Sau khi Vạn gia xảy ra chuyện.

Ngay lập tức thiếp mời đưa tới Chung phủ cũng giảm đi rất nhiều.

Cũng không phải là vì gió thổi chiều nào theo chiều đó, mà là tất cả mọi người đều đang đợi, đợi đến khi có kết quả cuối cùng thì bọn họ mới dám hành động. Nếu không người khác sẽ nhạo báng bọn họ, chỉ một lòng muốn ôm chân quyền thế.

“Chuyện lần này xảy ra, Niệm Niệm có cảm thấy những người trên đời này rất nhàm chán không? Đi tới đi lui cũng chỉ có vài khuôn mặt quen thuộc.” Tấn Sóc Đế hỏi.

Chung Niệm Nguyệt ngồi bên trong đình, lười biếng ngáp một cái, rồi mới trả lời: “Người trên đời này nhiều như vậy, khó tránh khỏi sẽ có vài người mang bộ mặt giống nhau. Thì có gì đáng để nhắc tới chứ? Những kẻ bỏ đá xuống giếng và những người thay nhau nịnh bợ mới chính là những kẻ khốn nạn. Huống chi, ta quan tâm đến bọn họ để làm gì? Người nào cũng có những người cần quan tâm và không quan tâm. Xưa nay ta chỉ quan tâm đến người thân của ta…”

Nàng ngừng lại một chút.

Rồi mới nói tiếp: “Giống như là bệ hạ vậy.”

Tấn Sóc Đế cũng không quan tâm đến những người khác.

Chỉ là hiện tại Chung Niệm Nguyệt đã được đặt trong trái tim hắn, ngược lại hắn rất để tâm tới nàng. Lúc nào cũng sợ nàng sẽ bị ức hiếp.

“Gần đây miệng của Niệm Niệm ngọt hơn rất nhiều.” Tấn Sóc Đế ngước mắt nhìn nàng.

Chung Niệm Nguyệt: “Không phải là ngày nào cũng như vậy sao?”

Nàng nói xong thì nhướng người về phía hắn: “Đây là gì vậy?”

Tấn Sóc Đế nói: “Thư triệu hồi nhà ngoại của nàng về kinh thành.” Hắn ngừng lại một chút, nói: “Đây cũng được xem là một chuyện tốt, đến khi thành hôn, bọn họ có thể ở lại kinh thành cùng nhau dự lễ.”

Chung Niệm Nguyệt:?

Góc độ này nàng chưa từng nghĩ tới đấy.

Sau khi Tấn Sóc Đế nói xong, lại bổ sung thêm một câu: “Chỉ là vẫn phải để hai người Vạn gia ở lại biên cương.”

Chung Niệm Nguyệt thắc mắc, ngước mắt lên nhìn hắn: “Sao?”

Tấn Sóc Đế ôn hòa nói: “Nhà ngoại nàng ở biên cương đã nhiều năm, nếu lần này triệu hồi về hết thì những người còn lại sẽ nghĩ như thế nào?”

Cái này cũng không có gì là khó hiểu.

Nếu thật sự là như vậy, chỉ sợ người ngoài sẽ nghi ngờ bệ hạ muốn xử lý Vạn gia.

Nếu nghĩ sâu hơn một chút…

Đồng liêu và cấp dưới sẽ không nhịn được mà sinh ra suy nghĩ muốn soán quyền.

Đến lúc đó cho dù Vạn gia không làm gì cả, có thể an toàn quay trở lại biên cương thì tình hình cũng đã thay đổi. Muốn có lại địa vị lúc trước thì sẽ khó khăn hơn không ít.

Chung Niệm Nguyệt không nhịn được hỏi: “Bệ hạ không lo lắng nhà ngoại của ta sẽ không chế biên cương sao?”

Xưa nay đế vương xuống tay với các tướng quân là vì bọn họ đều là những người nắm quyền ở biên cương. Biên cương ở dưới, đế vương ở trên cao, nên ở đó chỉ biết tướng quân mà không biết đến đế vương. Sau khi đế vương biết tin, đương nhiên là cảm thấy tức giận.

“Tất cả mọi người không phải ai cũng chịu được thử thách. Chỉ là Niệm Niệm, trẫm đã từng đứng lên ở pháo đài biên cương…hiện tại uy danh vẫn chưa biến mất. Nếu có ngày biến mất thì vẫn còn Vạn gia ở biên cương, Niệm Niệm sẽ cần dùng tới nó.” Tấn Sóc Đế bình tĩnh nói.

Ban đầu, mỗi khi Tấn Sóc Đế dạy dỗ nàng, hắn thường xuyên nói, Niệm Niệm sẽ cần dùng tới nó.

Khi đó nàng không hiểu rõ.

Hiện tại cuối cùng cũng đã hiểu được ẩn ý trong câu nói đó.

Nói cho cùng, Tấn Sóc Đế động tâm với nàng nhưng lại không muốn nàng mơ mơ hồ hồ mà bước vào tròng của hắn.

Mà lại suy nghĩ con đường cho nàng sau khi hắn chết.

Suy nghĩ của lão nam nhân đều giống như vậy sao?

Vừa thâm tình lại sâu sắc.

Mắt Chung Niệm Nguyệt khẽ động, lại nhớ lại hôm Tấn Sóc Đế đã mang nàng đi dạo trong cung, cùng với những lời nói ngu xuẩn của cao tăng kia, cái gì mà chết sớm…

Ai nói chắc chắn hắn sẽ chết chứ.

Nói không chừng nàng còn chết sớm hơn hắn.

Chung Niệm Nguyệt vươn tay ra, đè ngự bút của Tấn Sóc Đế lại, ngước mắt cười nói: “Hiện tại ta đã hiểu rõ…thì ra bệ hạ đã động tâm với ta từ khi bắt ta đọc sách. Ta còn không biết mà nhảy vào lưới. Đúng là ức hiếp ta vì ta còn nhỏ không hiểu chuyện…”

Tấn Sóc Đế nghe thấy giọng điệu của nàng, liền biết nàng chỉ đang nói giỡn mà thôi.

Hắn hơi nhướng mày, dựa lưng vào thành ghế, cười nhẹ nói: “Không chỉ như vậy. Mấy năm trước trẫm rất bận nhưng vẫn muốn thực hiện lời hứa với nàng, nên mới mang nàng đi xuân săn. Nhưng những công tử thế gia kia khi nhìn thấy nàng, thì ngay cả mắt cũng không thèm chớp. Cẩm Sơn Hầu lúc nào cũng xum xoe bên cạnh nàng. Kỳ Cẩn lại đối xử với nàng rất khác…”

Chung Niệm Nguyệt không nhịn được cắt ngang lời hắn: “Sao lại có liên quan đến Tam hoàng tử nữa?”

Tấn Sóc Đế: “Niệm Niệm, trẫm ngồi ở lửa trại đợi nàng rất lâu nhưng vẫn không thấy nàng đâu. Đến khi nhìn thấy nàng thì nàng lại đang mặc áo choàng của Kỳ Cẩn…”

Chung Niệm Nguyệt đã quên việc này từ lâu.

Nàng vừa cảm thấy kinh ngạc vừa cảm thấy buồn cười, nhưng cũng cảm thấy hỗn loạn.

Hắn nhớ kỹ như vậy sao…

Chung Niệm Nguyệt nằm xuống mặt bàn, ngọt ngào nói: “Ta có biện pháp nào khác chứ? Khi đó ta và Cẩm Sơn Hầu là bằng hữu, lại muốn trêu chọc Tam hoàng tử nên mới lấy áo choàng của hắn ta, chọc giận hắn ta. Ai kêu khi đó bệ hạ là bệ hạ của tất cả mọi người chứ không phải là bệ hạ của riêng một mình ta. Nên ta không thể lúc nào cũng ở bên cạnh bệ hạ được.”

Tấn Sóc Đế vươn tay tới, đỡ lấy má của nàng, để nàng không bị đụng trúng bàn đá.

Lạnh.

Tấn Sóc Đế cười nói: “Nàng nói lúc nào cũng có lý. Vậy lần sau trẫm sẽ kêu mấy nha hoàn bên cạnh nàng, mang thêm hai bộ áo choàng.”

Chung Niệm Nguyệt: “Còn cần bệ hạ cho phép thì các nàng mới được mang sao? Nhắc tới áo choàng thì hôm đó ta mang áo choàng của bệ hạ về phủ để giặt, lại khiến cho ma ma của ta sợ tới mức run rẩy, bà ấy sợ bị bệ hạ chém đầu.”

“Trẫm làm gì tàn nhẫn như vậy?”

“Bệ hạ không tàn nhẫn, là do bọn họ quá nhát gan, sợ hãi bệ hạ.”

Tay trái của Tấn Sóc Đế mở ra một tấu chương, đáp lời nói: “Phải, chỉ có Niệm Niệm là không sợ.”

Chung Niệm Nguyệt hỏi: “Rồi sao nữa? Sau khi bệ hạ nhìn thấy áo choàng thì sao nữa?”

“Mạnh công công nói nàng đã đến tuổi cập kê, nên lựa chọn hôn phu cho nàng.” Tấn Sóc Đế khép tấu chương kia lại, ngước mắt nhìn nàng: “Khi đó trẫm chỉ cảm thấy cho dù có tìm khắp thiên hạ, thì cũng có ai đủ tư cách làm hôn phu của Niệm Niệm.”

Chung Niệm Nguyệt nghĩ thầm, hèn gì.

Khi hắn nhìn thấy Chu công tử xum xoe nàng, liền cảm thấy không vui, ném trâm xuống hồ bắt hắn ta nhảy xuống nhặt.

Nếu nghĩ kỹ lại thì người này đúng là thích ăn giấm chua.

Tấn Sóc Đế trầm giọng nói: “Niệm Niệm, chưa bao giờ có người nào gần gũi với trẫm như vậy. Nếu không phải nàng vẫn còn phụ mẫu người thân, thì trẫm còn cho rằng nàng là do trẫm nhọc lòng nuôi dưỡng. Nên không có bất cứ kẻ nào được chạm vào bảo vật của trẫm.”

Chung Niệm Nguyệt chỉ nghe thấy hắn nói hắn thích nàng.

Nhưng lại chưa từng nghe thấy những lời này.

Nàng giật mình, nhỏ giọng nói: “Ngoại trừ cha mẹ của ta, ta cũng chưa từng gần gũi với người khác như vậy…”

Tấn Sóc Đế không nhịn được mà nâng cằm nàng lên: “Hôm nay Niệm Niệm ăn gì mà miệng ngọt như vậy, để trẫm xem thử có phải nàng lén trẫm, ăn món điểm tâm gì rồi phải không?”

Chung Niệm Nguyệt:?

Rõ ràng là do hắn muốn hôn thôi!

Cần gì phải lấy cớ chứ!

Bên ngoài đình.

Đám người Mạnh công công vẫn cúi đầu như cũ.

Bởi vì đứng không xa nên có không ít câu nói rơi vào trong tai Mạnh công công.

Mạnh công công ngước mắt lên nhìn về phía đó.

Màn lụa bên ngoài đình bị bay lên, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy bóng người trong đình, hai người ngồi sát vào nhau.

Nam nhân cao lớn, nâng cằm thiếu nữ lên, cúi đầu xuống hôn môi nàng.

Chuỗi ngọc của lưu châu rủ xuống, chạm vào giữa chân mày thiếu nữ.

Mạnh công công không nhịn được nghĩ thầm, cả kinh thành đều vì chuyện của Vạn gia mà lo lắng không yên, hai vị này thì hay rồi, giống như là không có chuyện gì xảy ra, thân mật ngọt ngào….Cái quy củ trước khi thành thân sẽ không được gặp mặt, không biết đã bị hai người này ném tới xó nào rồi.

Mạnh công công suy nghĩ, nhưng vẫn không nhịn được mà cong khóe môi mỉm cười.



Người của Nam Giao Quốc đang trên đường tới kinh thành thì người của Vạn gia cũng bắt đầu khởi hành hồi kinh.

Sau nửa tháng trôi qua, Đô Sát Viện cũng đã tra ra được không ít chuyện, trình lên cho Tấn Sóc Đế xem.

Lúc này Chung Niệm Nguyệt vẫn còn đang ở trong phủ nghỉ ngơi.

Hương Đào cẩn thận đi tới, nói: “Cao tiểu thư lại tới nữa…” Sau khi được Thái Tử cầu hôn, Cao Thục Nhi càng ngày càng thích chạy tới Chung phủ.

Nàng ta không được thông minh cho lắm.

Người khác vẫn đang chờ kết quả của Vạn gia, nàng ta lại không quan tâm tới những việc này, trong đầu chỉ nghĩ phải đối xử với Chung Niệm Nguyệt thật tốt, để Thái tử đối xử với nàng ta tốt hơn một chút.

Chung Niệm Nguyệt lười biếng không muốn ra ngoài, nên kêu Hương Đào mang nàng ta vào trong.

Cao Thục Nhi đang suy nghĩ không biết nên mở lời ra sao.

Nàng không mở miệng cũng không sao, một mình Cao Thục Nhi độc thoại cũng được, cái gì cũng không quan tâm.

Hôm nay cũng không có chuyện gì khác, Chung Niệm Nguyệt gạt hết mấy tờ giấy luyện chữ sang một bên, nói: “Mời nàng ta vào đi.”

Không lâu sau, Cao Thục Nhi vội vàng bước vào trong.

“Chuyện của Vạn gia đã được làm rõ, hiện tại đã viết tấu chương trình lên, ngươi có biết không?”

“Vốn dĩ không biết, nhưng ngươi vừa nói nên biết rồi.” Chung Niệm Nguyệt nói.

“Ngươi không lo sao?”

“Lo cái gì?”

Cao Thục Nhi: “À! Có phải nên vào cung xem một chút không?”

Chung Niệm Nguyệt nhìn nàng ta: “Đúng là nên tiến cung xem một chút.”

Cao Thục Nhi đứng lên, chà xát lòng bàn tay, do dự nói: “Ta nghe nói, hiện tại ngươi có thể tiến cung mà không cần lệnh bài, cũng không cần người trong cung tới đón, có phải hay không?”

Đúng là có chuyện này.

Sau khi Chung Niệm Nguyệt gật đầu, đồng ý chuyện thành thân thì Tấn Sóc Đế đã cho nàng đặc quyền này.

Đối với việc này, Thái Hậu cũng chỉ nhắm mắt làm ngơ.

Đặc biệt gần đây, người được chấp chưởng cung vụ là Kính phi, cái gì Kính phi cũng không quan tâm tới, nếu đụng phải nàng thì nàng ta còn nhắc nhở tiểu thái giám làm việc nhanh một chút, mang cỗ kiệu tới cho Chung Niệm Nguyệt.

Chung Niệm Nguyệt nhìn Cao Thục Nhi cười nói: “Cao tiểu thư cũng muốn tiến cung?”

Cao Thục Nhi gật đầu nói: “Ta muốn gặp Huệ phi.”

Hôn kỳ của nàng ta đã gần đến nhưng đợi mãi Huệ phi vẫn không gọi nàng ta tiến cung.

Không chỉ có một mình nàng ta nôn nóng, mà trên dưới Cao gia cũng lo lắng không ít.

Chỉ sợ nàng ta không muốn gặp ngươi.

Chung Niệm Nguyệt nghĩ thầm.

Xưa nay Huệ phi chỉ coi trọng lợi ích, mà nàng ta thì coi thường Cao gia.

Cao Thục Nhi đi tới trước mặt nàng ta chỉ khiến cho nàng ta càng thêm tức điên mà thôi.

Chung Niệm Nguyệt hỏi: “Ngươi đã nghĩ kỹ rồi sao?”

Cao Thục Nhi kinh ngạc nói: “Ngươi nói tới cái gì, là hôn sự của ta và Thái Tử sao? Ta đã nghĩ kỹ rồi.” Nàng ta hơi do dự, hiếm khi nàng ta nói những lời thật lòng với người không thân: “Nhà ta chỉ muốn ta bay lên cành…”

Nữ tử thời cổ đại không phải chỉ có một mình.

Các nàng và gia tộc bị buộc chặt lại với nhau, vinh nhục của gia tộc quan trọng hơn vinh nhục của các nàng.

Đừng nói là Cao Thục Nhi muốn gả cho Thái Tử, cho dù nàng ta không muốn thì người nhà nàng ta cũng sẽ không bỏ qua cơ hội này.

“Đi thôi.” Chung Niệm Nguyệt nói.

Ngay lập tức Cao Thục Nhi vui mừng như điên đi theo sau nàng.

Các nàng ngồi trên xe ngựa của Chung gia.

Cao Thục Nhi đã chuẩn bị xong lễ vật, vừa lên xe ngựa đã nhận lấy từ tay nha hoàn, đặt lên đầu gối của mình.

Đến khi tới cửa cung, Cao Thục Nhi ngẩng đầu nhìn bức tường nguy nga lộng lẫy kia, trong lòng không nhịn được mà cảm thấy hoảng sợ.

Theo bản năng mà cảm thấy sợ hãi hoàng thất.

Cấm quân canh giữ cửa cung nhìn thấy Chung Niệm Nguyệt, vô cùng quen thuộc mà nói một câu: “Chung tiểu thư tới.”

Sau đó có người quay đầu lại chạy đi bẩm báo.

Không lâu sau, có một cỗ kiệu đưa tới trước mặt nàng.

Cao Thục Nhi nhìn Chung Niệm Nguyệt ngồi lên đó, nhất thời cảm thấy cực kỳ hâm mộ.

Chung Niệm Nguyệt vén màn ra, chỉ vào Cao Thục Nhi rồi nói với tiểu thái giám bên cạnh: “Đây là Cao tiểu thư, nàng ta muốn tới cung Huệ phi, ngươi mau dẫn đường cho nàng ta.”

Tiểu thái giám đáp lời, không hỏi bất kỳ điều gì khác.

Cao Thục Nhi nhìn thấy vậy, trong lòng càng thêm kinh ngạc.

Ngay đại hôn vẫn chưa tới, vẫn chưa tiến cung làm hoàng hậu mà người trong cung đã nghe lời nàng như vậy, hiển nhiên coi nàng là chủ tử trong cung…

“Đi đi.” Chung Niệm Nguyệt nói.

Lúc này Cao Thục Nhi mới hoàn hồn lại, mà đi theo tiểu thái giám.

Lúc trước, có đánh chết nàng ta cũng không bao giờ nghĩ tới, sẽ có một ngày nàng ta được dính hào quang của Chung Niệm Nguyệt…

Sau khi Chung Niệm Nguyệt đi tới Cần Chính Điện, thì ở đó chỉ còn mỗi một mình Tấn Sóc Đế, đang xem tấu chương trong tay.

Hắn cũng không ngẩng lên mà nói: “Niệm Niệm biết được toàn bộ mọi chuyện chưa?”

Chung Niệm Nguyệt: “Ta biết được từ chỗ mẫu thân, nhưng không chắc sẽ giống với những gì bọn họ đã tra được, nên mới muốn tiến cung nói cho bệ hạ biết…”

Tấn Sóc Đế nói: “Lại đây.”

Muốn nghe chuyện xưa thì đương nhiên phải ngồi đúng tư thế.

Chung Niệm Nguyệt đi tới phía trước, vô cùng thông minh ngồi sát bên cạnh Tấn Sóc Đế.

“Năm Hưng An thứ 29, có hơn mười người Nam Giao Quốc chết ở bên ngoài biên cương Ngu Thành, sau khi đàm phán thì đột nhiên Nam Giao Quốc cho binh lính tấn công Ngu Thành. Ngu Thành đã ba năm chưa từng có chiến tranh. Mà ngay lúc đó tướng thủ thành Võ Bình, người này có thể là nàng chưa từng nghe qua. Năm đó khi Nam Giao tấn công, ông ta lại ở trong phủ cùng thị thiếp ‘chơi đùa’. Chiến hậu và tiên đế rất tức giận, sau này đã cho người ngũ mã phanh thây ông ta.

“Phụ thân của Huệ phi Lương Hổ là trợ thủ của ông ta. Cả hai người này đều là cấp dưới của ngoại tổ phụ nàng…”

“Ngày Nam Giao bất ngờ tấn công, trời đã mưa to mấy ngày không ngừng. Ngu Thành vừa ướt lại vừa lạnh. Xương khớp của binh lính vô cùng đau nhức, ngay cả đứng cũng không vững. Sau khi chiến đấu ba ngày, tường thành đã bị phá hơn phân nửa. Binh lính Nam Giao tiến vào thành đánh cướp, giết hại hơn 30 bá tánh, trong đó có cả nữ tử và hài tử. Lúc này Ngu Thành dường như đã bị Nam Giao chiếm đóng, không có bất kỳ một con ngựa nào sống sót chạy được ra ngoài để truyền tin.”

“Lương Hổ nhìn thấy tình cảnh này, đầu tiên ông ta giả vờ đầu hàng sau đó cố gắng chạy thoát khỏi Ngu Thành. Ông ta bị binh lính Nam Giao truy đuổi hơn hai mươi dặm, cuối cùng mang theo một thân đầy vết thương tìm được ngoại tổ phụ của nàng, rồi bẩm báo lại tình trạng của Ngu Thành.”

“Sau đó ngoại tổ phụ của nàng vượt xa xôi ngàn dặm, chạy tới Ngu Thành. Khi đến được Ngu Thành, đã ra lệnh cho tất cả binh lính mặc áo giáp, chuẩn bị giao chiến. Hôm đó tuyết đã bị tan thành nước, ngập khắp nơi ở Ngu Thành. Trận chiến xảy ra vô cùng ác liệt. Nhưng đột nhiên bệnh cũ ngoại tổ phụ nàng tái phát, Lương Hổ liền đỡ ông ấy vào một góc nghỉ ngơi. Một mình chém đứt đầu của mãnh tướng dưới trướng Đại vương tử, sau đó lại vì chắn mũi tên cho ngoại tổ phụ nàng mà chết…”

Tấn Sóc Đế ngừng lại một chút nói: “Đây là nội dung mà phía dưới đã bẩm báo lên. Trong đó có hơn phân nửa chủ của các tửu lầu ở Ngu Thành, các đồng liêu cũ của Lương Hổ và Võ Bình làm chứng.”

- -----oOo------