“Thải Thải, nữ nhi ngoan không thể khônglấy chồng, con không cần phải cam chịu!” Cha nàng lông mày dựng thẳng!Hắn quyết định sáng mai sẽ tiến cung gặp Thái hậu nói rõ, kêu Thải Thảivào cung làm trù nương là chuyện trăm triệu không thể, thừa dịp tuổi còn trẻ, tìm một đứa ở rể, cho dù dáng người Thải Thải có hơi béo, nhưng hạ thấp yêu cầu cũng sẽ có mà thôi, nếu không ở trong cung trì hoãn mộtvài năm mới ra, Thải Thải qua tuổi đẹp, hắn làm sao có thể nói do Tháihậu mà làm chậm trễ hạnh phúc chung thân của Thải Thải đây? Cho dù Tháihậu khai ân tứ hôn, cũng khó bảo gia đình trượng phu đối với nàng yêuthương hay không.

“Thải Thải, bỏ ý nghĩ muốn vào cung đi!”Tay cha nàng vỗ mạnh trên bàn, Thải Thải đang ngồi ăn chân gà! Bộp! Mộttiếng vỗ thật mạnh, rắc một cái, chân gà rơi vào đĩa, cha nàng tronglòng sốt ruột, nguyên bản tâm tình muốn an ủi nữ nhi cũng dừng lại, vộira lệnh: “Người đâu, đem mấy thứ trên bàn dọn xuống đi, đổi lại thànhchút bánh ngô rau dại đến đây, từ hôm nay trở đi, ai dám để tiểu thư ănthịt cá, liền đuổi ra khỏi phủ!”

“Lão gia, ông thật quá đáng!”

“Lão phu quá đáng, vậy là ai đã nuôi ra một nha đầu béo như vậy?”

Thải Thải cũng thật buồn bực, không cònhứng ăn chân gà nữa, cha tức giận lại làm nàng thấy thương tâm, ThảiThải giận dỗi bỏ về phòng, chân gà không ăn, bánh ngô không ăn, rau dạicũng không ăn nữa, để nàng đói chết luôn đi, nàng nằm ở trên giường lănqua lộn lại mà nghĩ, ngôi nhà này không thể ở được nữa rồi! Ngồi bậtdậy, nâng đế đèn gọi nha hoàn bên ngoài tỉnh dậy. “Tiểu thư, sao cô lạikhông đi ngủ?!” Tiểu Linh xoa mắt, bộ dáng vẫn còn ngái ngủ, thì thàonói: “Tiểu thư….. nếu cô đói….. thì chỉ có bánh ngô thôi…..”

Thật ra lão gia vẫn đau lòng tiểu thư cho nên cố ý cho người để bánh ngô ở trong phòng này.

“Tiểu Linh, ta phải rời nhà trốn đi, tiến cung!”

“A?!” Tiểu Linh giống như bị người dội cho một gáo nước lạnh, tỉnh táo lại: “Tiểu thư, cô nói cô muốn rời nhà trốn đi sao?!!”

Đột nhiên từ bên ngoài truyền đến mộttrận cười vang: “Ha ha ha ha, nghĩ muốn rời nhà trốn đi, trừ phi conbiết bay!” Âm thanh quỷ mị của cha nàng truyền đến. Hắn sớm đoán đượcvới cá tính của Chu Thải Thải, nhất định không dễ dàng thoả hiệp, đừngnhìn nàng cả người mềm oặt, kỳ thật là một khối xương cứng cáp vô cùng,cho nên hắn đã canh ở ngoài cửa để xem nàng có thể làm ra chuyện gì! Cha nàng gian xảo nói: “Nha đầu, con nghe rõ cho cha, tuy rằng con điềukiện có hạn, nhưng con nên cảm thấy biết ơn vì đã được sinh ra ở Chugia, có cha con là một đại quan, tìm một tướng công cho nữ nhi mình cũng không phải là chuyện gì quá khó!”

“Cha, cha nói người nhìn trúng chức quan của cha cùng gia tài Chu gia đều là phế vật muốn ăn cơm mềm mà!”

“Ha ha ha ha, nam nhi tốt co được dãnđược, có thể nghiêm mặt mà ăn cơm mềm, cha xem, người như vậy, nhất định sẽ làm nên đại sự!”

Cái gì, ăn cơm mềm cũng được sao?”

Nàng là bị chọc tức quá mà đi ngủ, khitỉnh lại, đã thấy tiểu Linh đang cầm y phục cùng trang sức trong tay,không đầu không đuôi nói với Thải Thải: “Tiểu thư, cô trúng được giảithưởng lớn rồi!”

“Nói bậy bạ gì đó?”

“Là thật, tiểu thư, cô trúng được giải thưởng lớn trời ban rồi!”

Nàng tức giận mang giày vào, tiểu Linhkhùng khùng điên điên chạy theo nàng khắp cả phòng: “Tiểu thư, cô maumặc quần áo, đế tiền thính để xem……”

Nàng liền thay quần áo, đi ra cửa, kết quả trên đường đi lại gặp tất cả hạ nhân đều đang trợn mắt há hốc mồm.

“Chúc mừng tiểu thư, ha ha, chúc mừng tiểu thư chụp được bánh từ trên trời rơi xuống!” Tiểu Hồng nắm tay vạn phúc.

Thải Thải lại đi thêm mấy bước về phía trước.

“Tiểu thư! Cô nhất định là phúc tinh, phúc tinh!”

Loạn xạ gì thế này.

Chu lão gia đứng ở xa xa, hướng về phíaThải Thải mà ngây ngô cười, cha nàng cả đời cũng chưa từng cười ngu ngốc như vậy, đột nhiên, hắn che ngực, sắc mặt trắng bệch, hạ nhân bên cạnhvội đỡ lấy, kêu to: “Không tốt! Không tốt! Lão gia cười đến nghẹn thởrồi, nhanh đi lấy hoàn hồn đan đi, a, nhanh đi kêu thái y nha!”