Editor: Senhh
Mười năm trôi qua, lại một lần nữa nghe tin vui sắp được làm cha, Lâm Như Hải tâm tình phức tạp khó có thể miêu tả thành lời.

Nhưng nói tóm lại vẫn là vạn phần vui sướng, hạnh phúc đến mức hận không thể lao ra ngoài cửa chạy như điên vài vòng.
Đối với người đối diện bây giờ đã là "Quan lão gia" tính tình trầm ổn cẩn thận mà nói, quả thực là vạn năm một lần thất thố.
Bảo Ngọc đã được sinh ra, Nhan Hoa suy đoán chắc hẳn đứa trẻ trong bụng cô chính là Đại Ngọc.

Thấy hắn kích động như vậy, trong lòng cô không khỏi có chút lo lắng, sau này sinh hạ nữ nhi liệu hắn có thất vọng không?
"Nữ nhi cũng tốt! Nữ nhi của Lâm Như Hải ta cũng sẽ không thua kém gì nam tử!" Lâm Như Hải lại càng thêm hưng phấn, thậm chí hắn còn lập tức đứng dậy lên kế hoạch tương lai sẽ nuôi dạy nữ nhi như thế nào, thề muốn nuôi dưỡng nữ nhi thành Tạ Đạo Uẩn, Lý Dịch An tiếp theo.
Nhan Hoa nghĩ tới tài hoa của Đại Ngọc, cũng không cảm thấy Lâm Như Hải ăn nói linh tinh mà ngược lại còn nghĩ chuyện này rất có khả năng.

Nói đến kinh thành.
Vài năm trở lại đây, từ lúc nhận ra việc của Giả Liễn, Liễu thị dần dần trở nên xa cách với Giả mẫu.

Địa vị của nhị phòng trong lòng bà cũng ngày một tăng thêm, Nguyên Xuân và Bảo Ngọc đều được nuôi dưỡng ở chỗ Giả mẫu.

Nhìn qua thì có vẻ như là nhị phòng được hưởng lợi, nhưng Vương thị không vui vẻ chút nào.

Nàng là một người mẫu thân, vết xe đổ Giả Liễn còn ở đó, kỳ thật nàng cũng không nguyện ý đưa Bảo Ngọc đến chỗ Giả mẫu.

Nhưng mà Giả Chính không phải Giả Xá, Giả Xá bị thê tử hắn xúi giục liền có thể ngơ ngác đi tới chỗ Giả mẫu càn quấy, không một ai cản nổi, hắn liền trực tiếp chạy thẳng vào phòng ôm người rời đi.

Nhưng Giả Chính lại luôn thuận theo ý bà mẫu nàng, một khi nghe thấy Bảo Ngọc nghịch ngợm lập tức trách mắng hài tử, đổ lỗi cho nàng.
Mà người duy nhất làm cho Vương thị nở mày nở mặt chính là trưởng tử Giả Châu, tuổi còn trẻ đã thi đỗ tú tài và được học tại Quốc Tử Giám, không ai có thể sánh bằng, nếu so sánh thì rất khập khiễng.

Giả Hô ở đại phòng cũng chỉ lớn hơn Giả Châu vài tuổi mà hiện giờ đã là cử nhân, đầu năm đã đính hôn với thiên kim của Lưu ngự sử, nghe nói là Lâm Như Hải giật dây, nếu không cho dù là Liễu thị nhìn trúng thì cũng sẽ không lấy được cô nương mi thanh mục tú này.
Đều là cháu trai, nhưng Giả Châu lại chưa từng được dính líu đến một chút vinh quang nào của người cô cô này!
Vương thị nghĩ vì việc hôn sự nên mấy ngày gần đây trong phủ đều rất náo nhiệt, đang ngồi ở trong phòng hờn dỗi thì chợt nghe thấy tiếng xôn xao bên ngoài, một nha đầu lên tiếng: "Hô đại thiếu gia đã về rồi! Nghe nói còn mang đến tin tức tốt, cô nãi nãi ở Dương Châu có hỉ! Lão thái thái vô cùng vui mừng, còn nói sẽ thưởng trên dưới toàn phủ nữa!"

Vương thị lạnh giọng: "Xưa nay ta bạc đãi các ngươi sao? Vừa nghe lão thái thái muốn thưởng, các ngươi liền vui đến vậy hả?"
Đám người hầu trong viện đều sợ đến mức im lặng lại, không dám lên tiếng.

Mặt khác ở sảnh chính phủ Vinh quốc công, Liễu thị và Giả mẫu đều vui mừng khôn xiết.

Lúc thì nói cái này phải đưa tới Dương Châu, tốt cho thai phụ; sau đó lại nói thai phụ thích ăn món ăn này nhất, chép công thức ra gửi đi; ngay cả Giả Xá cũng chạy ra ngoài, muốn tìm mấy món tốt cho muội muội, sai người đưa đi Dương Châu.
Đến lúc Nhan Hoa nhận được đồ vật, đồ ăn vật dụng cái gì cũng có, dở khóc dở cười nhưng trong lòng lại không khỏi ấm áp.

Lâm Như Hải không biết chuyện ở kiếp trước nên hảo cảm của hắn đối với phủ Vinh quốc công chậm rãi tăng thêm.

Nhan Hoa cũng mặc kệ hắn, bây giờ phủ Vinh quốc công rấy tốt, đó là bởi vì Lâm gia đang lúc cường thịnh, nhưng một khi Lâm gia suy tàn...
Vào ngày Hoa Chiêu Tiết* của năm tiếp theo, Nhan Hoa trở dạ.

May là trong thời gian mang thai cô vẫn luôn rèn luyện thân thể, ăn uống hợp lý nên không quá nửa ngày liền sinh hạ một nữ nhi khỏe mạnh.
*Hoa Chiêu Tiết: là ngày trăm hoa đua nở (tương truyền là ngày 12 tháng 2 hoặc 15 tháng 2 âm lịch)
Hài tử mới sinh ra còn đỏ hỏn, trông giống như một con khỉ nhỏ, nhưng Lâm Như Hải nhìn thế nào cũng thấy đẹp mắt, sau này lớn lên nhất định sẽ giống hắn, yêu thích không nỡ buông.
Đến ngày trăng tròn, Giả Hô mang theo thê tử mới cưới tới Dương Châu, một là để đọc sách, hai là thuận tiện tặng lễ vật cho hài tử.

Mọi người đều vây quanh nhìn hài tử, chỉ thấy mặt mũi nàng đã giãn ra, ngũ quan nhỏ nhắn tinh xảo, đôi mắt đen nhánh nhìn chằm chằm người khiến cho trái tim bao người tan chảy.
"Đại tỷ ánh mắt nhìn xa trông rộng, nhũ danh không bằng gọi là Đại Ngọc đi, Mẫn Nhi nàng cảm thấy thế nào?"
Nhan Hoa đương nhiên gật đầu đồng ý.
Có thêm hài tử, cuộc sống lập tức trở nên náo nhiệt hơn, dường như trong lúc hài tử học được cách phun bong bóng, biết cười, biết đi, biết nói thời gian trôi qua trong chớp mắt.

Lâm Như Hải đã ba năm liên tiếp đảm nhiệm chức Ngự sử.

Trong ba năm này, xác thực hắn đã không ít lần lập công lớn, theo lời của Hoàng đế nói trước đây thì khả năng năm nay hắn sẽ hồi kinh.
Năm cuối cùng này, cũng là sinh nhật cuối cùng của Đại Ngọc ở Dương Châu.


Nhan Hoa đã mời rất nhiều phu nhân của các quan lại đến tụ tập trò chuyện, cũng coi như là chào hỏi nhau lần cuối trước khi rời đi.

Nhan Hoa là một người đoan trang, dễ gần nhưng không nhu nhược, mềm yếu, lại còn là phu nhân Ngự sử, cho dù là lúc trước không có con hay là lúc đã sinh hạ nữ nhi thì gia quyến ở Dương Châu đều rất phải phép với cô, khen ngợi thiên kim quý phủ thông minh lanh lợi, lời hay ý đẹp.
Đến khi nhìn thấy nữ nhi phấn điêu ngọc trác được ôm ra thì mọi người càng thêm yêu thích.

Mà tiểu Đại Ngọc chỉ mới ba tuổi đã mồm miệng lanh lợi, tuổi còn nhỏ nhưng không chỉ biết rất nhiều chữ mà lúc đối đáp trò chuyện cũng rất rõ ràng.
Sau một ngày vô cùng náo nhiệt, khách nhân vừa mới rời đi thì đột nhiên có hạ nhân tới báo, nói có một hòa thượng muốn cầu kiến ở ngoài cửa.
Lâm Như Hải nhỉ nghĩ đó là người xuất gia hóa duyên bình thường nên nghĩ chỉ cần đưa bạc cho hạ nhân đem tặng hắn, không cần gặp mặt.

Ai ngờ, hắn vừa mới phân phó xong, một giọng nói đột nhiên vang lên bên tai: "Kham liêm vịnh nhứ tài*, cuối cùng lại khóc hết nước mắt mà chết.

Vì nữ nhi, không bằng thí chủ để nàng đi theo ta đi."
*"Kham liêm vịnh nhứ tài!"
Dịch nghĩa:
"Thương ôi cô gái có tài vịnh bông!"
Câu thơ nằm trong "Chính sách đề vịnh chi" của Tào Tuyết Cần.

"Tài vịnh nhứ" chỉ tài hoa vịnh thơ của nữ tử, đời sau khen ngợi nữ tử có tài thơ văn là "Vịnh nhứ chi tài".

Lâm Như Hải chỉ cảm thấy hoa mắt, ngay sau đó vị hoàng thượng liền xuất hiện trước mặt.

Đang lúc hắn hoài nghi có phải vị hòa thượng ăn mặc lôi thôi này thực sự có chút thần thông gì đó hay không thì lại nghe thấy một tiếng mắng mỏ: "Tên hòa thượng giả này từ đâu tới! Lừa trời lừa đất còn muốn lừa cả nhà ta nữa hả!"
Lâm Như Hải quay đầu lại nhìn, Nhan Hoa nghe được giọng nói văng vẳng bên tai kia cô liền vội vã chạy từ nội viện ra ngoài, khuôn mặt tràn đầy vẻ phẫn nộ.

Lâm Như Hải nhanh chóng đỡ lấy cô, giúp cô thuận khí.
Tên hòa thượng trọc đầu kia vừa thấy Nhan Hoa sắc mặt liền biến đổi, thầm mắng một tiếng không tốt! Quay đầu muốn chạy.
Mặc dù Nhan Hoa không biết nguyên nhân vì sao nhưng cũng không để hắn rời đi như vậy.


Cô đảo mắt nhìn xung quanh, cầm lấy ngọc bội trên người Lâm Như Hải ném vào hắn.
Tên hòa thượng kia rõ ràng có chút quỷ dị, lúc đi vào thì hạ nhân không thể cản hắn lại, nhưng giờ đây lại bị Nhan Hoa tùy tiện ném liền chuẩn xác ném trúng.

Chỉ nghe thấy một tiếng "Ai u!", sau đó biến mất.
Lâm Như Hải cũng đã quên mất mấy lời tên hòa thượng kia nói, lần đầu tiên nhìn thấy bộ dạng dũng mãnh của Nhan Hoa, vừa mới lạ vừa buồn cười.

Lúc này Nhan Hoa vẫn còn tức giận, cô luôn đề phòng cái ngày này đấy! Hòa thượng đạo sĩ gì chứ? Đều là tới lịch kiếp, tại sao có người thì như châu như ngọc, vừa là thuốc viên lại là đơn thuốc, Đại Ngọc nhà cô chẳng những khóc hết nước mắt mà còn bị hai tên xuất quỷ nhập thần này lừa xuất gia.

Người xuất gia tốt không thương xót dân chúng mà lại muốn cướp đi cốt nhục của cô!
Lâm Như Hải vội vàng an ủi cô.
Không biết có phải thật sự do Nhan Hoa tức giận hay không, mà đến tối cô liền cảm thấy bụng đau âm ỉ, Lâm Như Hải lo lắng đến mức lập tức phái người đi tìm đại phu.
Lão đại phu đêm khuya còn bị lôi ra khỏi giường đến bắt mạch, mạch trơn! Hơn nữa đã được ba tháng rồi!
Lâm gia lại một lần nữa cả phủ vui mừng.

Chuyện của tên hòa thượng ban ngày giống như một cơn gió thổi qua, không ai thèm để tâm tới.
Chín tháng sau đúng vào Tết Trùng Dương, tiểu Lâm được sinh ra.

Tiểu mập mạp nặng chừng 8 cân (4 kg), hành Nhan Hoa phải lăn qua lộn lại không nhẹ.

Lâm gia có con nối dõi, Lâm Như Hải nhìn qua thì có vẻ điềm đạm nhưng lại lén tiến vào từ đường, lúc ra hốc mắt đỏ ửng.
Nhan Hoa cũng có thể hiểu được tâm trạng của hắn, không cảm thấy hắn trọng nam khinh nữ.

Hiện tại nhi nữ song toàn, cả hai đều khỏe mạnh bình an, cô đã thập phần mãn nguyện.

Vào tháng mười, Lâm Như Hải hồi kinh báo cáo công việc, Giả Hô đã hồi kinh để chuẩn bị cho kỳ thi.

Nhan Hoa là người cuối cùng rời đi, cùng với thê tử đang mang thai của Giả Hô và hai đứa nhỏ.
Đi bằng đường thủy, có thể đứng trên thuyền ngắm phong cảnh, nếu tới địa danh nổi tiếng thì sẽ xuống thuyền đi xem.

Vừa đi vừa chậm rãi du ngoạn, lúc đến kinh thành cũng là lúc nhà nhà ăn Tết.
Lâm Như Hải sớm đã bàn giao công việc cũ, được thăng quan tiến chức, trở thành Hộ Bộ thượng thư.
Nếu nói ai là người vui nhất? Không phải bản thân Lâm Như Hải cũng chẳng phải Nhan Hoa, mà chính là Giả phủ.


Mười mấy năm trôi qua, con cháu Giả gia càng ngày càng không biết cố gắng, Giả Xá vốn chính là tên ăn chơi trác táng, nhưng vẫn may là hắn không làm việc gì trái pháp luật; người có hi vọng nhất là Giả Chính thì suốt bao năm qua chỉ được thăng một cấp, vẫn chỉ là một quan chức nhỏ bé như hạt đậu.

Càng đừng nói đến phủ Ninh quốc công, sau khi Giả Kính xuất gia, chưa đầy một năm liền giống như một bãi bùn lầy.
Lâm gia còn chưa có động tĩnh gì, hai phủ Vinh Ninh đã nhốn nháo trước.

Hạ nhân chủ tử trong hai phủ đều đánh chủ ý lên người Lâm thượng thư.

Lần đầu tiên Lâm Như Hải nghe thấy còn không tin vào tai mình, hắn chưa từng thấy qua người nào như vậy.

Đột nhiên Lâm Như Hải có thể lý giải tại sao mười mấy năm nay thê tử vẫn luôn không xa không gần với nhà mẹ đẻ.
Nhan Hoa nghe hắn kể khổ, cô có cảm giác "cuối cùng chàng cũng tỉnh rồi".

Để an ủi tâm hồn hắn bị lăn lộn suốt hai tháng, cô lấy ra những bài thơ mà Đại Ngọc viết dọc đường.
Thật ra cũng không tính là một bài thơ, có thể nói là đồng ngôn đồng ngữ, dù sao thì Đại Ngọc cũng chỉ mới ba tuổi, vẫn chưa đủ khả năng để hiểu hết luật làm thơ.

Nhưng ẩn sâu trong đó là tâm tư tỉ mỉ, góc nhìn mới lạ đã khiến cho người người ngỡ ngàng.

Quả nhiên Lâm Như Hải rất vui mừng.

Cho đến lúc cẩn thận đọc kỹ từ đầu tới cuối thì ánh nắng đã trở nên gay gắt.
Tiểu Đại Ngọc đúng là thiên tư thông minh, trong thơ không mang lại những tình cảm bất công, tư chất của Đại Ngọc so với Giả Hô năm đó có phần nhỉnh hơn không ít.

Nế là nam nhân, nhất định trong tương lai sẽ có thể trở thành Trạng Nguyên.
Phu thê Lâm gia đều ở đây, Lâm Như Hải sự nghiệp phát đạt, hai nhà Lâm Giả ngươi tốt ta tốt, không có quá nhiều xung đột.

Nhan Hoa không một lần nhúng tay vào mọi chuyện trong Giả gia, chỉ thi thoảng qua lại với Liễu thị.

Bởi vậy Tết năm nay, ngoại trừ có hơi bận rộn một chút, những việc khác đều rất bình thường.
Những lúc rảnh rỗi, Nhan Hoa sẽ chơi đùa với tiểu Lâm, dạy dỗ tiểu Đại Ngọc, cuộc sống trôi qua vừa nhàn nhã vừa tự tại.
Vạn phần không ngờ tới, vừa mới sang năm mới, nhị phòng phủ Vinh quốc công đột nhiên gây sự..