Lý Cáp kêu tới cho đủ số lượng mà thôi. 


Y thần giữ chặt tay Lý Cáp nói:
- Chậm đã, rượu này được uống thật là tốt. Lý công tử có việc gì muốn nhờ lão phu cứ nói thẳng, lão phu nói trước nếu quá khó, vậy thì xin lỗi rượu này lão phu không uống. 

Lý Cáp ngẩn ra, hắn căn bản không nghĩ tới y thần lại trực tiếp như vậy, hắn cười cười nói:
- Quả thật trong nhà tại hạ có hai người đang bị bệnh, hy vọng có thể mời y thần về trị liệu. Tại hạ tin tưởng căn bệnh này không làm khó được y thần. Cho nên chúng ta đi thưởng thức rượu trước.
Dứt lời không đợi y thần đáp lời, hắn đã kéo y thần xuống xe ngựa. Cái gọi là bắt người tay ngắn, uống người nhu nhược, vẫn là cho gã tửu quỷ này chút ưu đãi, để hắn có thể dễ dàng nhận lời chữa bệnh. 

Tiểu cô nương theo sát nhảy xuống, nhìn trái nhìn phải, vẻ mặt tò mò. Chứng kiến Phong Liễu Tam cũng xuống xe đứng bên cạnh mình, nàng nhanh chóng chạy đến bên cạnh y thần để né tránh. Trên tay tên Phong Liễu Tam này có cầm cây kim phiến khắc hình đông cung đồ họa, nên hắn chắc chắn là một tên dâm tặc, là một tên hái hoa đạo tặc. 

Y thần nhìn thấy Lý Cáp nói:
- Lý công tử tin tưởng y thuật của lão phu đến như vậy ư?

Lý Cáp cười nói:
- Tất nhiên.

Y thần nghe thấy hắn nói:
- Nếu lão phu trị không hết thì sao?

- Trị không hết.
Lý Cáp mặt không đổi sắc híp mắt nói:
- Tại hạ tin tưởng trên đời không có bệnh gì có thể làm khó được y thần tiền bối. Bất quá nếu không chữa khỏi thì đó là thiên ý.
Trong lòng Lý Cáp thầm nghĩ:
“Trị không hết? Trị không hết cũng phải trị! Ngươi mà trị không hết thì còn làm y thần làm chó má gì nữa? Lão tử không tin vào thiên ý, lão tử mới chính là thiên ý!”

Y thần nhìn hắn hồi lâu, đạm đàm cười, nói:
- Lão phu sẽ làm hết sức mình. Nhưng không phải vì rượu, mà là vì Lý tướng quân đã lập công lớn tiêu diệt đám Hồ man. 

- Đa tạ.
Lý Cáp gật gật đầu, nhìn y thần nói:
- Thỉnh tiền bối lên ghế ngồi.


Mấy người lên đài, sau đó vào chỗ khách quý ngồi.

Hôm nay quan lớn quan nhỏ ở Hỗ Dương đều có mặt ở đây. Phụ thân của Lý Cáp, Lý Tư Hồng tất nhiên cũng có mặt ở đây, thấy Lý Cáp hắn lập tức hỏi:
- Tên đó là y thần à?

Lý Cáp gật gật đầu:
- Đúng vậy

- Hắn có thể chửa khỏi bệnh cho Linh Nhi?

- Con nghĩ hẳn là có thể.

- Tốt, khi bệnh của các nàng khỏi, ngươi và các nàng lập tức thành hôn.

- Yên tâm đi phụ thân. Bệnh của các nàng khỏi, lập tức cử hành hôn lễ, hơn nữa không chỉ một người.

- Cái gì? Không chỉ một?
Lý Tư Hồng sửng sốt hỏi lại. Lúc này Lý Cáp cũng đã ngồi xuống cạnh y thần.

Cuộc thi Tửu vương bắt đầu, tên đầu tiên đến từ Đại Hạ uống hết một vò rượu Thất Lý Hương, tên cuối cùng đến từ Lương Châu uống hết bốn vò rượu thành tích áp đảo quần hùng. Giành được danh hiệu Tửu vương. Bất quá danh hiệu đó dường như không có ý nghĩa, bởi vì mọi người đều biết Tửu vương chân chính đang ngồi trên đài khách quý.

Kế tiếp Lý Hồng Tư tuyên bố cuộc thi thiên hạ đệ nhất mỹ tửu chính thức bắt đầu. Quy tắc cuộc thi là người ủ rượu mang rượu lên rót ra chén cho chín vị giám khảo thưởng thức, điểm cao nhất là mười thấp nhất là một. Cuối cùng ai có điểm cao nhất sẽ đoạt được danh hiệu thiên hạ đệ nhất mỹ tửu.

Lý Cáp, Lý Tư Hồng, y thần là ba vị giám khảo, còn sáu vị giám khảo đều là nhân sĩ nổi tiếng đến từ Đại Hạ, đều là người đức cao vọng trọng vạn người kính ngưỡng, tất cả bọn họ đều được nếm qua rất nhiều rượu ngon trên thế gian. Tửu lượng cũng không tầm thường. Để bọn hắn bình chọn ra người đoạt được danh hiệu thiên hạ đệ nhất mỹ tửu, chắc chắn sẽ làm cho người ta tin phục.

- Người đầu tiên, xin mời Trương Canh tiên sinh lên đài.

Một thư sinh thanh tú dáng người cao gầy, ôm vò rượu đi lên đài, hướng tới ban giám khảo thi lễ.

- Ngươi cũng biết ủ rượu à?
Lý Cáp tò mò hỏi.

- Bẩm Hầu gia, thuở nhỏ trong nhà đệ tử mở quán rượu nên mưa dầm thấm lâu, nên đệ tử học được cách ủ rượu

- Ngừng! Ngừng ngừng ngừng...
Lý Cáp nhanh chóng nói:
- Trong rượu có Nhan Như Ngọc? Còn có Hoàng Kim Ốc? Còn uống rượu không say không trượng phu? Tửu lượng ngươi rất kém đúng không?

Trương canh xấu hổ cười cười:
- Quả thật tửu lượng của đệ tử rất kém, nhưng rượu mà đệ tử ủ tuyệt đối không bình thường. 
Nói xong bắt đầu mở nút vò rượu ra, rót vào chén cho chín vị giám khảo trước mặt.

Lý Cáp bưng chén rượu lên hoài nghi ngửi ngửi, tràn vào mũi hắn là mùi thơm ngát, không có bất kỳ mùi gì là. Quay đầu nhìn xem phản ứng của các ban giám khảo, tất cả giám khảo đều lộ ra vẻ mặt không quá tin tưởng, vì bọn họ không tin một thư sinh có thể ủ rượu. 

Hớp một ngụm nhỏ, lập tức các ban giám khảo lập tức nhìn về phía Lý Cáp:
- Thế nào?

Lý Cáp nhìn lại tám người:
- Hảo.

Tám người nhẹ nhàng thở ra, đem rượu trong chén uống một hơi cạn sạch, vẻ mặt mỗi người có chút mờ mịt.

Y thần nhìn về phía Lý Cáp:
- Cái này mà là hảo tửu? Lão phu uống vào không cảm thấy mùi rượu! Cái này rõ ràng là mật chè thôi.

Lý Cáp nháy mắt mấy cái cười nói:
- Ta chưa có nói đây là hảo tửu, chỉ nói hảo nghĩa là dễ uống mà thôi! Ha ha.

Lý Tư Hồng bưng chén rượu nói:
- Cái này cũng có thể tính là rượu?

Trương Canh ngập ngừng nói:
- Đệ tử... Đệ tử tửu lượng không tốt, cho nên... Cho nên rượu này, so sánh hi...

- Ta thấy thứ nước này căn bản không phải là rượu.
Lý Tư Hồng cau mày nói:
- Kéo xuống, kéo xuống! Hỏi hắn tại sao lại có thể mang loại rượu này đi tham gia? Không ra thể thống gì.

- Tha mạng… Đệ tử…. Oan uống cho đệ tử.
Trương Canh nghe Lý Tư Hồng nói thế, cả người mềm nhũn, người ngoài không biết còn tưởng chuẩn bị lôi hắn ra chém đầu.

Lý Cáp vẫy vẫy tay với Dương Cận đứng phía sau, sau đó hắn lập tức cúi đầu xuống hỏi:
- Tướng quân có gì phân phó.

- Đem tên Trương Canh kia về phủ.
Lý Cáp thấp giọng nói. Tên Trương Canh này ủ không ra vị rượu, nhưng ra một vị rất dễ uống, hắn muốn lấy phương thức này để chế biến ra loại nước giải khát cho chúng nữ trong nhà uống, các nàng nhất định sẽ rất thích.

- Người thứ hai là Vương Uông đến từ Triệu Châu, mời lên đài.

Một lão già đầu bạc ôm một vò rượu lạnh lùng đứng trước mặt ban giám khảo.

- Lão quan tài.
Y thần bĩu môi, thấp giọng nói.

Vương Uông chứng kiến y thần đang ngồi ở hàng ngũ khán giả, ánh mắt hắn dừng lại một hồi, nhưng trên mặt vẫn không thay đổi biểu tình, yên lặng đi đến trước mặt chín người rồi rót rượu vào chén. 

Mùi rượu nồng tỏa ra, mọi người nhấp một ngụm, cỗ khí tức mát lạnh lập tức xuất hiện trong miệng, làm cho tinh thần sảng khoái, dư vị vô cùng vô tận.

Mấy vị giám khảo lập tức cho tám điểm, y thần cũng cho tám điểm, những Lý Cáp lại chỉ cho có ba điểm.

Vuông Uông sắc mặt luôn luôn bình tỉnh nhưng lúc này đồng tử cũng có chút co rút lại, hai cơ má không ngừng run lên hỏi:
- Xin hỏi hầu gia, rượu này có vấn đề gì không?
Ngữ khí đông cứng, giống như rất ít nói chuyện.

Lý Cáp ảm đạm cười:
- Rượu này không tệ, không có gì bất thường.

- Vậy vì sao?
Vương Uông nhìn về phía tay Lý Cáp chỉ có ba điểm

Lý Cáp nghiêng đầu thở dài:
- Từng vượt qua biển cả, chưa đến Vu Sơn sao tính là đã thấy mây!

- Như vậy là có ý gì?
Vương Uông nhíu mày khó hiểu.

Y thần cùng đám người Lý Tư Hồng cũng nghi hoặc nhìn về phía hắn, Phong Liễu Tam thì lầm bầm lầu bầu lặp lại lời Lý Cáp:
- Từng vượt,…?

Lý Cáp nói:
- Sao ngươi đần vậy? Rượu ngươi ủ rất ngon, nhưng ta từng uống tuyệt thế mỹ tửu hơn gấp trăm ngàn lần nên rượu ngươi cũng chỉ đến thế thôi.

Vương Uông nghe vậy, sắc mặt liền đỏ bừng, thậm chí ngay cả ánh mắt cũng đỏ lên, thanh âm khàn khàn nói:
- Xin hỏi, tuyệt thế mỹ tửu ở đâu?

Lý Cáp vuốt vuốt ngón trỏ đeo nhẫn, mỉm cười:
- Cho dù người đợi đến khi xuống lỗ, cũng không có cơ hội uống đâu, đi xuống đi.

Vương Uông tựa hồ vẫn không cam lòng, nhưng khi hắn chứng kiến sắc mặt giận dữ của Ngưu Đại đang đi về phía hắn. Hắn lập tức ôm nửa vò rượu còn lại xuống đài.

Y thần nhìn Lý Cáp cười nói:
- Lão phu không biết ngươi nói thật hay là giả, nhưng đây là lần đầu vẻ mặt quan tài của tên Vương Uông thay đổi phong phú đến như vậy.

- Mặt quan tài? Ừ, thật chuẩn xác.
Lý Cáp cười nói:
- Tại hạ nói thật, tiền bối rất nhanh sẽ biết.

Rất nhanh các vị giám khảo đều nếm qua ba mươi mấy vị rượu, thuần khiết hoặc mạnh, hoặc lạt, hoặc nhẹ nhàng khoan khoái, nhưng khi chấm điểm thì chẳng có ai bằng Vương Uông. Thậm chí Lý Cáp luôn chấm một điểm, làm cho bên dưới đài rất nhiều người tò mò, rốt cuộc tuyệt thế mỹ tửu nào có thể làm cho Vũ Uy hầu nhớ mãi không quên, nhiều rượu ngon được mang lên đài thi đấu như vậy đều nhận được một điểm.

Đang thưởng thức vò rượu thứ ba mươi chín, y thần bỗng nhiên nhíu mày.

- Tiền bối làm sao vậy?
Thấy biểu hiện khác thường của y thần, Lý Cáp hỏi.

- Ngươi có ngửi thấy chưa?
Y thần hỏi.

- Ngửi cái gì?

- Mùi rượu.

Lý Cáp cười cười, khoát khoát tay sau đó nhìn vào chén rượu trong tay nói:
- Rượu này mặc dù cũng thơm, cũng coi là rượu ngon, nhưng so với tuyệt thế mỹ tửu mà ta từng uống thì kém xa.

- Không phải loại rượu này, là một loại khác hương vị rất thơm, thực đặc biệt, mùi vị kia... Là mùi rượu, nhưng lão phu lại không đoán ra là loại rượu nào.
Y thần cau mày nói. 

Lý Cáp cũng ngưng thần khẽ ngửi, quả nhiên mùi rượu tràn ngập không trung, một cổ mùi vị đặc biết nhất, đúng là loại tuyệt thế mỹ tửu hắn vừa uống tối qua. Nhìn về phía bên cạnh đài, quả nhiên là Tử Nghiên, Hương Hương và Thiên Thiên che mặt đứng ở nơi đó, chuẩn chuẩn bị lên đài. Trong tay Tử Nghiên đang bưng một chén rượu màu nâu, đúng là chén rượu mà Lý Cáp hay dùng. 

- Đến lượt bảo bối của ta rồi.
Lý Cáp mỉm cười nói. 

- Đến lượt bảo bối của ta?
Ánh mắt y thần nhìn sang hắn ngơ ngơ ngẩn ngẩn hỏi.

- Khụ, khụ là bảo bối của ta, không phải của ngươi.
Lý Cáp cải chính.

Y thần hít một hơi thật sâu:
- Hương thơm này là từ chén rượu kia tỏa ra? Thật là bất khả tư nghị, tuyệt thế hảo tửu, thật là tuyệt thế hảo tửu. 

- Người thứ bốn mươi, Tư Đồ Tử Nghiên, đến từ Hỗ Dương phủ. 

Tử Nghiên mặc một bộ váy liền thân màu vàng hoa lệ, chậm rãi lên đài, Hương Hương, Thiên Thiên mặc quần áo màu trằng theo sát phía sau.

Trong lúc nhất thời, trên đài dưới đài hoàn toàn yên tĩnh, ánh mắt muôn người đều theo sát dáng người uyển chuyển của tam nữ.

- Rượu này tên là gì?
Lý Tư Hồng ngữ khí ôn hòa hỏi, hắn biết trước mặt là con dâu của mình.

Tử Nghiên nhẹ giọng nói:
- Hồng nhan.
Hai mắt tú lệ như có như không liếc nhìn Lý Cáp một cái.

- Hồng nhan? Tên của rượu này có ý gì?
Lý Tư Hồng vuốt râu gật đầu hỏi.

“ Nguyên lai là hồng nhan? Vì sao là hồng nhan? Có ngụ ý gì?” Trong lòng Lý Cáp nghi hoặc.


Y thần hỏi:
- Vì sao chỉ có một chén.

- Không phải một chén
Tử Nghiên nói.

- Vậy vì sao chỉ bưng một chén lên.

- Là nữa chén.

- A
Ban giám khảo cùng với người dưới đài kinh hô.

Lý Cáp nhanh chóng nói:
- Rượu ngon ở vị đâu cần quá nhiều, ha ha, rượu này là tuyệt thế mỹ tửu, cho nên chén nhỏ cũng đủ rồi.

Hương Hương cùng Thiên Thiên tiến lên, xuất ra một bộ chén nhỏ, sau đó bắt đầu chia rượu cho các vị giám khảo.

Dù là chén nhỏ nhưng mỗi người cũng chỉ được một phần ba chén, các vị ban giám khảo nhíu chặt mày, nhưng mùi rượu tỏa ra từ chén lại khiến bọn hắn muốn uống ngay và luôn.

Dười đài Vương Uông cũng duỗi thẳng cổ hai mắt chặt chẽ nhìn biểu tình của ban giám khảo, hắn rất muốn uống thử tuyệt thế rượu ngon mà Vũ Uy hầu nói là như thế nào.

Trừ Lý Cáp, còn lại tám người đều uống cạn chén rượu, tuy rằng chỉ một phần ba chén rượu nhỏ, nhưng khi uống vào hương vị lại không giảm chút nào, tám người bọn họ có biểu hiện rất giống với lần đầu tiên Lý Cáp uống loại rượu này, bọn họ đều cảm nhận được ngọt bùi cay đắng tứ vị, sau đó lại trở về bình thường, làm cho bọn họ không muốn rời xa, muốn chìm đắm trong đó. 

- Hảo!
Không biết là ai lại trước hết thở ra một hơi dài, trong say mê tỉnh lại tán thưởng nói:
- Hảo tửu! Tuyệt thế hảo tửu! Đã qua vài thập niên ta mới được thưởng thức rượu ngon như thế.

- Diệu! Diệu! Diệu! Thật là khéo.
Lý Tư Hồng tán thưởng, đúng là giống với Lý Cáp tối hôm qua, quả nhiên không hổ là phụ tử.

Trong lúc nhất thời tất cả ban giám khảo đều gật đầu tán thưởng, làm cho người ở dưới đài buồn bực khó chịu, giống như tửu quỷ nhìn thấy rượu ngon mà không được uống.

Lý Cáp chú ý tới y thần sau khi uống rượu xong liền luôn luôn nhìn vào chén rượu, liền hỏi một câu:
- Tiền bối người làm sao vậy?

Y thần giương mắt nhìn về phía hắn, nói:
- Vì cái gì?

- Hả?

Lý Cáp sửng sốt:
- Cái gì vì cái gì?