Chung Niệm Nguyệt bị bắt cóc tới ngày thứ tư thì Chung Tùy An và Tam hoàng tử mới nhận được tin.

Bởi vì mỗi người đều còn ít việc chưa xử lý xong nên thời gian khởi hành trễ hơn một chút, khoảng cách của bọn họ cách đội ngũ của Tấn Sóc Đế còn gần nửa tháng đi đường.

Lần này Chung Tùy An chỉ mang theo một hạ nhân đi cùng.

Hạ nhân này theo hắn đã lâu, nên từ sớm đã biết Chung Tùy An trừng phạt thư đồng bên người vì nói lung tung về Chung Niệm Nguyệt, đám hạ nhân hầu hạ cho Chung công tử đều biết được vị trí của Chung Niệm Nguyệt trong lòng công tử nhà bọn họ quan trọng tới mức nào.

Sau khi nhận được tin, sắc mặt hạ nhân thay đổi ngay lập tức, hắn ta hốt hoảng nói: “Nên…nên…làm gì thì được ạ? Công tử, hôm nay chúng ta lên đường sớm một chút, chạy nhanh về kinh thành!”

Nét mặt Chung Tùy An lạnh băng, nhưng lại vô cùng bình tĩnh.

Hắn bình tĩnh ngồi ở đó, trong tay cầm một tách trà, bởi vì hắn dùng sức quá lớn nên nước trà trong tách bị rung.

“Không.” Chung Tùy An nói: “Không cần chạy nhanh. Ngược lại chúng ta phải đi càng chậm càng tốt.”

“Tại sao vậy công tử?”

“Có bệ hạ ở đó, đương nhiên các huyện thành xung quanh đều đã tìm qua, chúng ta có chạy về cũng không làm được gì. Chỉ sợ thủ phạm mang theo Niệm Niệm chạy trốn suốt đêm…chúng ta phải đi chậm một chút, tìm kiếm cẩn thận trên đường trở về.”

Hạ nhân liền hiểu rõ: “Phải phải, công tử nói phải!”

Chung Tùy An đặt mạnh tách trà xuống bàn, thấp giọng nói: “Lấy giấy bút tới.”

Hắn không chỉ phải nghĩ cách để tìm được muội muội mà còn phải viết thư về trấn an phụ mẫu.

Phía bên kia.

Lần trước Dư Quang tự cao ỷ vào thân phận biểu huynh, muốn dùng phương pháp giống Chung Niệm Nguyệt để củng cố lại địa vị của hắn trong lòng Tam hoàng tử, ai ngờ lại chọc giận Tam hoàng tử, bị hắn ta đấm cho mấy quyền, còn có một quyền còn đánh ngay vào mặt hắn.

Nếu là ở kinh thành, đương nhiên Dư Quang sẽ đi tìm trưởng bối khóc lóc kể lể, không tới hai ngày sau thì Trang phi sẽ tìm Tam hoàng tử nói chuyện.

Nhưng ở đây làm gì có trưởng bối hay Trang phi.

Đây là lần đầu tiên Dư Quang phải chịu đựng như vậy, đương nhiên là không chấp nhận được.

Vì vậy hắn ta bắt đầu giả bệnh.

Dù sao cũng lớn lên cùng với nhau, đúng thật là Tam hoàng tử đã mềm lòng hơn, ngay lập tức chạy tới thăm hắn, mời cả đại phu tới khám, còn tự hỏi là hôm đó có phải dó hắn ta ra tay quá nặng không, nói chung là rất quan tâm.

Cứ như vậy mà Dư Quang thong thả ung dung trải qua mỗi ngày như vậy.

Cho đến ngày hôm nay.

Đột nhiên xe ngựa chạy cực kỳ nhanh.

Dư Quang không chút phòng bị, đập đầu vào thành xe ngựa, hay thật, vết bầm cũ chưa tan thì vết bầm mới đã xuất hiện rồi.

Cái này vẫn chưa có là gì, sau đó xe ngựa bắt đầu chạy như điên, nhanh tới mức Dư Quang cảm giác như lục phủ ngũ tạng đều muốn nôn ra hết.

Hạ nhân ngồi bên cạnh cố gắng đỡ Dư Quang dậy: “Công tử không sao chứ? Công tử?”

Dư Quang vịn thành xe, khó khăn lắm mới vén được màn ra, lớn tiếng hỏi: “Có chuyện gì xảy ra? Tại sao lại chạy nhanh như vậy?”

Nghe nói Đại hoàng tử đã đi diệt sơn tặc, chẳng lẽ đám sơn tặc đó chạy tới đây giết bọn họ sao?

“Dư công tử hãy ngồi cho ổn định, nghe nói là có một vị quý nhân mất tích, sau khi Tam hoàng tử biết tin thì sắc mặt thay đổi ngay, ra lệnh phải về kinh thành nhanh nhất có thể.”

“Quý nhân nào?” Nét mặt Dư Quang thay đổi.

Không phải là Tấn Sóc Đế chứ? Không, không thể nào, nếu là bệ hạ thì bây giờ thiên hạ đã đại loạn.

Lúc này Tam hoàng tử đang cưỡi ngựa chạy ngang qua.

Dường như là vượt lên từ phía sau.

Dư Quang vội vàng gọi hắn ta: “Điện hạ, ai mất tích thế?”

“Chung Niệm Nguyệt.”

Còn có thêm Tuyên Bình thế tử.

Nhưng Tam hoàng tử chỉ biết Chung Niệm Nguyệt giả dạng thành Tuyên Bình thế tử, nên cũng xem nhẹ cái tên còn lại.

“Chung tiểu thư?” Sắc mặt Dư Quang thay đổi: “Sao nàng lại mất tích? Nàng không phải đang ở Chung phủ sao?”

Trong lòng Tam hoàng tử đã không còn chút kiên nhẫn nào, hắn ta chỉ liếc mắt một cái, nói thầm trong lòng, sao biểu ca có thể ngu xuẩn như vậy? Vẫn chưa nhận ra được Chung Niệm Nguyệt giả làm Tuyên Bình thế tử sao?

Tam hoàng tử cũng không trả lời hắn, cầm lấy roi quất vào mông ngựa.

Con ngựa cao giọng hí lên chạy về phía trước.

Sao Chung Niệm Nguyệt lại bị bắt cóc chứ? Có cả kẻ dám bắt nàng sao?

Tiếng vó ngựa vang lên, Tam hoàng tử lo lắng suy nghĩ.

Nhưng nàng cũng không phải là người dễ đối phó.

Chung Niệm Nguyệt hắt xì một cái.

Ngay lập tức bọn họ đều dừng lại động tác trên tay, quay đầu lại nhìn nàng, ánh mắt lạnh lùng dừng trên người nàng, giống như hận không thể gi3t ch3t nàng.

“Nên bịt kín miệng nàng lại, để tránh kinh động tới người khác.”

Nam nhân bị thương ở cánh tay, Mai Nương gọi ông ta là ‘Võ ca’.

Võ ca cau mày, nhưng vẫn nhìn qua phía Tướng công tử hỏi ý.

Tướng công tử đã bị Chung Niệm Nguyệt đâm thủng, đương nhiên không cần giả mù sa mưa nữa.

Hắn ta quang minh chính đại đi chung với bọn họ.

Lúc này màn đêm đã buông xuống, ánh trăng chiếu xuống người bọn họ, bọn họ đi trong cánh rừng, bóng cây rậm rạp đan xen nhau giống như là dã thú đang vươn móng vuốt giữ tợn ra.

Đột nhiên Chung Niệm Nguyệt nhớ tới Tấn Sóc Đế.

Nếu có Tấn Sóc Đế ở đây, hắn sẽ chậm rãi đi về phía nàng, nắm lấy cổ tay nàng, trên đường đi sẽ hỏi: “Niệm Niệm sợ tối sao?”

Chung Niệm Nguyệt kịp thời thu hồi lại suy nghĩ, nàng ngước mắt lên nhìn về phía Tướng công tử, khóe miệng hơi nhếch lên, châm chọc nói: “Ta hắt xì một cái mà có thể làm kinh động người khác sao? Suốt đêm trèo non lội suối mới chính là hành động nguy hiểm, mới dễ dàng kinh động người khác! Ngươi có nhìn thấy ai trong đêm, một đám người ăn mặc chỉnh tề, vừa có nam vừa có nữ, đi trong rừng vào ban đêm không? Chỉ cần ai nhìn về phía này thì cũng đều sẽ sợ tới mức lập tức đi báo quan. Sao phải ẩn núp như vậy, đây là đang học theo lũ chuột thích đi ăn trộm vào ban đêm sao?”

Lời này vừa nói ra, ngay lập tức sắc mặt của các thuộc hạ Tướng công tử đều đỏ bừng lên vì tức giận.

Ai mướn ngươi so sánh chúng ta với chuột vậy?

Huống chi còn bị một nữ tử nhu nhược như vậy khinh thường.

Nét mặt Tướng công tử không thay đổi, cười hỏi: “Vậy theo ý kiến của ngươi thì nên làm gì?”

Chung Niệm Nguyệt nhướng mày: “Các ngươi bắt ta mà còn lại đi hỏi ý kiến của ta à?”

“Ta còn cho rằng Chung tiểu thư sẽ đề nghị chúng ta quang minh chính đại đi vào thành chứ?”

Chung Niệm Nguyệt: “Ngươi là heo sao?”

Tướng công tử: “…”

Chung Niệm Nguyệt: “Chỉ có heo mới tin những lời này.”

Khóe miệng Tướng công tử giật giật: “Đương nhiên không phải.”

Chung Niệm Nguyệt: “Ừ, vậy chẳng phải quá rõ rồi sao? Ta nói các ngươi cũng không nghe vậy thì sao phải tốn nước miếng mà nói chứ?”

Tướng công tử thực sự không nhịn nổi nữa, vẻ mặt giống như vừa tức giận vừa buồn cười, cười lạnh nói: “Chung tiểu thư đúng là…một chút cũng không sợ.”

“Sợ thì có ích gì chứ?” Chung Niệm Nguyệt nói xong thì hơi rụt vai lại: “Cầu xin các người đấy, cho ta mượn một cái áo ngoài đi, trong rừng thực sự rất lạnh đó, nói không chừng lát nữa ta sẽ hắt xì liên tục. Thân thể ta yếu ớt, nếu lại bị nhiễm phong hàn thì sợ các ngươi phải tìm mười tám người mới khiêng ta dậy được đấy.”

“Thân thể ngươi yếu ớt?” Ánh mắt Võ ca lạnh lùng nhìn nàng từ đầu tới chân.

Tướng công tử thở dài một cái, hắn ta nhìn Chung Niệm Nguyệt, chen vào nói: “Đúng thật là thân thể nàng rất yếu ớt.”

Dứt lời, hắn ta bình tĩnh nhìn nàng nói: “Cuối cùng ta cũng biết tại sao, Tấn Sóc Đế lại nuôi dưỡng ngươi kiều khí đến như vậy.”

Chung Niệm Nguyệt nghĩ thầm ngươi đoán sai rồi, trước khi gặp Tấn Sóc Đế thì ta đã như vậy rồi.

Thuộc hạ của Tướng công tử vô cùng tin tưởng hắn ta.

Nghe thấy hắn ta nói như vậy, Võ ca không tình nguyện nói: “Ta cởi áo ngoài cho ngươi mặc.”

Tướng công tử nhìn thoáng qua, cười nói: “Nàng kiều khí bắt bẻ như vậy, nhìn xiêm y của ngươi chắc chắn là không muốn mặc.”

Võ ca quay đầu lại: “Vậy Mai Nương…”

Đột nhiên Tướng công tử cười lạnh nói: “Nàng vô cùng thương hương tiếc ngọc, chỉ sợ là sẽ không muốn.”

Khi nghĩ tới việc Lạc Nương phản bội hắn ta, chắc chắn là do Chung Niệm Nguyệt làm nàng ấy thay đổi.

Tướng công tử nói xong liền cởi áo ngoài của mình xuống, đưa cho Chung Niệm Nguyệt.

Lúc này trong rừng vô cùng tối tăm, chỉ còn lại một chút ánh trăng.

Ánh trăng dừng trên khuôn mặt của Chung Niệm Nguyệt, càng tôn lên khuôn mặt tinh xảo, như ngọc như tiên này.

Người này đúng là có một vẻ ngoài vô cùng xuất sắc, Tô Khuynh Nga nói không sai, sợ là khi người khác nhìn thấy nàng sẽ không nhịn được mà cảm thấy thương tiếc.

Chỉ là suy nghĩ này vừa hiện lên trong đầu Tướng công tử thì nghe được Chung Niệm Nguyệt nói: “Ai cần áo ngoài của ngươi chứ?”

Nếu Tấn Sóc Đế biết được, hắn sẽ lột da ngươi hay là da ta đây? Đột nhiên trong đầu Chung Niệm Nguyệt hiện lên suy nghĩ này. Nhưng nàng lắc đầu ngay lập tức, dẹp đi cái suy nghĩ này.

Kỳ lạ, tại sao nàng lại suy nghĩ điều này?

Chung Niệm Nguyệt nghĩ thầm.

Ta với Tấn Sóc Đế cũng đâu có quan hệ gì.

“Vậy ngươi muốn mặc của ai?” Tướng công tử hỏi ngay lập tức. Nghe thấy giọng điệu của hắn ta, dường như là vì bị Chung Niệm Nguyệt từ chối nên mới cảm thấy tức giận.

“Mai Nương.”

“Sao ngươi…”

“Ai kêu bà ta dám nắm tóc của ta?”

Lúc này trên mặt Tướng công tử mới hiện lên ý cười, ngay lập tức kêu Mai Nương cởi áo ngoài.

Áo ngoài trên người Mai Nương có màu nâu nhạt, với hoa văn màu ô liu nhạt, kiểu dáng cùng màu sắc đều rất hợp với tuổi của bà ta, nhưng đối với Chung Niệm Nguyệt mà nói thì là lỗi thời rồi.

Chỉ là người đẹp trời xinh, cho mặc xiêm y lỗi thời tới mức nào thì ở hiện đại người ta cũng gọi là ‘phong cách retro’.

Chung Niệm Nguyệt không chớp mắt, nhận lấy áo ngoài mặc vào.

Xiêm y của nữ tử vừa mềm mại lại sạch sẽ, vẫn còn mùi huân hương trên áo. Chung Niệm Nguyệt cảm thấy rất vừa lòng.

Tướng công tử ngơ ngác nhìn nàng, đột nhiên nói: “Nếu kiểu tóc đổi thành Đọa Mã Kế thì sẽ đẹp hơn nhiều.”

Chung Niệm Nguyệt biết hắn ta từng nói Lạc Nương giống nương hắn ta.

Nàng nhướng mày nói: “Nếu ta búi tóc phụ nhân, vậy ngươi sẽ nhận ta làm mẹ sao? Nhi tử ngoan.”

Việc này tất cả thuộc hạ của Tướng cống tử đều biết, chỉ là không có ai dám nói thẳng ra như vậy.

Chỉ vì tính tình Tướng công tử vô cùng mưu mô xảo quyệt, nên bọn họ không dám coi chuyện này thành chuyện cười để nói.

Trong nhất thời, sắc mắt của tất cả mọi người đều vô cùng kỳ lạ, nhưng không ai lên tiếng nói gì, thậm chí còn thở phào nhẹ nhõm.

Tướng công tử nhận mẹ, không có mười người tám người, thì cũng có sáu bảy người khác, chẳng cần biết nàng là ai, đối với Tướng công tử mà nói chỉ là một công cụ mà thôi. Trong lòng Tướng công tử không bao giờ để tâm tới những thứ này.

Ban đầu bọn họ còn sợ Tướng công tử sẽ nhìn Chung tiểu thư với con mắt khác, nhưng hiện tại nhìn lại cũng không khác gì những người đi trước.

Tướng công tử cười ha hả: “Như vậy thì không được.”

Sau đó bọn họ cũng không nói chuyện nữa.

Chung Niệm Nguyệt siết chặt áo ngoài, đi không được mấy bước thì bắt đầu than mệt.

“Nàng thật sự yếu tới mức này sao?” Võ ca nghiến răng nghiến lợi nói.

“Ừ.” Tướng công tử thấp giọng nói, quay đầu lại nhìn Chung Niệm Nguyệt, hỏi: “Đoạn thời gian ngươi ở huyện Thanh Thủy có phải rất khó khăn không? Ngươi chắn độc thay cho Tấn Sóc Đế, chỉ sợ bây giờ nó vẫn còn nằm trong xương cốt ngươi.”

Bọn họ nghe xong thì chớp mắt một cái, hóa ra là như vậy.

Độc kia đúng là rất mạnh.

Công tử vì để giả bệnh nên cũng đã uống vào một ít, hiện tại trong người vẫn còn rất khó chịu.

“Ta cõng ngươi.” Tướng công tử nói.

Chung Niệm Nguyệt cũng không thèm khách khí, nàng tra tấn hắn ta chưa bao giờ cảm thấy áy náy.

Ngay lập tức nàng leo lên lưng của Tướng công tức, hô to: “Hây.”

Võ ca: “…”

Mai Nương: “…”

Mẹ nó.

Bọn họ là rước bà cô nhỏ về sao?

Sắc mặt Tướng công tử không thay đổi, vững chắc cõng lấy Chung Niệm Nguyệt, chậm rãi đi lên sườn núi.

Thật ra Tướng công tử chưa từng nhìn thấy mẫu thân của mình.

Mẫu thân của hắn ta đã chết từ sớm, chỉ để lại một vài bức tranh. Nhưng dường như người vẽ tranh đã bị ma nhập, chỉ toàn vẽ bóng lưng của bà, rất ít bức nhìn thấy rõ mặt.

Vì chưa bao giờ được nhìn thấy nên vô cùng khát khao được nhìn thấy.

Nhưng mẫu thân của hắn ta cũng chẳng phải là dạng người tốt lành gì.

Bà xoay hai nam nhân như dế, khiến cho thân phận của hắn ta vô cùng xấu hổ.

Bà chưa bao giờ thực sự thương nhi tử của mình, chỉ coi hắn ta là quân cờ để bà dùng làm lợi thế tranh giành vinh hoa, cuối cùng bà thua sạch, hắn ta lại phải mang theo hận thù của bà mà đấu tranh.

Vì vậy Tướng công tử vừa nhớ bà lại vừa xem thường bà.

Hắn ta nói Lạc Nương giống bà, thật ra là đang muốn nhục nhã bà, ám chỉ rằng bà và Lạc Nương vô cùng giống nhau, chỉ biết dùng thân thể để thăng tiến địa vị. Chỉ có thể từ đó để hắn ta cảm thấy thoải mái hơn một chút.

Nhưng Chung Niệm Nguyệt thì giống chỗ nào chứ.

Khi hắn ta còn nhỏ, vẫn luôn tưởng tượng ra dáng vẻ của mẫu thân.

Bà đẹp như thiên tiên, phiên nhược kinh hồng, khí chất cao quý, được nuông chiều mà lớn lên, vừa thông minh lại sắc bén, vừa kiều khí lại ngọt ngào.

Sở hữu những điểm tốt đẹp nhất mà nam nhân tưởng tượng ra.

Nếu hắn ta có thể một mình cõng bà đi trong đêm như vậy thì sẽ rất giống với những gì mà hắn ta đã tượng tượng…

Chính là ngày hôm nay.

- -----oOo------