“Tại sao bệ hạ không nói chuyện?”

“Bệ hạ không thích chim sao?”

“Chim hỉ thước, chim báo tin, là báo tin vui đấy. Hôm nay khi Mạnh công công đưa thánh chỉ tới thì ta đã nhặt được nó. Đây không phải là rất có duyên phận sao? Nên ta mới muốn mang tới cho bệ ha.”

“Bệ hạ có thích không?”

Tiểu cô nương vừa vuốt lông chim, vừa nói lải nhải không ngừng.

Tấn Sóc Đế: “…”

Tấn Sóc Đế tức giận nói: “Niệm Niệm, lần sau không cần đặt nó vào trong ngực của nàng, coi chừng bị nó làm trầy da.”

Chung Niệm Nguyệt ngừng lại.

Khi nghe thấy hắn nói chuyện bình tĩnh ôn hòa như vậy, nàng không khỏi cảm thấy hơi xấu hổ.

Đây còn không phải là cố ý chọc giận hắn à.

Sao cái gì cũng quan tâm, lại đi quan tâm móng vuốt của chim có cào trúng nàng hay không?

“Nó không có nhiều sức nên cũng không thể cào ta được.” Chung Niệm Nguyệt nhỏ giọng nói. Dứt lời, nàng hơi do dự một lát rồi mới nói tiếp: “Về sau ta sẽ không ôm những vật nhỏ này vào trong ngực nữa.”

“Không phải là tặng trẫm sao?” Tấn Sóc Đế vươn tay ra.

Chung Niệm Nguyệt cẩn thận mà đưa chim hỉ thước cho hắn.

Tấn Sóc Đế nhận lấy.

Từ xưa tới nay hắn chỉ nuôi chim ưng.

Hơn nữa phi tần trong hoàng cung rất ít nên không có ai nuôi chim cảnh.

Đây vẫn là lần đầu tiên, hắn đặt một con vật yếu ớt mỏng manh như vậy trong lòng bàn tay.

Bởi vì là do Chung Niệm Nguyệt đưa, hơn nữa khi đọc thánh chỉ lại nhặt được nó nên khi Tấn Sóc Đế nhìn con vật nho nhỏ xấu xí này, cũng cảm thấy thuận mắt hơn một chút.

Hắn nói: “Gọi thái y tới xem cho nó một chút?”

Chung Niệm Nguyệt gật đầu nói: “Về sau bệ hạ nuôi nó đi.”

Tấn Sóc Đế đặt nó lên trên bàn.

Vật nhỏ này được đặt bên cạnh chồng tấu chương, vẫn còn một vài vết máu dính trên lông vì chưa được rửa sạch sẽ. Đây sẽ là cuộc sống đỉnh cao nhất của vật nhỏ này mà nó chưa từng ngờ tới.

Tấn Sóc Đế lên tiếng nói: “Niệm Niệm, đây có được xem là vật đính ước không?”

Chung Niệm Nguyệt tính phản bác lại.

Nhưng lời nói đến miệng thì nàng lại nuốt xuống: “Xem như vậy đi.”

Nét mặt Tấn Sóc Đế đã vui vẻ hơn, hắn chỉ vào nói: “Vậy đây chính là tín vật mà Niệm Niệm cho trẫm.”

Chung Niệm Nguyệt nghe xong, hai gò má đỏ ửng ngay lập tức.

Nàng nhớ lại ngày cập kê, Tấn Sóc Đế đã tặng cho nàng vô số lễ vật.

Nhiều thứ như vậy đều do Tấn Sóc Đế tự tay chuẩn bị, những thứ đó có được xem là tín vật mà hắn đưa cho nàng không?

Nếu nghĩ như vậy.

Tình cảm chứa đựng trong từng một món lễ vật đó lại càng sâu đậm hơn.

Chung Niệm Nguyệt từ trên bàn nhảy xuống, khom lưng nhặt xiêm y trên mặt đất, nhỏ giọng nói: “Bệ hạ mặc vào đi, đừng để bị cảm lạnh.”

Tấn Sóc Đế buồn cười nhìn nàng: “Không xem nữa?”

Hai bên tai Chung Niệm Nguyệt nóng lên: “Ừ ừ, không xem.”

Ở thế giới của nàng, những kiến thức về s1nh lý mà nàng học được đều đến từ truyện H.

Làm sao mà nàng có thể chịu được k1ch thích này cơ chứ.

Nhìn thêm một chút thì tim lại đập nhanh hơn.

Nàng mơ hồ nhớ lại.

Có một lần trong cung nàng bị nôn vì đã ăn quá no, Tấn Sóc Đế đã mặc kính trang, phong trần mệt mỏi từ Diễn Võ Trường chạy tới. Khi đó nàng còn ngồi trong ngực người ta, tưởng tượng về dáng người của Tấn Sóc Đế…

Tấn Sóc Đế cúi đầu, nhìn thấy tiểu cô nương vô cùng nghiêm túc khom lưng xuống nhặt xiêm y của hắn lên.

Đột nhiên hắn nói: “Niệm Niệm, mặc xiêm y cho trẫm.”

Chung Niệm Nguyệt mở to mắt.

Sao nàng phải làm vậy?

Tấn Sóc Đế mặc áo choàng cho nàng có không ít lần.

Hai năm trước, thân thể nàng còn suy nhược vẫn chưa khỏe hẳn, chỉ cần hôm đó gió thổi to một chút, nếu nàng ở trong cung thì chắc chắn Tấn Sóc Đế sẽ giữ nàng lại, tự tay mặc áo choàng cho nàng.

Đai lưng đều là do Tấn Sóc Đế tự tay cột cho nàng.

Bởi vì những người khác không dám.

Nhưng nếu nàng mặc xiêm y cho hắn…

Ngoại trừ có thể nhìn thêm một chút, thì còn có thể sờ nữa phải không?

Trái phải đều là nàng có lợi.

Không tệ không tệ.

Rất nhanh trong lòng Chung Niệm Nguyệt đã có quyết định.

Nàng nói: “Ta sẽ thử…nếu ta làm không tốt thì bệ hạ không được cười ta.”

“Đương nhiên sẽ không.”

Chung Niệm Nguyệt hít sâu một hơi, lấy toàn bộ sức lực đi tới trước mặt Tấn Sóc Đế.

“Cái này là trung y sao?”

Tấn Sóc Đế: “Ừ.”

Chung Niệm Nguyệt run rẩy cầm lấy trung y đứng trước mặt hắn, nàng luồng tay Tấn Sóc Đế vào trước, sau đó chỉnh là phần vạt áo bị nhăn, vuốt phẳng vải ra, tiện tay sờ vài cái ở chỗ cơ bắp tay của Tấn Sóc Đế.

Thân thể Tấn Sóc Đế cứng đờ, không lên tiếng.

Chung Niệm Nguyệt chỉ cho rằng hắn chưa phát hiện ra nên vẫn hồn nhiên mặc tiếp phía còn lại.

Mấy chuyện hầu hạ người khác, đúng là không thích hợp nàng!

Chung Niệm Nguyệt nghĩ thầm.

Sau khi chỉnh xong tay áo cho hắn, nàng mới phát hiện cổ áo của hắn vẫn bị vướng ở phía sau. Chung Niệm Nguyệt duỗi tay tới muốn nắm lấy, chỉ là dáng người Tấn Sóc Đế cao to, mà tay nàng lại không dài như vậy.

Nàng dứt khoát ngồi lên đùi Tấn Sóc Đế, vòng tay ra sau cổ hắn, sờ xung quanh tìm kiếm, muốn kéo cổ áo lên.

Trong chớp mắt, nàng đã nhảy xuống khỏi đùi Tấn Sóc Đế, vỗ tay nói: “Được rồi.”

Mọi việc xảy ra nhanh như chuồn chuồn lướt nước.

Tấn Sóc Đế nhướng mày, ngước mắt nói: “Niệm Niệm thật sự chỉ làm cho có lệ.”

Hắn nắm lấy đai lưng, tính cúi đầu xuống để chỉnh lại.

Chung Niệm Nguyệt nhanh tay hơn, làm thay cho hắn.

Chậm rãi thắt nút lại.

Chỉ là nút thắt không được đẹp, xiêm y có hơi lỏng lẻo, còn lộ ra một mảng ngực nhỏ. Nếu nhìn kỹ một chút, thì có khi còn thấy được cả cơ bụng.

Chung Niệm Nguyệt lặng lẽ sờ eo hắn.

Tấn Sóc Đế phát hiện ngay lập tức.

Hắn đứng thẳng người, trầm giọng nói: “Niệm Niệm.”

Chung Niệm Nguyệt nghiêng đầu nói: “Ta tự hỏi tại sao xiêm y lại lỏng lẻo như vậy, thì ra là cột thiếu một cái, để ta sửa lại cho bệ hạ.”

Dứt lời, không đợi Tấn Sóc Đế trả lời, thì nàng đã nhanh chóng cột thêm hai nút thắt nữa.

Tấn Sóc Đế: “…”

Chung Niệm Nguyệt cảm thấy vô cùng hài lòng, búng vài cái lên đai lưng: “Ta tự tay cột, đây là của ta. Người khác không được nhìn, cũng không được sờ.”

Tấn Sóc Đế: “…”

Làm gì có ai dám nói chuyện như vậy với đế vương?

Tấn Sóc Đế rũ mắt, nắm lấy tay nàng nói: “Ừ, nghe lời Niệm Niệm.”

Chung Niệm Nguyệt rụt tay lại, rồi lại mặc thêm áo ngoài cho hắn.

Đúng là kỳ lạ.

Những việc nhỏ nhặt giống như ăn, mặc, ở, đi lại, lại có thể bất tri bất giác kéo gần khoảng cách của hai người lại với nhau hơn.

Ngay cả việc cột đai lưng, cũng thân mật hơn không ít.

Sau khi làm xong, Chung Niệm Nguyệt cảm thấy có chút mệt mỏi, cứ như vậy ngồi lên long ỷ của Tấn Sóc Đế.

Nàng uể oải dựa lưng nói: “Lần sau vẫn là kêu cung nhân làm đi, ta không được…”

Tấn Sóc Đế vén tóc nàng qua: “Ừ.”

Chung Niệm Nguyệt xoay người lại, đột nhiên nét mặt có chút nghiêm túc: “Bệ hạ, nếu ta là hoàng hậu, vậy các phi tần còn lại sẽ giải quyết như thế nào?”

Tấn Sóc Đế mím môi.

Chỉ là còn chưa đợi hắn mở miệng, Chung Niệm Nguyệt đã nói trước: “Ta lười phải so đo với các nàng, ta rất là ích kỷ, đồ vật đã tới tay thì không ai được phép chạm vào.”

Tấn Sóc Đế nhướng mày, không hỏi Niệm Niệm tại sao lại dám coi trẫm là ‘đồ vật’. Mà hắn chỉ im lặng nghe nàng nói.

“Ta biết, thời đại bối cảnh khác nhau, nữ nhân không được làm chủ hôn nhân và sự tự do của mình. Nhưng hôm nay bệ hạ có thể cho các nàng một cơ hội, để các nàng có quyền lựa chọn được không?”

“Niệm Niệm nói phải.” Tấn Sóc Đế đáp lời.

Hắn không tính nói với nàng.

Nếu có cho các nàng quyền lựa chọn thì các nàng cũng sẽ không chọn.

Cho dù là các nàng có xuất thân cao hay thấp, những gì mà gia tộc dạy dỗ đều đã thấm sâu vào trong máu.

Sau khi lập Thái Tử, tất cả mọi người đều nhìn ra được, ai trong các nàng đều không dễ dàng từ bỏ quyền lực trong tay, bỏ lỡ cơ hội tranh đế.

Cho dù các nàng có đồng ý.

Thì người đứng sau lưng các nàng cũng sẽ không chấp nhận.

Đây là hiện thực.

Nhưng không sao.

Những việc này hắn có thể tự xử lý, không cần Niệm Niệm phải đau đầu suy nghĩ.

Chung Niệm Nguyệt chỉ vào con chim kia, lười biếng ngáp một cái nói: “Ta đi rồi, bệ hạ nhất định phải chăm sóc nó thật tốt.”

Tấn Sóc Đế đáp lời.

Chung Niệm Nguyệt xoay lưng rời đi.

Hôm nay hắn lại không đứng dậy tiễn nàng rời đi.

Cũng không biết là khi nãy mặc xiêm y, rốt cuộc là ai tra tấn ai đâu.

Chung Niệm Nguyệt cũng không để tâm quá nhiều, nàng đi thẳng tới cửa, cao giọng nói: “Mạnh công công, cửa này thật sự rất nặng, ông mau mở cửa ra đi.”

Mạnh công công cao giọng đáp lại, vội vàng mở cửa cho nàng.

Chung Niệm Nguyệt nhấc làn váy, đi ra ngoài.

Tấn Sóc Đế nhìn chằm chằm bóng lưng nàng một lúc, đến khi không nhìn thấy nữa, mới thu hồi ánh mắt lại.

Mạnh công công cẩn thận ngẩng đầu lên, nét mặt có hơi ngơ ngác, hửm? Sao…sao xiêm y của bệ hạ lại lộn xộn như vậy?

Khi tiểu thư rời đi nhìn rất là bình thường mà.

“Mạnh Thắng.” Tấn Sóc Đế lên tiếng.

“Có nô tài.” Mạnh công công định thần lại.

“Ngươi đi một chuyến.” Tấn Sóc Đế nói lại lời của Chung Niệm Nguyệt.

Tuy rằng hắn cảm thấy các nàng sẽ không chọn nhưng xưa nay chỉ cần Niệm Niệm muốn hắn đều sẽ làm cho nàng, thay vì làm qua loa cho có.

Cho nên nhất định phải đi hỏi.

Mạnh công công đáp lời, mang theo một tiểu thái giám.

Ông đi tới cung Huệ phi trước.

“Nương nương, nương nương! Mạnh công công tới!” Lan cô cô vui mừng chạy vào cửa.

Đã rất lâu Huệ phi chưa từng được nhìn thấy Mạnh công công tự mình tới cửa, nhất thời cũng kinh ngạc không ít.

Các cung nhân cũng cảm thấy bối rối, không biết lát nữa bệ hạ có tới hay không?

Bọn họ nghĩ rất nhiều thứ trong đầu, nhất thời lại cảm thấy Chung tiểu thư làm hoàng hậu cũng rất là tốt, đây chẳng phải là nước phù sa không chảy ruộng ngoài sao?

Còn chưa đợi bọn họ hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra.

Mạnh công công vừa bước vào cửa, đã kêu các cung nhân lui ra ngoài.

Đến lúc này, Huệ phi mới cảm thấy có chút gì đó không ổn.

Sau khi chờ Mạnh công công nói rõ mọi chuyện xong, sắc mặt Huệ phi vô cùng xấu, hận không thể đập nát hết tất cả đồ vật xung quanh.

“Bổn cung là a di của Chung Niệm Nguyệt! Hoàng thượng đối xử với bổn cung như vậy, không sợ thiên hạ chê cười Chung Niệm Nguyệt sao?” Huệ phi buột miệng nói ra.

“Đây là lựa chọn cho bản thân. Nếu nương nương muốn rời khỏi hoàng cung tái giá, bệ hạ sẽ phong cáo mệnh cho ngài, sau đó sẽ ban thêm vàng bạc cùng khế nhà khế đất.”

“Bổn cung không chọn. Ta là mẫu phi của Thái Tử, là người của hoàng đế, sao có thể tái giá?”

“Nương nương cũng không thể gả đi nữa, nửa đời sau chỉ có thể ở trong cung, hưởng thụ một cuộc đời nhàm chán.”

Huệ phi lạnh lùng nói: “Sao không đi hỏi Trang phi Kính phi? Ngươi là đang khinh thường bổn cung vì ta là a di của nàng sao?”

Mạnh công công âm thầm lắc đầu.

Làm nương nương thực sự tốt như vậy sao? Đoạt được ngôi vị hoàng đế tốt như vậy sao?

Thôi, giáp chi mật đường ất chi tỳ sương.

Mạnh công công quay đầu đi tới chỗ Trang phi, Kính phi.

Trang phi đương nhiên là không đồng ý.

Cho dù có chết thì cũng phải chết ở trong cung, làm gì có đạo lý hoàng hậu chưa tiến cung thì đã muốn đuổi các nàng đi rồi.

Kính phi sau khi nghe xong thì chưa trả lời ngay lập tức.

Một lúc sau mới lên tiếng nói: “Thần thiếp suy nghĩ một chút rồi sẽ trả lời công công.”

Không lâu sau, Huệ phi cũng biết được câu trả lời của các nàng: “Đương nhiên Kính phi phải động tâm. Nhà mẹ nàng ta không được trọng dụng, nhi tử lại thô lỗ xúc động, không có khả năng tranh vị, đương nhiên nàng ta phải rút lui. Đây gọi là biết điều.”

Lúc này Lan cô cô mới biết chuyện gì đã xảy ra, hoảng hốt nói: “Sao bệ hạ có thể đối xử tốt với biểu tiểu thư như vậy, người như bệ hạ, cũng sẽ thật lòng…”

Huệ phi không nghe nổi nữa, trái tim như bị kim đâm, hét to nói: “Câm miệng!”

Nàng ta có chết cũng sẽ không rời đi.

Ngược lại, nàng ta muốn Chung Niệm Nguyệt rời khỏi nơi này.

Năm xưa, khi nàng ta tiến cung, rõ ràng là lớn hơn Tấn Sóc Đế vài tuổi nhưng cũng không nhịn được mà đỏ mặt.

Khi đó nàng ta thực sự yêu hắn.

Chỉ là Tấn Sóc Đế không yêu bất kỳ ai, chỉ yêu mỗi triều chính và bá tánh.

Càng về sau trái tim nàng ta càng lạnh nhạt.

Đến hôm nay nàng ta mới biết, Tấn Sóc Đế không phải là không biết yêu.

Chỉ là người hắn yêu, đến hôm nay mới xuất hiện mà thôi.

Huệ phi càng nghĩ càng cảm thấy tức giận.

Nhưng thật ra nàng ta đã quên mấy năm nay, hậu cung không hề có việc tranh sủng, đối với phi tần mà nói là một việc rất tốt. Các nàng không cần mỗi ngày đều phải đoán suy nghĩ của đế vương, thấp thỏm về ân sủng. Các nàng cũng không cần đề phòng sẽ có ai hạ độc, hay bị sinh non. Từ xưa tới nay, Tấn Sóc Đế cũng khinh thường việc sủng ái phi tần để củng cố triều chính.

Tất cả đều do nàng ta suy nghĩ quá nhiều. Nếu nàng ta ở hậu cung của tiên đế, chỉ sợ sẽ không sống được đến ngày hôm nay.

Nàng ta muốn vinh hoa phú quý, lại còn muốn được vinh sủng, muốn tất cả mọi người đều phải làm đá kê chân cho nàng ta, còn muốn nhi tử của mình một bước lên trời.

Mạnh công công quay về bên cạnh Tấn Sóc Đế, bẩm báo lại tất cả mọi chuyện.

Tấn Sóc Đế nói: “Xử lý sạch sẽ nhà mẹ đẻ của Trang phi đi.”

“Vâng.”

Hắn ngừng lại một chút rồi nói tiếp: “Huệ phi…vẫn nên để nàng ta nhìn thấy Thái Tử thành thân đã.”

Trái tim Mạnh công công run rẩy: “Vâng.”

Hắn không nhắc tới Kính phi.

Thêm vài canh giờ nữa thì trăng đã lên.

Chung Niệm Nguyệt ngủ mơ mơ màng màng nhưng lại bị người khác gọi dậy.

Bị lăn lộn một trận như vậy, cho dù là heo thì cũng phải tỉnh.

Chung Niệm Nguyệt mở mắt ra, nàng mơ hồ nhìn thấy một mảng rèm màu vàng.

Dường như…dường như là đang nằm trên giường ở thiên điện của Tấn Sóc Đế.

Chỗ này có chút quen thuộc vì lúc trước nàng đã từng ngủ ở đây.

Khi đó nàng bệnh rất nặng, Tấn Sóc Đế còn ngủ bên cạnh giường.

Không phải…

Chung Niệm Nguyệt giật mình, ngồi thẳng dậy.

Đây không phải là thiên điện.

Mà là ở chủ điện của Tấn Sóc Đế.

Chẳng phải là chưa thành thân sao? Sao lại…

Ánh nến lung linh.

Tấn Sóc Đế chậm rãi bước vào, hắn chỉ vào đai lưng bên hông nói: “Không phải Niệm Niệm đã nói cái này là của nàng sao? Chỉ được để cho một mình Niệm Niệm chạm vào. Trẫm cũng không được chạm vào, nên chỉ có thể mời Niệm Niệm vào cung mà thôi.”

Vậy mà là mời sao?

Đây gọi là bắt cóc.

Chung Niệm Nguyệt đưa tay tới rút nút thắt mà nàng đã cột ra.

Nàng sẽ không bao giờ nói bậy nữa.

Cái gì mà của hắn của nàng.

Người anh minh thần võ như Tấn Sóc Đế mà lại nghe những lời mê sảng này của nàng sao! Đáng giận!

Với khuôn mặt vẫn còn ngái ngủ, hai mắt mơ màng, Chung Niệm Nguyệt khó khăn vươn tay tới nắm lấy đai lưng của hắn.

Dường như nàng có cảm giác, nàng đang tự tính kế bản thân mình vậy.

- -----oOo------