Yết kiến Khang Hy trở về, Dận Tường hí hửng vì Khang Hy đã quyết định mở cuộc điều tra rộng ở Hộ bộ và Hình bộ. Dận Chân nhìn bộ dạng của Dận Tường mà cảm thấy ngày xưa như trở lại. Dận Tường ngó qua, Dận Chân muốn cười Dận Tường nhưng có vẻ không còn đủ sức nữa vì hôm qua có chuyện gì còn vui hơn. Dận Tường đoán :



-Tứ ca, huynh có chuyện vui hay sao ?



-Ừ.



-Vậy lát nữa huynh đi áp giải tội phạm với đệ, sẽ vui hơn gấp bội.



Dận Chân mỉm cười :



-Không, lát nữa ta có hứa sẽ dẫn nha đầu kia đi học cưỡi ngựa. Có chuyện gì vui thì dẫn A Nghi đi rồi về kể cho ta với các phúc tấn nghe.



Đông Triều ở phủ tập cho Hoằng Quân cách viết chữ. Tiểu Uyển và Thu Nguyệt lại tìm vui bằng việc đóng tập những trang viết của con nhỏ. Hoằng Quân rất vui sướng, tự dưng có đến ba bà mẹ quan tâm tới mình, nó cố viết thật đẹp cho ba người mẹ vui. Đông Triều chăm chú vào nét bút của Hoằng Quân, gật gù :



-Đúng rồi, viết chữ giống như vẽ tranh vậy, Hoằng Quân phải thật nắn nót để có thể lột tả được cái thần của các con chữ.



Mồ hôi Hoằng Quân nhỏ giọt làm nhòe chữ. Tiểu Uyển nói :



-Hoằng Quân mệt rồi, nghỉ một lát thôi.



Hoằng Quân liền đặt bút xuống, chạy tới, sà vào lòng Tiểu Uyển. Tiểu Uyển rút khăn tay ra lau mồ hôi cho Hoằng Quân rồi đút cho nó miếng bánh. Đông Triều xếp mấy tờ giấy lại. Đang dở tay, Đông Triều lại đặt vội mấy tờ giấy xuống bàn rồi chạy đi. Thu Nguyệt ngạc nhiên hỏi :



-Liên Nhi đi đâu vậy Uyển tỷ ?



Đằng xa, Dận Chân đã về. Hoằng Quân chạy tới chào A mã. Dận Chân xoa đầu Hoằng Quân, hỏi :



-Ta nghe nói con ở nhà luyện chữ, sao rồi ?



Tiểu Uyển mang tập luyện chữ của Hoằng Quân ra cho Dận Chân xem :



-Gia à, Hoằng Quân đã tiến bộ rất nhiều.



Dận Chân giở tập ra xem. Nét chữ Hoằng Quân được rèn luyện rất kỹ, tiến bộ rất nhiều so với lần đầu tiên cầm bút. Dận Chân khen :



-Đẹp lắm.




Dận Chân hỏi Hoằng Quân :



-Hoằng Quân, tiểu di nương đâu rồi ?



Hoằng Quân chỉ hướng Đông Triều đi. Dận Chân xoa đầu Hoằng Quân, nói :



-Hoằng Quân có thích cùng các di nương đi xem ngựa không ?



Hoằng Quân vui sướng nói :



-Thích ạ ! Hoằng Quân muốn một ngày nào đó sẽ được cưỡi ngựa, trông oai phong như A mã với Thập tam thúc vậy.



Thu Nguyệt nói :



-Hoằng Quân thật là ngoan.



Dận Chân ghé tai nói nhỏ với Hoằng Quân :



-Con thay ta rủ tiểu di nương của con được không ?



Hoằng Quân đáp ngay :



-Dạ ! – Rồi lon ton chạy đi.



Dận Chân quay lại nói với hai vị thê tử của mình :



-Hai nàng có muốn đi không ?



Thu Nguyệt và Tiểu Uyển nói :



-Vâng, thưa gia.



Dận Chân liền sai quản gia chuẩn bị xe ngựa. Tiểu Uyển và Thu Nguyệt thay y phục đi ngựa hồi trẻ, lâu lắm hai người chưa vận lại. Một lát sau, không lâu lắm, Dận Chân đã thấy Hoằng Quân dẫn Đông Triều ra. Đông Triều trông rất đau khổ. Tại sao Dận Chân lại tàn nhẫn như thế ? Nếu Dận Chân ép nàng đi thì dù có đánh chết nàng cũng quyết ở nhà. Nhưng Dận Chân lại kêu Hoằng Quân rủ nàng đi học cưỡi ngựa, không thể nào từ chối được.



-Nhược Hy cách cách đến chậm đấy. – Dận Chân trêu nàng.



Đông Triều lườm Dận Chân :



-Chỉ xem ngựa thôi đó.



-Đương nhiên, ta chưa muốn Nhược Hy cách cách xỉu trước mặt mọi người đâu.



Hoằng Quân là hậu duệ của nhà Ái Tân Giác La, vừa lên ngựa là nó có thể thúc ngựa đi một vòng sân cỏ, Dận Tường cưỡi ngựa theo sau canh chừng không cần phải chú ý đến cực điểm. Tiểu Uyển, Thu Nguyệt, Triệu Giai Nghi chỉ một nhún chân đã lên lưng ngựa, phóng hai ba vòng. Đông Triều ở ngoài nhìn. Dận Chân thúc ngựa đến trước mặt Đông Triều. Đông Triều toan chạy thì Dận Chân nói :



-Bình tĩnh, đứng yên đó !



Đông Triều đứng yên. Dận Chân xuống ngựa, xốc nàng lên. Đông Triều giãy :



-Muội không phải trẻ con !



Dận Chân đặt Đông Triều lên yên ngựa :



-Muội coi, chỉ có trẻ con mới sợ ngựa chỉ vì bị dẫm đạp.



-Cả đàn chứ có phải chỉ một con đâu !



Hôm qua Đông Triều đã tâm sự với Dận Chân chuyện nàng sợ ngựa. Nàng kể rằng hồi đó nàng cũng điều tra án về một trường đua ngựa, để chạy thoát, hắn cho thả cả chuồng ngựa ra. Và… kết quả là sau khi nằm viện năm tháng trời, Đông Triều mắc bệnh sợ ngựa, đặc biệt là ngựa chiến.



Dận Chân dắt ngựa đi một vòng sân cỏ. Đông Triều ngồi trên lưng ngựa mà cứ run cầm cập, nàng cứ luôn miệng hỏi :



-Nó có hất muội xuống không ?



Đông Triều hỏi câu đó đến mười lần. Dận Tường thấy khâm phục Dận Chân không nổi cáu. Đông Triều hỏi đến lần thứ mười một thì Dận Chân nói :



-Muội sợ thì cứ hát đi, hát sẽ làm vơi đi nỗi sợ.



Đông Triều lí nhí :



-Muội sợ quá, không biết hát bài gì nữa.



-Hát bài “Tam tự kinh” đó.




-Muội sợ quá nên quên mất rồi, huynh hát cho muội đi.



Dận Chân đột nhiên nổi giận, quát :



-Đừng có làm tới !



Đông Triều bèn cúi gằm đầu. Tiếng quát của Dận Chân làm nàng nhớ ra một bài hát của cô nuôi dạy trẻ hồi ở trại trẻ mồ côi hát cho nàng nghe lúc dạy nàng đi xe đạp. Kỷ niệm tràn về, Đông Triều ngước mặt lên trời hát. Giọng hát nàng trong vắt, réo rắt, vang xa cả đồng cỏ. Dận Chân đang đi, chợt khựng lại :



-Bài hát này muội học ở đâu vậy ?



-Hả ?



-Hình như là một bài dân ca phải không ?



Đông Triều nắm nhẹ bờm ngựa, cúi xuống :



-Sao vậy ?



Dận Chân đi chậm hơn trước :



-Bài hát này trước đây Hoàng ngạch nương đã hát cho ta nghe, vào ngày đầu tiên ta tập đi ngựa.



Đông Triều nói :



-Muội xin lỗi.



-Không sao, cứ hát tiếp đi.



Đông Triều ngồi thẳng người, hát vang bài ca. Dận Chân nói đúng, vừa cưỡi ngựa, vừa hát, nỗi sợ ngựa của Đông Triều có vơi đi một chút khi ngồi trên lưng ngựa. Hoằng Quân, hai vị phúc tấn, vợ chồng Dận Tường phi ngựa đến thưởng thức. Tiểu Uyển trông khóe môi của Dận Chân khẽ nhếch lên, mắt Đông Triều vẫn không chú ý đến, chẳng biết nên vui hay buồn.



Dận Nhưng từ xa trông thấy hết. Hắn nhếch khóe môi :



-Sợ ngựa à ?



Sau buổi cưỡi ngựa mấy ngày, Đông Triều ngồi trong phòng vẽ một con tuấn mã lướt trên thảo nguyên, nét vẽ về ngựa có phần cứng cáp hơn trước rồi. Dận Chân tông cửa vào, Đông Triều biết có chuyện chẳng lành, bèn hỏi :



-Sao vậy ?



Dận Chân thở mạnh :



-Kể từ hôm nay, muội phải luyện cưỡi ngựa với ta ngay.



Đông Triều đoán ra ngay :



-Hoàng thượng tổ chức thi cưỡi ngựa giữa các Cách cách à ? – Rồi than thầm. – Để Thái tử thấy quả là tai hại.



Dận Nhưng ngắm bức tranh của tình nương cũ, lòng vui phơi phới. Hắn sắp trả được thù rồi. Dận Nhưng nói chuyện với bức tranh :



-Nàng yên tâm, nhất định ta sẽ báo được thù.



Tuy nói vậy, liệu hắn có nhận ra rằng trong tim hắn đang dần hình thành một mảnh ký ức về người con gái mặc áo xanh, cưỡi ngựa bạch, cất cao lời hát trong ánh nắng trời rực rỡ.



Đông Triều run lẩy bẩy trước con chiến mã đen tuyền, bờm vàng. Dận Chân nói đó là con ngựa từng xông pha với chàng trên chiến trường thời trẻ, rất biết nghe lời. Dận Chân nói :



-Bây giờ hãy leo lên lưng nó.



Đông Triều ngạc nhiên :



-Huynh dạy Hoằng Quân nên thân thiện với ngựa trước mà.



-Cưỡi ngựa để thi khác với cưỡi ngựa dạo chơi, bảo sao làm vậy đi !



Đông Triều nguyền rủa tên Thái tử đã bày ra trò này, tiện thể trách móc cả Liên Nhi. Đông Triều cố từ chối đến mấy lần nhưng Dận Chân buộc nàng phải ra thi bởi vì trong gia đình, dòng họ Nữu Hỗ Lộc là dòng họ nổi tiếng từng xông pha trận mạc, Đông Triều phải thi không chỉ vì Dận Chân mà còn vì Nữu Hỗ Lộc gia.



Đông Triều tìm đường lên yên ngựa một cách an toàn nhất. Nàng nhún người, phóng tới, chụp lấy bờm ngựa, lấy đà lên yên. Con ngựa lồng lên, hất nàng xuống. Đông Triều đã xuống đất, may mà ngã xuống bãi cỏ dày nên bình an vô sự. Dận Chân hắng giọng :



-Tiếp tục !



Đông Triều lên yên ngựa đến ba bốn lần đều bị hất xuống. Tính Đông Triều khá lạ, dù sợ ngựa thật nhưng nếu bị đá đến ba bốn lần thì nỗi sợ hãi sẽ biến mất, thay vào đó là sự tức giận, sẵn sàng xử đẹp nỗi sợ đó. Đông Triều xắn tay áo, phóng thẳng lên yên ngựa, ngồi vững trên đó. Dận Chân liền nói :



-Cầm chắc dây cương !




Đông Triều vừa cầm dây cương, con ngựa đã lồng lên, định hất nàng xuống. Đông Triều lại bị ám ảnh bởi ký ức ngày xưa. Dận Chân bèn kêu :



-Nắm chắc bí quyết ! Hát đi !



Đông Triều nắm chắc dây cương, hát vang bài hát quen thuộc. Nỗi sợ vơi đi rất nhiều. Đông Triều có thể ngồi vững. Nhưng học cưỡi ngựa không chỉ một sớm một chiều, một lát sau, Đông Triều hơi lơ tay một lúc, con ngựa đã hất nàng xuống. Đông Triều ngã xuống cỏ, con ngựa phi tới, định giẫm lên nàng. Đông Triều lăn qua một bên, nàng chụp lấy chỗ lên yên, lại nhảy lên yên. Con ngựa lồng lên. Dận Chân huýt sáo. Con ngựa dừng ngay lập tức. Đông Triều thở dài :



-Chủ tớ lâu năm có khác.



Dận Chân bế nàng xuống theo kiểu bế trẻ con :



-Hôm nay học tới đây thôi, thời gian hãy còn dài.



-Khoan đã. – Đông Triều nói. – Huynh thả muội xuống, hình như có gì đó.



Dận Chân thả Đông Triều xuống. Đông Triều nhìn quanh rồi đưa tay sờ một lượt chung quanh mình. Tay nàng cảm thấy là lạ ở chỗ hông áo.



-Rách rồi !



Đông Triều lao tới chỗ con ngựa :



-Hôm nay phải cưỡi cho bằng được.



Dận Chân thở dài, hóa ra nha đầu này cũng là “Cao tiểu thư”. Dận Chân níu bím tóc nàng lại :



-Thôi đi, học tới đây thôi.



Đổi lại là ngày nào Đông Triều cũng phải khâu lại mấy cái áo (nhức mỏi thì không hề) khoác ngoài. Một hôm Tiểu Uyển nói với Đông Triều :



-Để ta may cho muội vài bộ mới.



Thu Nguyệt đùa :



-Liên Nhi lớn nhanh quá. Tuổi ăn tuổi chơi có khác.



Dận Chân đến nói chuyện với ba tỷ muội, cũng thừa cơ trêu :



-Thảo nào dạo này tiền gạo tăng vùn vụt, kỳ thi cưỡi ngựa lần này lo mà đắp vào đi.



Đông Triều không nói gì, lẳng lặng khâu vết rách trên áo. Tiểu Uyển hỏi :



-Muội thích mặc áo màu gì ?



Đông Triều ngẫm nghĩ một hồi rồi trả lời :



-Muội thích màu xanh.



Thu Nguyệt nói :



-Muội giống gia rồi.



Dận Chân giật giật đuôi mắt :



-Xanh gì ?



-Màu xanh biển ạ.



-Đấy thấy chưa ? – Dận Chân nói.



Quả là không hòa hợp nổi, màu xanh biển đậm hơn màu xanh da trời. Dận Chân thích màu sáng còn Đông Triều thích màu tối.