Chẳng lẽ là hoàng lương nhất mộng(*), Thải Thải phát hiện mình vừa tỉnh lại đông liền biến thành tây, nambiến thành bắc, màu đỏ thành màu đen, màu đen —— cúi nhìn lòng bàn taymình, hai mắt bỗng biến thành màu đen, loại kích thích này thật muốnmạng người ta à nha. Nàng chưa từng ôm hy vọng trở thành hậu phi, càngđừng nói đến Hoàng hậu Mẫu nghi thiên hạ. Chịu tội, canh ba Thải Thảiđang ngủ, tình lại phát hiện trời vẫn chưa sáng. Bên ngoài phòng cótiếng nói khe khẽ tựa như rất nhiều người, từ trong rèm mỏng nhìn rangoài, dáng người các nàng rất đẹp, cúi đầu, giống như đang nâng cái gìđó. Thải Thải thở dài một hơi, hai chân đặt trên mặt đất, trên người vẫn còn mặc tiết y. Sau đó ngoài cửa có người nhẹ nhàng hỏi: “Nương nươngđã tỉnh sao?”

(tiết y: áo lót.)

Thải Thải trong lòng nghĩ, nàng còn chưatrở thành nương nương đâu, các nàng sao lại gọi loạn như thế. Cửa bị đẩy ra, tiếng bước chân ‘sàn sạt’ truyền đến.

Bảy Nội mệnh phu nhân vận cung trang cúiđầu, Thải Thải phát hiện, các nàng thật sự một chút ngó nghiêng cũngkhông làm, chỉ nhìn vào mũi giày thêu của chính mình. Vị phu nhân dẫnmặc vận váy lụa đỏ thẫm. Các nàng đều vận y phục giống nhau, chỉ có màusắc là không giống lắm, Thải Thải hiểu ra, màu đỏ thẫm, phỏng chừng lànhan sắc của cung nữ có cấp bậc cao nhất.

“Nô tỳ là Lục cung Tổng quản Thượng cung, phụng Hoàng mệnh đưa Thượng cung sáu cục chúc mừng đại hỉ của Nương nương.”

Nàng dẫn đầu vạn phúc, sau đó sáu nữ tửxiêm y xanh biếc cũng cùng nhau vạn phúc. Thải Thải còn chưa trở thànhHoàng hậu chân chính nên các nàng vẫn chưa phải quỳ xuống. Tiếp theoTổng quản Thượng cung lại tràn đầy ý cười nói: “Từ hôm nay trở đi, Lụcbộ Thượng cung sẽ dẫn dắt Chưởng ti của hai mươi bốn ti, cẩn thận vìnương nương chuẩn bị các công việc cho đại hôn. Nương nương có yêu cầugì, cũng có thể nói cho các nàng, nô tỳ nhất định sẽ làm cho Nương nương hài lòng.”

Thải Thải mặc một thân tiết y trắng nõn,tóc dài thả sau lưng, đôi chân nhỏ tráng kiện duỗi thẳng, bàn chân không mang vớ núc ních là thịt. Các Thượng cung cúi đầu, vừa nói vừa nhìnchằm chằm đôi chân cường tráng của nàng, còn có cả bàn chân núc níchthịt kia nữa. Trong lòng thầm kêu, chân Nương nương nhìn có chút sưngphù, còn có bàn chân, như thế nào —- chẳng lẽ là nhận nhầm người? Ngườitrong phòng ngủ này là? Tất cả mọi người đều lén ngước lên nhìn một cái, nhìn đến nha đầu mập mạp, vẻ mặt tròn vo đầy bối rối, trong tay ômchiếc gối, hai chân nặng nề đứng dậy —————-??!

Đầu các Thượng cung ngày càng ngẩng cao, sau đó lại nhìn thẳng vào Thải Thải.

“Người là?”

Tốt nhất là nên hỏi cho rõ ràng, ngộ nhỡnhận nhầm người, nếu nhập cung rồi, mọi người sẽ nói các Nội mệnh phụquan không có năng lực làm việc. Thải Thải nhìn bảy đôi mắt đang đảotrên người nàng, từ trên dưới, từ dưới lên trên, một tia cũng không sót, không nói một lời, vẻ mặt so với nàng càng mơ hồ hơn.

“Ta ———!!”

Nàng hít một hơi, chỉ nói được một từ.

“Tiểu thư, cô đã tỉnh!” Linh nhi mangtheo người từ ngoài vào giúp nàng rửa mặt chải đầu. Các Thượng cung rốtcuộc cũng tin tưởng đây chính là đại tiểu thư của Chu gia, Hoàng hậunương nương tương lai, vẻ mặt đổ mồ hôi lạnh cúi đầu, trong lòng loạntưởng, thật không ngờ, các cung nữ hậu cung đồn đại sinh động Nươngnương tài mạo song toàn, nói Hoàng thượng chỉ liếc mắt một cái đã thầnhồn điên đảo, này, các nàng lại lén liếc mắt một cái, Nương nương vẫnkhông thay đổi, vẫn là, tròn vo vo —- tròn, khẩu vị của Hoàng thượng,chẳng lẽ trước giờ vẫn được giấu kín như vậy sao? Mồ hôi lạnh a mồ hôilạnh, thần bạn Quận vương dê bạn hổ (???), Hoàng thượng đã nói như vậy,đồ ngốc chiếm đa số, lúc này đã không thể quay đầu thay đổi, nhiều mộtchuyện không bằng ít một chuyện, chuyện của Hoàng thượng, không thể hỏi.

“Ta hình như vẫn còn đang ngủ, đây có thể nào là đang nằm mộng chưa tỉnh đi.”