“Cái kia, ngươi, công tử, ngươi làm saovậy?” Chu Thải Thải hỏi, nàng dùng bàn tay mượt mà, nhỏ bé đặt dưới mũihắn thử xem, chắc không phải là trợn tròn mắt mà hôn mê đi?

Chợt ánh mắt hắn khẽ động, nhìn bàn taynàng, Thải Thải có chút ngượng ngùng thu tay lại, tiếp tục hỏi: “Khôngchết, ngươi bị sao vậy?”

“Đói. . . . . .” Từ môi hắn nhẹ nhàngphun ra một chữ: “Đói đến không đứng lên được.” Đáng chết, trước đó vàongày hắn giống như bị trúng tà, không ăn không ngủ, dễ có đến bảy támngày, nhưng mà cũng không cảm thấy bất thường, vừa rồi lại tiêu hao thểlực quá mức, may mắn trong núi có người, bằng không đã bị chết đói.

A, giọng nói của hắn thật dễ nghe ———-!!

Nhưng mà chuyện này đối với Chu Thải Thải lại cực kì không tốt, bởi vì thật không khéo, gặp hắn sắp chết đói, màThải Thải nàng cũng vậy, ánh mắt hắn tự động chuyển qua bàn tay đang cầm hai cái bánh bao của nàng, lại nhìn Thải Thải không hé răng.

Haiz, đều bị đói, hắn lại đói đến khôngdậy nổi, như thế nào cũng nghiêm trọng hơn so với mình, Thải Thải thiệntâm dâng lên, đem cái bánh bao còn chưa bị cắn đặt bên miệng hắn. “Ănđi, mau ăn đi.” Hắn há miệng ra, cắn, thế nhưng chỉ cần hai ngụm lạinuốt xong cái bánh bao trong tay Thải Thải, một hồi sau, tay hắn bắt đầu có sức, đột nhiên, lại định đè cái bánh bao bị cắn một miếng còn lạitrong tay Thải Thải.

Thải Thải keo kiệt giấu vào lồng ngực,xấu hổ cười: “Cái này không thể cho ngươi, ta cũng đói, còn nữa, ta cũng đã cắn mất, như thế thật không vệ sinh lắm. . . . . .”

“. . . . . .” Ánh mắt phiền muộn của đốiphương thuỷ chung vẫn dừng trên chiếc bánh bao, dần dần di chuyển quakhuôn mặt tròn như ánh trăng vô cùng hoàn hảo của nàng.

A, chịu không nổi, Thải Thải lại mềm lòng thêm một chút, quên đi, cứu người không nên chậm trễ, Thải Thải hai tay dâng chiếc bánh bao kia của mình, người nọ cầm lấy, nhìn Thải Thải, một ngụm, một ngụm, một ngụm, chậm rãi mà ăn.

Khạc. . . . . .

Nam nhân đẹp đẽ này thế nhưng lại khạc một cái, nhíu mày nói: “Đa tạ.”

Sau đó hắn chậm rãi đứng lên, phun ra hai ngụm lãnh khí.

“Cáo từ.”

“A, ngươi. . . . . .”

Hắn cũng không quay đầu lại, biến mấtngay tại đêm tối mờ mịt. Được rồi, một miếng bánh bao cũng không đượcăn, Thải Thải ngửi được hương vị trên tay, thì ra là nhân cải trắng,nàng thích nhất là nhân cải trắng nha. Sợ hãi trở về phòng, sáng sớm mặt trời vừa mới mọc, đang mơ mơ màng màng ngủ, bỗng một tiếng thét giốngnhư chọc tiết heo vang lên: “Không tốt, không tốt! Có kẻ trộm! Có kẻtrộm! Có kẻ đến phòng bếp ăn vụng bánh bao!”

Thải Thải bị người đánh thức, Linh Nhiđẩy cửa tiến vào hỏi: “Tiểu thư, tối hôm qua cô trộm bánh bao phảikhông? Bọn họ đều nói tiểu thư ăn trộm bánh bao kìa.” Thải Thải gật đầu, nghĩ lại thấy không đúng lắm, lại lắc đầu, thở dài nói: “Đúng là tatrộm nhưng mà. . . . . .”

“Haiz, tiểu thư, tiểu thư, cô thật làkhông chịu thua kém ai, tại sao lại đi ăn trộm bánh bao như thế!” Ngheđược nửa câu nói gia đinh đã tiến vào trong, cũng không cố kỵ đây làkhuê phòng tiểu thư: “Tiểu thư, lão gia đã nói qua, tiểu thư ăn vụng một lần, sẽ ăn ít đi một lần, cái này, trưa nay cô sẽ không có cơm mà ănrồi!”

Cơm trưa cơm trưa cơm trưa. . . . . . Thải Thải cắn bàn tay nhỏ thó của mình, hận, thật là hận mà.

Chỉ vì nam nhân chết tiệt đêm qua, nàng lại không có cơm ăn!