Nhân Thọ Cung.

“Thái Tử đã rời khỏi kinh thành suốt đêm qua.” Cung nhân quỳ xuống đất nói.

Đợi một lúc sau, phía sau màn che với truyền ra giọng nói của Thái Hậu, trầm thấp yếu ớt: “Được, ta biết rồi.” Bà ta dừng lại một chút, sau đó có chút buồn bã nói: “Không phải là Thái Tử nữa rồi.”

Sau khi nói xong, Thái Hậu không nhịn được mà ho vài tiếng.

Cung nhân vội vàng vuốt lưng cho bà ta, rồi cầm nước ấm đút cho bà ta uống.

Thái Hậu giống nhau bị kim đâm, đột nhiên hất mạnh tay cung nhân ra.

“Ai gia cũng chưa yếu tới mức đó.” Đột nhiên Thái Hậu trầm mặt xuống.

Các cung nhân cũng không ngạc nhiên gì nhiều, chỉ vội vàng quỳ xuống, cầu xin tha tội.

Từ sau tiệc mừng thọ của Thái Hậu, những cảnh như vậy đã xảy ra được mấy lần rồi.

Hôm đó vì việc của Huệ phi và Thái Tử mà đã phá hỏng tiệc mừng thọ của Thái Hậu, dường như tất cả mọi người đều quên mất hôm đó tiến cung chính là vì tiệc mừng thọ của Thái Hậu…

Có ai mà không cảm thấy tức chứ?

Huống chi, từ sớm Thái Tử đã thông qua Trưởng công chúa để bắt tay với Thái Hậu.

Thái Hậu cố ý ủng hộ Thái Tử.

Nhi tử mà bà ta yêu thương nhất, tự tay nuôi dưỡng nhưng lại không được ngồi vào ngôi vị hoàng đế. Nên hiện tại bà ta mới rơi vào tình cảnh bị quản chế khắp nơi như vậy.

Bà ta hiểu rất rõ, hiện tại Tấn Sóc Đế thực sự quá lớn mạnh rồi. Hắn lớn mạnh tới mức Xa Xương Vương cũng phải cúi đầu. Tiểu nhi tử của bà ta như một ngọn núi lớn. Chỉ cần ngọn núi này vẫn còn ở đây thì bà ta mãi mãi sẽ không bao giờ thoát khỏi những cái ràng buộc này được.

Vì vậy bà ta mới đánh chủ ý lên người Thái Tử.

Là Thái Tử danh chính ngôn thuận.

Không có mẫu tộc dựa dẫm.

Nếu Thái Tử có thể vượt qua được phụ hoàng của hắn thì đương nhiên bà ta sẽ có biện pháp để lấy lại quyền lực.

Nhưng hiện tại.

Tấn Sóc Đế lại chọn ngày sinh thần của bà ta để phế Thái Tử, xử lý Huệ phi.

Đây chính là đang tát vào mặt bọn họ!

Thái Hậu chỉ có thể trơ mắt nhìn tiệc mừng thọ của mình bị phá nát, đêm hôm đó tức giận tới mức phát sốt.

Ban đầu bà ta còn cho rằng Huệ phi không có đầu óc, không làm được việc lớn nhưng cuối cùng vẫn bị nhi tử của bà ta chọc tức tới mức nôn ra máu.

Ai mà nghĩ tới Tấn Sóc Đế cũng muốn chọc cho bà ta tức chết.

Khi sinh Tấn Sóc Đế, tuổi bà ta cũng không còn trẻ nữa. Bây giờ lại càng ngày càng già nua, chỉ cần bệnh một hồi lại giống như già đi mười tuổi, các cung nhân bên cạnh bà ta vô cùng sợ hãi, chỉ sợ bà ta có thể chết bất kỳ lúc nào.

Người càng già thì càng sợ chết.

Người bên cạnh càng như vậy, đương nhiên Thái Hậu càng ngày càng tức giận. Vừa tức giận một chút thì thân thể cũng yếu ớt hơn.

Chỉ mới mấy ngày ngắn ngủi, mà bà ta đã phải chịu rất nhiều tra tấn.

Ma ma được Thái Hậu yêu thích nhất cũng bước tới an ủi bà ta: “Có nên phái một vị tiểu thư đi theo không ạ?”

Tiểu thư trong miệng bà ta chính là tiểu thư của nhà mẹ Thái Hậu, chính là đám nhi nữ của La gia.

Thái Hậu rũ mắt, không trả lời.

Một khi La gia có người đi chung thì tương đương với việc đã bước lên chung một con thuyền với Kỳ Hãn, nên nếu muốn thoát thì rất là khó.

Nhan đang thắp trên bàn, từng chút từng chút bị đốt cháy.

Ma ma không nhịn được mà thúc giục, chỉ sợ sẽ không đuổi kịp Kỳ Hãn, cuối cùng Thái Hậu cũng lên tiếng: “Đi.”

Ma ma ngừng lại một chủ, hỏi: “Là vị tiểu thư nào ạ?”

Thái Hậu: “Đương nhiên là đứa nhỏ nhất.”

Ma ma: “Vâng.”

“Ban đầu để nó giúp Chung Niệm Nguyệt làm tán giả, cho nàng đủ thể diện. Chính là sau này có gặp lại thì cũng sẽ dễ dàng tiếp cận hơn…” Thái Hậu: “Để nó lừa Chung Niệm Nguyệt cũng không phải là khó.”

Ma ma nói: “Vâng, từ xưa tới nay tiểu thư vô cùng thông minh. Bắt Chung Niệm Nguyệt, chẳng phải rất dễ dàng sao? Nếu có chuyện gì ngoài ý muốn thì cũng có thể truyền tin về phủ được…”

Vừa nói tới đó, Thái Hậu lại ngây người.

Bà ta vẫn còn nhớ rõ những lời mà Chung Niệm Nguyệt đã nói ở tiệc mừng thọ của bà ta.

Người này thực sự là ngây thơ không biết gì, hay là đang giả vờ ngây thơ?

Thái Hậu không biết chắc chắn được.

Sau khi suy nghĩ, bà ta vẫn không thể biết rõ, nữ tử mà tiểu nhi tử bà ta thích sẽ là dạng người nào.

Thái Hậu xoa nhẹ thái dương.

Thôi, cũng đã ra lệnh rồi, cần gì phải suy nghĩ nhiều chi nữa?

Nói chung là bà ta không muốn phải nể mặt Tấn Sóc Đế nữa, không muốn nhìn thấy người bên ngoài khen hắn nhân đức như thế nào nữa.

Bà ta nhẫn nhịn nhiều năm như vậy, đã đủ lắm rồi!



La tiểu thư gặp Kỳ Hãn ở cửa thành.

La tiểu thư vén màn lên ngồi vào trong, liếc mắt một cái liền ngây người, không nhịn được hỏi: “Sao điện hạ lại còn mang theo vị tiểu thư này nữa? Không sợ xảy ra chuyện sao?”

Người Kỳ Hãn mang theo chính là Tô Khuynh Nga.

Nếu lần này không giống với những gì Tô Khuynh Nga đã nói, hắn sẽ tự tay gi3t ch3t nàng ta.

Những điều này không cần phải giải thích với La tiểu thư, nên Kỳ Hãn chỉ cười nhạt không nói gì.

Nhưng Tô Khuynh Nga lại không nhịn được nói: “Chẳng lẽ ngươi không phải nữ tử sao? Vì sao ngươi được đi theo chứ?”

Trên mặt Tô Khuynh Nga hiện lên vẻ căm ghét.

Nàng ta biết La tiểu thư này, người này thực sự có rất nhiều khuôn mặt.

Lúc thì hiền lành đoan trang, lúc thì ngang ngược hung ác.

Bởi vì nàng ta đã bị người này đánh bại quá nhiều lần nên mới không thể không đề phòng được.

La tiểu thư thu vẻ mặt của Tô Khuynh Nga vào đáy mắt, nghĩ thầm đúng là kỳ lạ, một kẻ chỉ biết tới lợi ích như Thái Tử, tại sao lại mang theo một nữ tử ngu xuẩn như vậy bên cạnh?

Bây giờ lại còn đang làm việc lớn.

Tô Khuynh Nga nhìn thấy trong ánh mắt La tiểu thư tràn ngập sự khinh thường.

Tô Khuynh Nga không nhịn được nói: “Ta biết các ngươi lần này đi để làm gì, ta là người đã nói cho điện hạ biết, bệ hạ đang ở Lâm Bình.”

La tiểu thư kinh ngạc nhìn nàng ta.

Tô Khuynh Nga nói tiếp: “Ta còn biết các ngươi chính là người dưới trướng của Định Vương, cấu kết với đám loạn đảng phải không? Hôm nay bọn họ cũng sẽ ra tay giúp đỡ…”

Kỳ Hãn chán ghét cau mày, thấp giọng nói: “Tô Khuynh Nga.”

Hắn gọi tên nàng ta, chính là muốn nàng ta mau dừng cái hành động không biết sống chết đó lại.

Nhưng sao Tô Khuynh Nga có thể dừng lại chứ?

Hôm nay nàng ta dựa vào bản lĩnh ‘tiên tri’, còn từng bị lưu lạc đến chỗ của Tướng công tử nên mới biết được nhiều tin tức như vậy, nếu nói ra thì chắc chắn có thể áp đi khí thế của người họ La kia!

Nàng ta phải khiến cho người này kính sợ mình!

Tô Khuynh Nga nói tiếp: “Chỉ là các ngươi có nghe qua tin đồn trong kinh thành không? Biết vì sao Chung Niệm Nguyệt bị bắt cóc xong rồi lại có thể an toàn trở về? Người bắt nàng chính là kẻ đứng đầu của loạn đảng, Tướng công tử. Tướng công tử nhìn thấy mỹ nhân đương nhiên là không nỡ ra tay. Ta thấy tin đồn nói không sai, hắn chính là đã bị nhan sắc của Chung Niệm Nguyệt mê hoặc nên mới thả người ra. Đúng là không thể trông cậy gì được…”

Nàng ta còn chưa nói xong thì đột nhiên bị Kỳ Hãn bóp chặt cổ.

Ngón tay của hắn ta lạnh lẽo.

Chính là vì hôm đó đã ngâm nước lạnh một đêm.

Thật sự rất lạnh, lạnh tới mức khiến cho Tô Khuynh Nga run rẩy.

Cứ như vậy mà sợ tới mức ngậm miệng lại.

Lúc này Kỳ Hãn mới thả tay ra.

Sau đó La tiểu thư lại lên tiếng: “Chỉ sợ những việc này ta biết còn nhiều hơn ngươi.”

Tô Khuynh Nga kinh ngạc.

La tiểu thư nhàn nhạt nói: “Tuyên Bình thế tử chính là Tướng công tử.”

“Cái gì?!” Đột nhiên Tô Khuynh Nga đứng dậy, đầu bị đập vào nóc xe ngựa.

Tô Khuynh Nga đau tới mức rên một tiếng, ôm đầu ngồi lại vào chỗ: “Sao lại như vậy? Tuyên Bình thế tử lại vì thanh danh của Chung Niệm Nguyệt mà chết…Hơn nữa, hắn ta còn là nhi tử của Tuyên Bình Hầu. Tuyên Bình Hầu trung thành với Tấn Sóc Đế như vậy. Sao Tuyên Bình thế tử lại trở thành thủ lĩnh của loạn đảng được?”

“Đó là do ngươi biết quá ít…Trước kia Định Vương thực sự rất tài giỏi, bề ngoài tuấn mỹ nhưng cũng rất phong lưu. Ông ta và Tuyên Bình Hầu phu nhân có tư tình, sinh ra được Tuyên Bình thế tử. Sau khi Định Vương chết, con của ông ta cũng phải chết theo, chỉ sót lại duy nhất một con cá lọt lưới là Tướng công tử. Sau đó đám thuộc hạ cũ của ông ta đã tìm được hắn ta, tôn hắn ta lên làm thủ lĩnh. Gọi là ‘Tướng công tử’.”

“Đương nhiên hắn ta không phải là thế tử thật sự, hắn ta chính là bằng chứng cho thấy mẫu thân của hắn ta không chung thủy. Hắn ta thường bị kẹp giữa những cái gọi là luân thường đạo lý, nói không chừng sẽ có ngày phát điên vì điều này. Nhưng hắn ta vốn chính là một kẻ điên. Hắn ta tự tay độc chết mẫu thân của mình. Người đưa độc cho hắn ta chính là ngoại tổ phủ của Định Vương.”

“Đám thuộc hạ cũ của Định Vương nhìn thấy vậy nên cảm thấy vô cùng hoảng sợ, từ đó đám loạn đảng chia thành hai phe. Một, vẫn ủng hộ Tướng công tử như cũ, dù gì hắn ta cũng là dòng máu của Định Vương. Đám còn lại tách ra hoàn toàn, cho rằng Tướng công tử  không có khả năng đảm nhiệm được việc lớn của Định Vương, đang có suy nghĩ sẽ ủng hộ nhi tử của Trưởng công chúa. Người dẫn đầu đám loạn đảng này có họ là Gia Cát. Người đang liên thủ với chúng ta không phải là Tướng công tử, mà là Gia Cát tiên sinh.”

La tiểu thư nhàn nhạt nói.

Tô Khuynh Nga nghe xong liền ngây người.

Hóa ra bên trong lại có nhiều rắc rối như vậy…

Mà người họ La này lại biết hết tất cả!

Đời trước cho dù không có Chung Niệm Nguyệt, thì vẫn còn La tiểu thư này lại gần Thái Tử.

Chắc là bọn họ cũng đã bắt tay nhau làm đại sự.

Chỉ là nàng ta không biết gì hết.

La tiểu thư biết được nhiều thứ như vậy, mà Thái Tử lại không nói với nàng ta câu nào.

Tô Khuynh Nga cảm thấy có chút ủy khuất, cũng không biết đến cùng người dẫn đầu loạn đảng chính là ai.

Hơn nữa, thủ lĩnh của đám loạn đảng như Tướng công tử, dòng máu của Định Vương, lại vì Chung Niệm Nguyệt mà vứt bỏ hết những gì mà hắn ta đã xây dựng, vì chứng minh Chung Niệm Nguyệt trong sạch mà đập đầu tự sát.

Tô Khuynh Nga vừa suy nghĩ vừa cảm thấy tức giận hơn.

“Phía trước…chính là Lâm Bình.” Đột nhiên La tiểu thư nói.

Lúc này Kỳ Hãn đột nhiên quay đầu lại, liếc mắt nhìn vị La tiểu thư này.

Nàng ấy là tiểu thư nhà mẹ đẻ Thái Hậu.

Mà Định Vương chính là nhi tử của Thái Hậu.

Nói cho cùng nàng ấy cũng phải gọi Định Vương là ‘đường thúc’.

Tướng công tử cũng là ‘đường đệ’ của nàng ấy.

Nhưng nàng ấy lại dùng giọng điệu bình tĩnh này, giống như là đang nói chuyện phiếm về một người qua đường.

Điều này khiến cho Kỳ Hãn cảm thấy, quân cờ này của La gia, dường như không thật sự nghe lời La gia.

“Ta sẽ đi gặp Gia Cát tiên sinh.” Lúc này La tiểu thư lên tiếng nói.

Đây là kế hoạch đã lên sẵn từ trước.

La tiểu thư và Định Vương có quan hệ thân thích, chỉ có thể để nàng ấy ra mặt thì mới có thể gặp được đám thuộc hạ cũ của Định Vương.

Kỳ Hãn mím môi: “Ừ.”

Người này có kỳ lạ cũng không sao.

Đám thuộc hạ cũ của Định Vương rất hận Tấn Sóc Đế, đương nhiên hắn không hề lo lắng bọn họ sẽ nương tay.

Kỳ Hãn di chuyển tầm mắt.

Dứt khoát đưa Tô Khuynh Nga cho La tiểu thư.

Nếu nữ nhi La gia có hành động khác thì Tô Khuynh Nga cũng có thể kéo chân nàng ấy.

Dù sao nàng ta vừa yếu ớt, nói chuyện không suy nghĩ, hành sự ngu xuẩn, tốt nhất không nên để Tô Khuynh Nga lại.

Đến nơi, bọn họ bắt đầu phân công nhau làm việc.

Kinh thành cách Lâm Bình cũng không xa, xe ngựa đi không tới nữa ngày thì đã tới nơi.

Hiện tại màn đêm vẫn đang bao phủ.

Bọn họ nhanh chóng đi vào, theo sau Kỳ Hãn còn có một đám sát thủ giả dạng thủ vệ của hắn.

Trong lúc Kỳ Hãn nhận được quyền giám quốc mấy tháng qua thì hắn cũng đã thu được Thanh Dương Vệ vào tay, bọn họ đã canh giữ dưới chân núi Lâm Bình từ sớm.

Ban đầu bọn họ nhận được lệnh canh gác ngoại ô của kinh thành.

Lúc này rời khỏi chức vị, nhưng cũng sẽ không có ai phát hiện ra. Cho dù phát hiện ra thì cũng không sao. Hai vị hoàng tử còn lại trong triều, một người thì liều lĩnh, một người thì ngu xuẩn. Cả hai đều không có khả năng làm được đại sự. Hơn nữa cũng không ai có thể biết Tấn Sóc Đế đang ở đâu, những người này nhận được lệnh gì.

Chung Niệm Nguyệt vẫn đang ngồi ở sườn núi tắm suối nước nóng.

Ở đây so với bể tắm trong nhà thì đúng là khác rất nhiều, ngẩng mặt lên là có thể nhìn thấy bầu trời đêm đây sao, gió thổi thoang thoảng, đúng là vô cùng dễ chịu.

Chung Niệm Nguyệt mặc xiêm y chỉnh tề, nước của ôn tuyền cao tới cổ của nàng.

Nàng sợ bị trượt xuống sẽ chết đuối.

Nên nhấc chân lên, cuốn lấy eo Tấn Sóc Đế.

Cơ bắp eo Tấn Sóc Đế có chút căng cứng, bất đắc dĩ cúi đầu xuống nhìn nàng, thấp giọng nói: “Nếu Niệm Niệm sợ chết đuối, vậy sao không lại đây ngồi trong lòng ta?”

Chung Niệm Nguyệt lắc lắc ngón tay: “Vậy thì không được.”

Dù sao nàng vẫn còn biết hai chữ xấu hổ mà!

Tuy là mặc xiêm y chỉnh tề nhưng dù sao cả người đều bị ướt sũng, dán sát vào người nàng, lồi lõm trên người đều lộ ra hết.

Chung Niệm Nguyệt nghĩ tới ngày mai phải rời đi, trong lòng có chút buồn.

Nàng li3m môi nói: “Nếu ở chỗ này có một cái bếp lò, phía trên đặt một cái nồi hầm thịt cùng với nấm hương thì đúng là rất tuyệt.”

Tấn Sóc Đế cười nói: “Cái này thì có cái gì khó? Niệm Niệm còn muốn gì nữa không?”

Chung Niệm Nguyệt cũng không khách khí gì, nói ra một đống yêu cầu với hắn.

Tấn Sóc Đế gật đầu nói: “Để ta đi lấy cho nàng.”

Nói xong hắn liền đứng dậy, vô cùng tự nhiên ở trước mặt Chung Niệm Nguyệt cởi xiêm y ướt ra, sau đó mặc xiêm y sạch vào, rồi mới đi vòng qua tấm bình phong ra bên ngoài.

Chung Niệm Nguyệt nghe thấy tiếng bước chân của hắn nhỏ dần.

Nàng nghe thấy các cung nhân nhỏ giọng nói: “Cung tiễn bệ hạ.”

Không biết vì sao, Tấn Sóc Đế vừa rời đi thì âm thanh trong núi rừng lại càng to hơn.

Tiếng nước suối chảy.

Tiếng côn trùng, tiếng chim kêu ngày càng to hơn.

Ngay cả khi gió thổi, âm thanh xào xạc của lá cây cũng to hơn.

Chung Niệm Nguyệt bò về phía cạnh bờ.

Chỉ là xung quanh bờ ao đều được tấm bình phong che kín lại, bên trong không thể nhìn ra bên ngoài và bên ngoài cũng như vậy.

Đương nhiên nàng cũng không nhìn thấy được bóng lưng Tấn Sóc Đế.

Chung Niệm Nguyệt không nhịn được mà thở dài, nghĩ thầm đúng là kỳ lạ, tại sao đột nhiên nàng cảm thấy nồi thịt hầm không còn ngon nữa rồi.

Rõ ràng là một năm trước nàng chỉ được ăn vài lần, hiện tại ỷ vào thời gian ‘tân hôn’, mà ở trên đầu Tấn Sóc Đế tác oai tác oái, yêu cầu đủ thứ đấy chứ.

Chung Niệm Nguyệt ngâm ở trong ao thêm một lúc nữa.

Không biết có phải là do ngâm nước quá lâu hay không, nên đầu cảm thấy có chút choáng váng, không còn cảm thấy vui nữa.

Không gian núi rừng yên tĩnh, những bóng cây đan xen đó cũng trở nên đáng sợ hơn.

“Người tới.”

Cung nhân nghe thấy tiếng gọi vội vàng đi vào, đỡ Chung Niệm Nguyệt đứng dậy, hầu hạ nàng thay xiêm y khác, rồi mặc thêm áo choàng, sau đó đỡ nàng ngồi xuống ghế bên cạnh.

Trong tay cầm tách trà.

Hương thơm của trà lan tỏa.

Chung Niệm Nguyệt vẫn cảm thấy không vui.

Nơi này quá yên tĩnh, yên tĩnh tới mức cô đơn.

Dường như Tấn Sóc Đế mời vừa ở trong tim của nàng nhưng rất nhanh đã không còn ở đó nữa.

Vì vậy nơi này vô cùng trống trải. Chung Niệm Nguyệt chậc lưỡi nghĩ thầm, đây là sự khác biệt sau khi thành thân sao?

Đây là cảm giác khi thật lòng thích một người sao?

Cung nhân nhìn ra được Chung Niệm Nguyệt không vui, không nhịn được hỏi: “Để chúng nô tỳ bồi tiểu thư chơi bài được không?”

Chung Niệm Nguyệt lắc đầu nói: “Không cần.”

Nàng bắt đầu nhớ lại dáng người của Tấn Sóc Đế khi không mặc đồ.

Vai rộng, chân dài.

Đường cơ bụng thực sự rất đẹp.

Ở dưới xiêm y là một vài vết thương cũ, mặc dù không hợp với khí chất của hắn nhưng nó lại khiến cho Tấn Sóc Đế thêm vài phần nam tính.

Chung Niệm Nguyệt cứ như vậy mà nhớ lại dáng người của Tấn Sóc Đế khi không mặc đồ, không còn cảm thấy sợ hãi trong không gian núi rừng này nữa.

Thậm chí còn cảm thấy có chút phấn khích.

Đột nhiên bên tai vang lên tiếng quát: “Kẻ nào?!”

Đó là giọng nói của cấm vệ đứng cách đó không xa.

Chung Niệm Nguyệt đứng lên, chậm rãi đi ra bên ngoài, thì nghe thấy cấm vệ đứng bên ngoài nói: “…Thì ra là La tiểu thư.”

La tiểu thư?

Chung Niệm Nguyệt nhớ lại.

Hình như trước đây nàng từng ở yến tiệc của nhà ai, ngang ngược cướp lấy lò sưởi tay của vị La tiểu thư này.

Sau đó ở lễ cập kê, cũng là vị La tiểu thư này làm tán giả cho nàng.

Chung Niệm Nguyệt đi qua vài tấm bình phong, rồi dừng lại.

Nàng nhìn thấy bên dưới bậc thang, có một nha hoàn đang đỡ lấy La tiểu thư, La tiểu thư đi đứng có chút khập khiễng nói: “Vốn là muốn tìm những người dân xung quanh xem có thuốc không, nhưng lại gặp được các vị, nơi này có quý nhân sao?”

Dứt lời, đột nhiên nàng ấy ngẩng đầu lên, nói: “Chung tiểu thư? Thì ra Chung tiểu thư ở đây sao?”

Chung Niệm Nguyệt hỏi: “Tại sao La tiểu thư cũng ở đây?”

La tiểu thư nói: “Nửa tháng trước ta đã tới đây tu dưỡng. Có lẽ tiểu thư không biết, khi ta sinh ra đã có một vị cao tăng nói, trên người ta có sát khí sẽ gây họa cho người nhà. Từ đó về sau, mỗi năm ta đều tới đây tu dưỡng, để áp đi sát khí trên người.”

Chung Niệm Nguyệt nghĩ thầm, sao cao tăng ở đây thích đi phán xét khắp nơi vậy.

Hiện tại đã bị đánh chết chưa?

Chung Niệm Nguyệt bước xuống bậc thang một bước, cũng không quá tin tưởng nàng ấy.

Nàng hỏi tiếp: “Nhưng ta nhớ ở đây chỉ có đạo quán mà thôi.”

La tiểu thư nói: “Đúng vậy. Bởi vì cao tăng đó nên cứ mỗi năm nào ta cũng phải đi tu dưỡng, nhưng lại không thể không áp chế cơn giận, không dám tức giận cũng không dám buồn. Ngày nào cũng chỉ có thể tươi cười. Nên ta rất hận ông ta. Nếu ta muốn tu dưỡng thì cũng sẽ không tới chùa của ông ta để dâng hương. Đương nhiên là phải tới đạo quán rồi. Chỉ cần không phải là Phật thì ta sẽ thở phào nhẹ nhõm.”

Chung Niệm Nguyệt nghe xong, không nhịn được bật cười.

La tiểu thư này đúng là có chút thú vị.

So với La tiểu thư ở yến tiệc không tức giận không buồn vui, thì thú vị hơn nhiều.

Chỉ là…

Chung Niệm Nguyệt vẫn còn một chút cảnh giác.

Dù sao người này cũng là người của nhà mẹ đẻ Thái Hậu, lại còn trùng hợp vào ban đêm gặp được ở đây.

Mà kỳ lạ nhất chính là.

Nếu nàng ấy bị thương cần thuốc, thì sao phải tự mình đi ra ngoài chứ? Một tiểu thư có xuất thân lớn như vậy thì chẳng phải lúc nào cũng nên có rất nhiều hạ nhân xung quanh sao?

“Khi ngươi tới có nhìn thấy bệ hạ không?” Chung Niệm Nguyệt hỏi nàng ấy.

Câu này là muốn nói cho đối phương biết, Tấn Sóc Đế đang ở đây.

Nếu ngươi có suy nghĩ gì khác thì sau khi nghe xong thì cũng phải áp xuống biết không?

La tiểu thư kinh ngạc nói: “Chưa từng, thì ra bệ hạ cũng ở đây sao? Để ngày mai ta sẽ đi bái kiến bệ hạ.”

Ánh mắt Chung Niệm Nguyệt khẽ động, nàng đã nghĩ ra biện pháp rồi.

Nàng không muốn vu oan cho người tốt, hơn nữa La tiểu thư vẫn còn trẻ tuổi, ở trong núi rừng đúng là có chút không an toàn.

Nhưng nàng không muốn giữ nàng ta lại, nói không chừng sẽ khiến cho Tấn Sóc Đế gặp phiền toái.

Chung Niệm Nguyệt cười nói: “Ngươi bị đau ở đâu? Không ngại thì cùng ta ngâm mình một chút? Nói không chừng sẽ giảm bớt một chút đấy.”

Nàng nói xong, cũng không đợi La tiểu thư từ chối, ngay lập tức nói với cung nhân bên cạnh: “Ngươi đi tới đỡ La tiểu thư, thay xiêm y cho nàng ấy đi.”

Nàng muốn kiểm tra thử trong người La tiểu thư có mang theo thứ gì khác không.

La tiểu thư ngây người.

Chưa từng có ai mời nàng ấy cùng tắm suối nước nóng đâu.

Mà cung nhân đã bước xuống bậc thang, ‘đỡ’ nàng ấy đi vào bên trong đình.

Ở trên núi có tổng cộng ba chỗ tắm suối nước nóng.

Chung Niệm Nguyệt không muốn La tiểu thư tắm ở chỗ mình và Tấn Sóc Đế đã tắm, nên mới mang nàng ấy đi sang một chỗ khác.

Trong chớp mắt.

Từ đầu xuống chân của La tiểu thư, tất cả các trâm cài đều được tháo xuống, không còn để lại bất kỳ vật khả nghi nào.

La tiểu thư: “…”

Ai nói với nàng ấy là Chung Niệm Nguyệt dễ tiếp cận lắm mà?

Lúc đi, Thái Hậu còn cho người truyền tin nói.

“Đáng tiếc là Chung Niệm Nguyệt quá ngây thơ, thật lòng thật dạ thích Tấn Sóc Đế. Không có gì cho ta lợi dụng được, nên chỉ có thể làm công cụ uy hiếp Tấn Sóc Đế mà thôi.”

“À, nếu nàng phản kháng thì gi3t ch3t đi.”

“Ngươi biết nên làm như thế nào mà phải không?”

Làm như thế nào?

Chết vì vinh quang của La gia là một cái chết không hề đáng tiếc.

Chính là làm như vậy.

Khi La tiểu thư đang bối rối, Chung Niệm Nguyệt đã đưa một cái đĩa về phía nàng.

“Ăn một chút không?”

Chung Niệm Nguyệt lẩm bẩm nói: “Những thứ điểm tâm này, cách mấy ngày ta mới được ăn một lần. Hôm nay ta chia cho ngươi hai cái đó.”

Tại ta muốn xem thử trong miệng ngươi có giấu gì không thôi?

Chung Niệm Nguyệt nghĩ thầm.

La tiểu thư giật mình, nhận lấy đĩa, cúi đầu cắn một miếng.

Chung Niệm Nguyệt ngồi cách đó không xa nói: “Ngâm một chút sẽ ấm hơn thôi.”

La tiểu thư không nhịn được hỏi: “Vì sao phải cách mấy ngày thì Chung tiểu thư mới được ăn?”

Nàng ấy còn tưởng rằng, người sung sướng nhất trên cuộc đời này chính Chung Niệm Nguyệt đó.

Đó…đó chính là thứ mà cả đời này, nàng ấy sẽ không bao giờ nhận được, cả kiếp sau cũng sẽ không bao giờ nhận được.

Chung Niệm Nguyệt nói: “Bởi vì ta từng bị trúng độc, từ đó về sau ăn cái gì thì cũng phải cẩn thận, không được ăn nhiều. Đây là quy định do bệ hạ đặt ra.”

Nàng nghĩ thầm, nếu muốn ăn thêm thì còn phải lấy thân thể cầu hắn đó.

Đúng là đáng giận.

La tiểu thư lại ngây người.

Thì ra nàng ấy đoán sai rồi.

Chung Niệm Nguyệt bị quản chế chính là vì người khác quá yêu thương nàng. Vì muốn cho thân thể của nàng tốt hơn nên mới làm như vậy.

Mà không giống như nàng ấy…bị rất nhiều thứ quản chế, chính là vì không có ai thương nàng ấy cả.

- -----oOo------