Phượng Thất Tầm nhìn mặt đầy hoài nghi của Dung di nương , sắc mặt thản nhiên nói: " Vả lại người cuối cùng làm cho đại tỷ bị đưa đến Tịnh từ am --- không phải ta !"

Không phải ngươi sẽ là. . . " Tựa hồ Dung di nương cuối cùng nhớ ra chút gì , vốn là khí thế hung hăng trong nháy mắt ngừng công kích. Ánh mắt nàng rời rạc, lẩm bẩm nói: "Tam tiểu thư. . . Là Tam tiểu thư nói chọc giận Dao nhi, sau đó Dao nhi mới có thể *đại nghịch bất đạo như vậy, mới có thể công khai chống đối lão gia, là Tam tiểu thư. . ."

* đại nghịch bất đạo: 大逆不道 [dànìbùdào] đại nghịch vô đạo (tội do giai cấp phong kiến gán cho những ai chống lại sự thống trị và lễ giáo phong kiến)

" Rốt cuộc di nương nghĩ rõ ràng."

" Tại sao? " Đột nhiên Dung di nương ngẩng đầu lên, vẻ mặt phòng bị nhìn Phượng Thất Tầm, "Tam tiểu thư là muội muội ruột thịt ngươi, tại sao ngươi tại sao phải nói cho ta những thứ này?"

Phượng Thất Tầm cười khẽ, trong con ngươi dòng nước nhu hòa.

" Coi như là muội muội ruột , ta cũng không có thói quen chịu oan ức thay người. "Nàng thanh âm nhàn nhạt nói.

" Nhưng mà ta không hiểu, tại sao Tam tiểu thư nàng phải làm như vậy? Tại sao nàng phải hại Dao nhi ?"

Phượng Thất Tầm đứng dậy đi tới trước cửa sổ, sau một trận gió táp mưa gào, trong vườn trồng mẫu đơn đã thưa thớt chẳng còn bao nhiêu. Dưới ánh trăng trong veo lạnh lẽo , kia rơi lả tả bừa bãi đầy đất đúng là bất giác để cho người thê lương.

Nàng đưa lưng về phía Dung di nương, mở miệng nói:" Di nương cũng sống xấp xỉ nửa đời, chẳng lẽ còn không thấy rõ? Cõi đời này cũng không phải là tất cả mọi chuyện, cũng có thể nói ra một cái tại sao. . ."

Giống như kiếp trước nàng đến chết, cũng không có hiểu rõ Cửu Dạ tại sao hận nàng như vậy, hận nàng tận xương như vậy !

" Dao nhi , Dao nhi đáng thương của ta. . . "

Cuối cùng Dung di nương lấy hai tay che mặt, thất thanh khóc ồ lên.

Phượng Thất Tầm nhìn Dung di nương đau thương khóc, trong lòng hơi chạm đến. Đều là mẫu thân, nếu hôm nay rơi xuống vách đá mà người chết không phải Phượng Di Dao, mà nếu đổi lại là nàng, Hàn Huệ Tâm sẽ giống như Dung di nương , đau buồn muốn chết sao ?

Đại khái là sẽ không đi. . . Phượng Thất Tầm suy nghĩ một chút, tự nhủ như vậy.

Nàng thở dài một cái, chậm rãi hướng ra phía bên ngoài đi . Nhưng lúc vén bức rèm lên, động tác nàng bỗng nhiên dừng lại, dùng thanh âm chỉ có hai người Dung di nương cùng nàng mới có thể nghe được nói:" Di nương, nữ nhân bị khóa ở đại viện trong thâm trạch đều là người số khổ, cho nên mới càng phải phân rõ người nào mới thật sự là địch nhân, ai —— là bằng hữu có thể trợ giúp lẫn nhau!"

Nói xong, Phượng Thất Tầm không do dự nữa , sải bước đi ra ngoài.

Trên đường đi về Lăng tương tiểu trúc, trong đầu Phượng Thất Tầm không ngừng thoáng hiện ra hình ảnh Dung di nương khóc lóc. Nàng ngồi xổm dưới đất, cả người co lại thành một đoàn nhỏ, nước mắt không thể khống chế từ trong kẽ tay tuôn ra, cùng với cổ họng không áp chế được thút thít.

Đại khái luôn chỉ có hình dáng một mình thương tâm tột cùng đi. . . Nàng nghĩ như vậy.

Không, một người bi thương tới cực điểm là không có nước mắt mà nói, bởi vì ngay cả khóc nỉ non đều cảm thấy dư thừa. Cả người cũng chỉ còn lại có tuyệt vọng thậm chí còn vô vọng, tràn đầy bóng tối vô giới hạn giống như nước thủy triều ập tới, từng bước xâm chiếm nuốt chửng một người sinh ra khát vọng cùng tín niệm.

Nàng làm sao sẽ biết chứ ? Bởi vì đời trước nàng cảm nhận qua cái loại tuyệt vọng sống không bằng chết đó.

Củi chất đống lên cao, ngọn lửa đỏ cháy mạnh hừng hực thiêu đốt. Những ngọn lửa kia liếm trên thân thể tiểu hài đồng, trong không khí nổi lơ lửng mùi máu thịt bị thiêu hủy làm người ta hít thở khó khăn, còn có đứa trẻ thỉnh cầu cùng kêu gào tê tâm liệt phế .

Đó là Mẫn An của nàng , đó là Mẫn An con trai của nàng sao!

" Tiểu thư. . ."

Như có ai đang kêu gọi nàng, như có một đôi tay đang không ngừng lắc lắc nàng. Phượng Thất Tầm nặng nề mở mí mắt, liếc mắt liền thấy trước mặt gương mặt thanh tú phóng đại, còn có chỗ khóe mắt không có lau khô nước mắt.

" Tiểu thư, ngươi có thể xem là tỉnh, nô tỳ đã muốn lo lắng gần chết!" Thận nhi hít mũi một cái nói.

Phượng Thất Tầm đặt lên trán có chút choáng váng, cau mày hỏi: "Ta. . . Làm sao?"



#YY

Theo dõi bọn mình để xem những chap mới nhất nhé. 💜💜💜
Nhớ bình chọn cho bọn mình nhé 😘
Luôn tiếp nhận ý kiến đóng góp của bạn❤️