Rừng trúc xanh trên núi Thanh Loan phủđầy tuyết, thanh âm tuyết trắng bị thổi xào xạc vang vọng khắp cả khurừng, tạo nên một khúc nhạc vui tươi mỹ lệ.

Vài chiếc lá trúc lượn lờ rơi xuống,nhưng một béo một gầy, một chủ một tớ đang đi giữa núi lại không có tâmtư để thưởng thức cảnh đẹp này, hộc hộc, Chu Thải Thải đã mệt đến mautắt thở, nàng tựa vào phiến đá ven đường, nhìn ngàn tầng bậc thang trênđỉnh đầu, thở, thở, thở, thở không nổi —–!

“Tiểu thư, tiểu thư, em mệt quá không chịu nổi, tiểu thư có sao không?” Linh Nhi ngồi trên thềm đá hỏi, lãogia đã dặn, mỗi ngày nàng đều phải theo tiểu thư leo đến đỉnh núi rồilại leo xuống, sau đó lại tiếp tục leo lên đỉnh, vòng đi vòng lại, bằngkhông, nàng sẽ cùng tiểu thư ở trong này tự sinh tự diệt, cực kỳ bithảm, thái độ lão gia trông rất sắt đá, đừng nói là tiểu thư, thể trạngnhỏ gầy như nàng cũng đều phải cố gắng hết sức, nhìn xem, mặt tiểu thưđều trở nên xanh lè lên rồi!

“Linh Nhi, đợi lát nữa em đi lên, không cần phải chịu tội cùng ta ——, ai, mệt chết bản tiểu thư mà!”

Cũng không hiểu là Thải Thải lấy nghị lực từ đâu, nàng thế nhưng tự tay mình dắt Linh Nhi, nửa đi, nửa bò, Chu Thải Thải nghĩa vô phản cố (làm việc nghĩa không chùn bước), mà thật ra chuyện này thật không còn cách nào khác, vì tính mạng chagià cùng Chu gia từ trên xuống dưới cả trai lẫn gái già trẻ lớn bé, cảcon mèo, con chó, con cá, con sâu. Tất cả cũng do cha không trung thựcan phận thủ thường lại đột nhiên phạm phải trọng tội khi — quân – phạm — thượng! !

Từ dưới chân núi nhìn lên, có một điểmnhỏ màu đỏ lấy tốc độ cực kỳ thong thả mà di động, hu hu, thật sự làkhông chịu nổi, Chu Thải Thải buông lỏng hai chân, hai tay mềm nhũn,vòng eo trầm xuống, lại một lần nữa nằm xuống phiến đá ven đường, lầnnày nha, rốt cục nàng cũng đi không nổi nữa, một bước cũng không đi nổi, tuyết bay đầy trời, cả người nàng lại đầy mồ hôi, tạo thành một lớp hơi nước trắng xoá, xiêm y cũng trở nên ướt đẫm. “Tiểu thư, cả người cô đều bốc hơi kìa.” “Đó là do bản tiểu thư mệt mỏi mất nước. . . . . .”

Này này này, nàng phải kiên trì ba tháng, đây không phải mà muốn mạng con người ta sao?

Khi mặt trời vừa xuống núi, hai người rốt cuộc cũng ‘bò’ lên đến đỉnh, phía trên có một ngôi chùa bị hàng loạtgia nô canh giữ, dưới chân núi cũng vậy, đây là do Chu lão gia lươngthiện đã thuê hết một lượt, đến đỉnh núi, Chu Thải Thải chủ tớ haingười, đột nhiên ngửi được một trận hương thơm.

Cơm —— a ha —— là cơm ——

Hai mắt Chu Thải Thải sáng rực, nàng thật sự rất đói bụng, đói đến nỗi không có sức lực để đi ăn một ngụm. Nhưngmà, cắn răng một cái, Chu Thải Thải lại đứng lên, cùng Linh Nhi mộttrước một sau, đi vào phòng bếp trong chùa. Kéo nửa cái mạng đi vào, vừa mở ra nắp nồi, lại chỉ có, nửa cái bánh ngô nát bét. Mới vừa rồi ngửiđược mùi cơm, là từ chỗ nào mà đến? Linh Nhi đi ra ngoài thì thấy mọingười đang rửa táo để làm món sườn lợn hầm cách thuỷ, Linh Nhi nhìn tiểu thư, lại nhìn khối bánh ngô, nuốt nuốt nước miếng: “Tiểu thư, khôngphải Linh Nhi không có khí phách, nhưng em sợ bấy nhiêu đó không đủ chotiểu thư, em nên ra ngoài cùng phụ giúp, phụ giúp bọn họ —”

Nói xong, Linh Nhi liền đi ra ngoài rửa táo.

Chu Thải Thải vô lực dựa vào bếp lò, nước mắt như mưa, trong tay vẫn còn cầm nửa cái bánh ngô, một mặt muốn gặm,nhưng lại rất không nỡ gặm nó, sợ chỉ vài ngụm, nó liền không còn, lạicòn món cháo kia, chỉ có lèo tèo mấy hạt gạo nổi phía trên mà thôi.

Nàng dè dặt uống xong, lại tiếp tục dựa vào bếp lò mà than thở.