" Vô pháp vô thiên ?" Phượng Thất Tầm nhướng mày , môi mỏng gợi lên thanh nhã bật cười , thanh âm nhu hòa .


" Sợ là phu nhân nói sai rồi , có tài cầm quyền liền được phép vô pháp vô thiên ? Ta nghĩ loại người này chỉ có thể chờ người bài bố !"


Dứt lời , nàng nhìn lướt qua bữa tối phong phú cười lạnh nói :


" Đáng tiếc một bàn món ngon như vậy nhìn thật ra là mỹ vị chỉ tiếc ăn đến trong miệng lại thành vô vị , nữ nhi --- cáo từ !"


Thời điểm ra khỏi Ấm Huệ Các , mặt trăng đã treo cao trên bầu trời , thanh cao gió mát không giống mấy ngày lạnh lẽo trước đây .


Phượng Thất Tầm bước chân vẫn trầm ổn đi tới . Thẳng đến đường đá phía trước , tiến vào khúc nghẹo hành lang , bước chân nàng mới dừng lại , hai tròng mắt đang tầng tầng phẫn nộ , đột ngột trào ra nước mắt như thủy triều .


" Thận Nhi , là ta hại ngươi ! Là ta hại ngươi ! Thận Nhi !" Nàng thấp giọng nói , cánh tay chống đỡ ở hành lang càng thêm dùng sức .


Ánh trăng hư ảo mông lung , Trăn Nhi cũng không thể thấy rõ biểu tình của Phượng Thất Tầm trong bóng đêm , nhưng trong thanh âm nàng không dễ gì nghe ra run rẩy mới làm bại lộ cảm xúc của nàng .


Quanh thân đột nhiên có một tia dao động , ánh mắt Trăn Nhi lập tức phòng lên cảnh giới đề phòng , " Ai ?"


" Là ta ." Nam tử thanh âm trầm thấp vang lên , một thân ảnh thon dài phảng phất lên hành lang gấp khúc trong chỗ tối chậm rãi bước ra .


Thấy rõ người đến là ai , Trăn Nhi vội cúi đầu hành lễ , " Đại thiếu gia ."


Phượng Thất Vân hơi gật đầu , nhìn về phía trước cắn chặt môi dưới , nhìn Phượng Thất Tầm cực lực nhẫn nại không cam lòng kia , " Ta đi Lăng Hương tiểu trúc tìm ngươi , lại nghe hạ nhân nói ngươi mang theo Trăn Nhi vội vàng ra cửa ,ngươi.... Quả nhiên tới tìm phu nhân sao ? "


"Ta hại Thận Nhi , đều là ta hại Thận Nhi ..."


Phượng Thất Tầm nỉ non . Hắn xưa nay chưa từng thấy cái gì làm Phượng Thất Tầm yếu ớt liền không thể không ngạc nhiên .


Hắn vươn tay , do dự một lát cuối cùng vẫn dừng ở đầu vai , thở dài nói : " Ở hoàng gia quý tộc , nhà cao cửa rộng , mạng của nô tỳ nô tài là hèn mọn nhất , sinh tử từ trước đến nay không khỏi chính mình ......"


" Là ta không có bảo vệ tốt nàng , ta đã rõ ràng hứa hẹn với chính mình nhất định phải bảo hộ Thận Nhi chu toàn ."


" Thận Nhi bất quá chỉ là bị phu nhân đuổi ra phủ , cũng không phải không tốt , ta sẽ phái người đi tìm nàng . Thân thể ngươi còn chưa tốt , đừng đi bừa trong vườn "


Phượng Thất Tầm ngẩng đầu nhìn lên , ánh trăng điểm sơn lên con ngươi nam nhân bên trong một dạng nghiêm túc .


" Được....." Nàng cất tiếng .


" Ta đưa ngươi trở về ."


Bọn họ sóng vai đi bên trên đường lát sỏi đá hai bên trồng hoa mộc đường . Phượng Thất Vân trầm mặc một lát mới sâu kín mở miệng :


" Việc xấu trong nhà không thể để lọt ra ngoài , ngươi lần này không màng tất cả đem Thái Tử liên lụy tiến vào , chẳng lẽ thực sự tính toán cùng toàn bộ Phượng phủ đối lập ?"


Phượng Thất Tầm nhấp môi không nói , nhưng mặt mày sắc bén hiện lên đã biểu lộ thái độ của nàng


Phượng Thất Vân bất đắt dĩ lắc đầu , "Nói đến cùng , ngươi cũng là một phần tử của Phượng gia , kể từ đó sợ là Phượng gia vĩnh viễn không ngày yên tĩnh...." Di nương tỷ muội lạnh mặt , cha mặt hờ hững , hạ nhân phê bình , nhưng đều giống nhau đều sẽ ăn tươi nuốt chửng lên sinh hoạt của nàng.


Phượng Thất Tầm biết hắn lo lắng , bất quá nàng chỉ đạm nhiên cười khẽ , môi mỏng khẽ mở :" Thân mình đã ở địa ngục , sợ gì vạn kiếp bất phục !"


Thời điểm tới Lăng Hương tiểu trúc Phượng Thất Tầm đứng yên ở ngoài cửa , nhìn nam tử đứng thẳng mình trong sân , không khỏi hỏi :   " Ta vẫn luôn rất tò mò , vì cái gì đại ca lại giúp ta ?"


Nàng cùng Phượng Thất Vân không phải cùng một mẹ sinh ra , hơn nữa còn không có huyết thống ràng buộc . Từ nhỏ đến lớn bọn họ cũng không có nhiều điểm thân mật . Đối mặt với câu hỏi của nàng Phượng Thất Vân chỉ cười cười , cũng không trả lời .


" Trời không còn sớm đi vào nghỉ ngơi đi" Hắn nói.


Phượng Thất Tầm gật đầu cởi bỏ áo choàng trên người đưa cho Phượng Thất Vân , " Từ nơi này đến Mộ Vân hiên còn có một đoạn đường rất dài , đại ca đừng để bị cảm lạnh !"


Phượng Thất Vân tiếp nhận áo choàng được thêu vòng hoa chi ban , đáy mắt chứa một chút ấm áp :" Ừ , vào đi thôi ...."


Đến khi Phượng Thất Tầm đi vào trong phòng , ánh nến sáng lên , Phượng Thất Vân mới xoay người rời đi .


Vì cái gì sẽ tận hết sức lực giúp nàng ? Hắn cũng không ngừng tự hỏi mình vấn đề này . Ước chừng khoảng thời niên thiếu , Phượng Thất Tầm đã bảo vệ hắn đi!


#NgạnTừMiên


Theo dõi bọn mình để xem những chap mới nhất nhé. 💜💜💜
Nhớ bình chọn cho bọn mình nhé 😘
Luôn tiếp nhận ý kiến đóng góp của bạn❤️