Đông Triều, Thu Nguyệt và Tiểu Uyển ngồi thưởng trà bên hồ sen. Tuyết nằm gọn trong lòng Đông Triều, ngủ ngon lành. Nó săn sóc bên ngoài với Hắc Hổ cả ngày đã mệt nhoài rồi, bộ lông của nó cứ nhấp nhô theo nhịp thở đều đều, nhè nhẹ. Tiểu Uyển mỉm cười, nói :



-Mèo của Hoàng A mã có khác, thích nghi với cuộc sống dân dã nhanh chóng.



Dận Chân từ cổng đến, chạy lại. Tiểu Uyển và Thu Nguyệt đứng dậy chào. Đông Triều vừa đứng dậy đã bị Dận Chân véo tai. Đông Triều la lên :



-Gia, gia ơi ! Đau, đau !



Dận Chân cứ giữ nguyên bàn tay trên vành tai Đông Triều, kéo nàng đi sềnh sệt :



-Nha đầu này, ra mà xem họa muội gây ra kìa.



Tiểu Uyển và Thu Nguyệt vội vàng đi theo xem thử có chuyện gì. Dận Chân kéo Đông Triều ra trước cổng. Thánh thần ơi ! Khang Hy trên đường vi hành có ghé nhà của Dận Chân chơi, vì tự nhiên vào nhà nên Hắc Hổ đã nhảy xuống chặn đường, không cho vào. Hai vệ sĩ của Khang Hy định gạt nó ra thì nó lao tới cắn vào ống tay áo của Khang Hy, đến giờ vẫn chưa nhả ra.



-Trời ơi ! – Đông Triều hoảng hốt. – Hắc Hổ ! Nhả ra ngay !



Hắc Hổ nhả tay áo Khang Hy ra, chạy tới, áp người vào chân Đông Triều. Lông nó vẫn xù lên khiêu khích. Đông Triều quỳ xuống :



-Hoàng A mã thứ tội ! Hoàng A mã thứ tội ! Con dạy dỗ nó không nghiêm.



Khang Hy cười cười :



-Không sao, cũng tại trẫm tự tiện vào nhà người khác. – Rồi quan sát Hắc Hổ. – Đây chắc là con mèo nổi tiếng của Nhược Hy Cách cách. Tốt ! Rất tốt ! Gác cổng chẳng thua gì chó săn.



Hắc Hổ thấy chủ đang quỳ trước mặt người kia, vẻ mặt đầy hối lỗi. Nó cũng biết thân phận, xẹp lông xuống, ngồi nghiêm chỉnh, cúi đầu chào khách quý. Khang Hy gật đầu :



-Tốt ! Rất tốt !



Khang Hy kêu Đông Triều đứng lên, xá lễ cho Tiểu Uyển và Thu Nguyệt. Dận Chân mời Khang Hy vào nhà. Khang Hy xua tay :



-Hôm nay trẫm đến đây không phải để chơi mà là để rủ con và nha đầu này đi chơi.



Đông Triều hỏi :




-Thưa Hoàng A mã, đi đâu ạ ?



Khang Hy vuốt râu cười khà khà :



-Chỗ Dận Tường. Thái y vừa vào cung báo tin rằng Thập Tam A ca có tin hỷ.



Đông Triều mừng rỡ vô cùng, nàng hỏi :



-A Nghi có tin vui ạ ?



Khang Hy ngẫm ngợi, lắc đầu :



-Không, đây là con của Qua Nhĩ Giai Trắc phúc tấn.



Đông Triều cảm thấy buồn buồn. Hóa ra ngoài Triệu Giai Nghi, Dận Tường vẫn phải giữ lễ với các Trắc phúc tấn khác. Dận Chân véo nàng một cái, nói với Khang Hy :



-Hồi Hoàng A mã, vậy nhi thần sẽ cùng Người sang chỗ Thập tam đệ chúc mừng. – Rồi quay sang Tiểu Uyển. – Phúc tấn đi với ta nhé !



Tiểu Uyển lễ phép nói :



-Vâng, thưa gia.



-Còn nha đầu này thì sao ? – Khang Hy chỉ Đông Triều.



Dận Chân nói :



-Hồi Hoàng A mã, nhi thần cũng sẽ dắt nàng sang.



-Được, vậy ta đi trước. – Khang Hy nói rồi phẩy tay ra hiệu cho hai vệ sĩ tháp tùng đến nhà Dận Tường.



Dận Chân thở ra một hơi. Dận Chân nói :



-Phúc tấn, nàng chuẩn bị mọi sự tươm tất rồi chúng ta sẽ đi. – Rồi dặn Thu Nguyệt. – Ta đi, nhớ trông coi phủ cho cẩn thận.



Thu Nguyệt nhún người :



-Vâng, thưa gia.



-Còn nha đầu này, vào đây. – Dận Chân kéo tay Đông Triều về phòng nàng.



Quăng phịch nàng xuống giường, Dận Chân nhíu mày :



-Nha đầu này, sao vậy hả ? Tươi tỉnh lên !



-Vâng.



Dận Chân xoa đầu nàng :



-Ta biết muội không vui cho lắm nhưng phải chấp nhận. Đây là hỷ sự ! Đây là hỷ sự !



-Muội biết rồi mà.



-Vậy thì tháo gỡ cái mặt đó đi ! Chuẩn bị mau lên ! Không thì ta trói muội vào bốn con ngựa đấy.



Đông Triều nói vậy chứ sao vui lên được ? Dù biết ở thời đại này đúng là như vậy nhưng vẫn cảm thấy Dận Tường đã phản bội bạn mình, ngoại tình với người khác, có con. Đông Triều cố ép mình vui cho Dận Tường thế nào cũng cảm thấy Dận Tường là một người đàn ông bạc tình, bạc nghĩa. Và thái độ đó không qua mặt được một người có tính cách giống hệt nàng – Dận Chân. Dận Chân trông nàng xỏ giày đi là biết nàng đang nghĩ gì rồi.



-Đi thôi !



Dận Chân nắm tay Đông Triều, kéo đi một mạch. Đông Triều nhận ra Dận Chân không đưa mình ra cổng mà đưa mình tới hồ sen. Đông Triều hỏi :



-Tứ ca, cổng ở đằng kia, sao huynh dẫn muội đến đây ?



Dận Chân không nói không rằng, đẩy nàng xuống hồ. Đông Triều có hốt hoảng, bất ngờ nhưng lấy lại bình tĩnh ngay, nàng trụ lại trên mặt đất, chỉ chút nữa là rơi. Tưởng yên lành, Đông Triều quên Dận Chân còn ở đằng sau. Dận Chân tiến đến gần nàng, dùng một ngón tay, chạm nhẹ vai nàng. Bấy nhiêu đó làm cho Đông Triều mất thăng bằng, rơi ùm xuống hồ sen. Đông Triều ngoi lên từ mặt nước :



-Huynh làm gì vậy ? – Nàng gạt chiếc lá sen trên đầu ra.



Dận Chân lấy trong túi ra một lọ dầu nóng, đưa cho Đông Triều :



-Tự hiểu.



Đông Triều biết ý Dận Chân. Nàng thoa dầu lên trán, lên tay và vùng cổ. Dận Chân kêu lên :



-Coi kìa ! Sao lại bất cẩn đến thế ?




Đông Triều leo được lên bờ. Dận Chân làm bộ sờ trán nàng, tặc lưỡi :



-Sốt mà cứ giả như bình thường. Ở nhà !



Đông Triều được Xảo Tuệ dìu về phòng. Dận Chân dặn dò Xảo Tuệ đôi câu rồi ra xe với Tiểu Uyển. Tiểu Uyển ngồi chờ trong xe, tay cứ vân vê chiếc khăn lụa thêu hình hoa cát cánh. Dận Chân hỏi :



-Phúc tấn có đợi lâu không ?



Tiểu Uyển lắc đầu. Nàng đỡ Dận Chân lên xe :



-Liên Nhi đâu ạ ?



-Nha đầu đó té xuống nước, sốt rồi. Gia để ở nhà.



Dận Chân ngồi vững trên xe, nắm lấy tay Tiểu Uyển, vỗ nhẹ. Người đánh xe tự hiểu đã đến lúc xuất phát. Hắn đánh xe đến phủ Dận Tường. Tiểu Uyển nói :



-Gia, thiếp có việc mạo muội muốn hỏi.



-Cứ nói.



Tiểu Uyển hỏi :



-Gia, tại sao Liên Nhi không thích sang chỗ Thập tam đệ vậy ? Thiếp thấy Liên Nhi thân với A Nghi lắm mà.



Dận Chân nhìn ánh mắt của Tiểu Uyển. Rõ ràng nàng không định hỏi điều này. Tiểu Uyển là người nhạy cảm, chơi thân với Đông Triều, hẳn hiểu rõ vì sao Đông Triều không hứng khởi lắm khi nghe tin một người Trắc phúc tấn của Dận Tường mang thai. Câu hỏi của Tiểu Uyển hướng đến việc khác. Dận Chân siết nhẹ tay Tiểu Uyển :



-Phúc tấn, nếu là nàng, gia cũng làm như thế.



Tiểu Uyển nói :



-Thiếp biết. Thiếp biết là một phúc tấn trong phủ thì không được nghĩ vẩn vơ. Nhưng khi thiếp thấy gia nắm tay muội ấy đi một mạch hay véo tai, búng trán thì không khỏi lo lắng.



Dận Chân thở dài :



-Gia đã nói là đến giờ gia chỉ xem nha đầu đó như một đứa trẻ nhỏ, cùng lắm là muội tử của gia thôi.



Tiểu Uyển nép sát vào người Dận Chân, khẽ khàng :



-Chính điều đó mới làm thiếp lo. Gia, Liên Nhi được gả về đây là để làm vợ gia, sinh con cho gia. Nếu tình cảm đó chỉ dừng lại ở tình huynh muội thì đó sẽ là bất lợi cho muội ấy. Liên Nhi không được ân sủng còn bị các tỷ muội đố kỵ.



Đông Triều nằm lì ở giường hắt xì một cái. Dầu thảo dược Dận Chân đưa hồi nãy có mùi rất nồng, bôi vào không bệnh cũng trở bệnh. Đông Triều suy nghĩ xem từ lúc nào mà Dận Chân đã giả bệnh thành thục thế. Hồi nãy có a đầu của Lý thị đến thăm, chủ ý là dò xét xem Đông Triều có bị bệnh thật không, Đông Triều đoán a đầu đó tin Đông Triều bị bệnh thật, cái bộ dạng lừ đừ này chính Đông Triều còn tưởng mình bị bệnh từ hôm qua kia. Đông Triều nằm một mình thấy chán nản.



-Di nương ! – Hoằng Quân ào tới, ngồi trên giường Đông Triều. – Con xin lỗi vì đến muộn.



Đông Triều xoa đầu nó :



-Con tới là ta mừng rồi, xin lỗi gì chứ.



Hoằng Quân ghé tai Đông Triều, nói nhỏ :



-Thật ra con tránh Thanh Liễu. Con sợ a đầu đó nói xấu con với Ngạch nương. Còn nữa, con có chọn ra một cuốn sách rất hay để đọc cho di nương.



Đông Triều thật mừng khi tình cảm của nàng với Dận Chân chỉ dừng ở mức huynh muội. Nếu Đông Triều yêu Dận Chân, nàng không đoán được mình còn có yêu quý đứa trẻ này như con đẻ mình hay không. Đông Triều cười thầm, gạt bỏ suy nghĩ đó đi. Vì điều đó không bao giờ xảy ra.



Bấm đốt tay thì hôm nay đến lượt Dận Chân ghé phòng Đông Triều. Đi thăm Dận Tường xong, Dận Chân hỏi thăm Thu Nguyệt chuyện ở nhà rồi đích thân đưa Phúc tấn về phòng nghỉ ngơi, cuối cùng Dận Chân mới đến chỗ Đông Triều. Ở nhà, Đông Triều dành cả ngày cho việc dạy Hoằng Quân học chữ, vẽ tranh, mệt nhoài cả người, thêm Thu Nguyệt thường xuyên đến thăm, ru cho nàng ngủ. Đèn phòng Đông Triều tắt sớm hơn. Dận Chân vào phòng, thấy Đông Triều đã ngủ say.



-Nha đầu này. – Dận Chân đốt đèn lên. – Muội ngủ thật đấy hả ?



Đông Triều chỉ cựa mình một lát. Dận Chân kéo ghế ngồi nhìn Đông Triều ngủ. Nàng có tư thế ngủ của nhà thiền, nằm quay người về phía phải, giữ nhịp thở đều đều. Dận Chân nhìn thật lâu, đưa tay ra chạm vào má nàng, vuốt ve.



-Chẳng có chút lôi cuốn nào cả. Ta nghĩ muội cũng nghĩ về ta như vậy. Nha đầu à, thế thì sao ta bảo vệ muội đây ? – Dận Chân đánh nhẹ vào má Đông Triều.



Đông Triều bật dậy, vớ lấy cái gối đầu giường, ném Dận Chân. Dận Chân bắt lấy. Đông Triều lại ngã xuống giường, thở đều đều. Thói quen này Đông Triều có từ thời sinh viên. Hồi học đại học, Đông Triều ở ký túc xá với các bạn nữ, bởi ít nói nên Đông Triều thường xuyên là đối tượng bị trêu chọc, nhất là khi ngủ, các bạn cùng phòng hay cù lét nàng, đánh vào má, tạo nên phản xạ cho nàng.



-Nha đầu này…



Dận Chân cởi một lớp áo ngoài, tháo đôi giày ra. Đông Triều đang ngủ, ngửi thấy mùi thảo dược thì mở mắt :



-Tứ ca, huynh về rồi ạ ?



Đông Triều ngồi dậy, bẻ khớp tay. Dận Chân ngồi quay lưng lại cho nàng đấm bóp. Đông Triều đấm bóp cho Dận Chân :




-Thập Tam Trắc phúc tấn thế nào rồi ạ ?



-Có thai được một tháng, thai nhi bình thường, đang được A Nghi chăm sóc.



-A Nghi có buồn không ?



Dận Chân nói :



-Ta không biết ở chỗ muội thế nào nhưng ta đã nói với muội rồi, ở đây chuyện đó là hỷ sự.



Đông Triều lắc đầu :



-Không đúng, huynh đâu phải là nữ giới đâu mà biết.



-Sao kia ?



Đông Triều nói :



-Hôm kia, lúc muội chơi với Hoằng Quân, muội thấy Uyển tỷ dù có vui vẻ nhưng trong ánh mắt vẫn có nỗi buồn, Thu Nguyệt tỷ cũng vậy. Nữ nhân khi đã khắc cốt ghi tâm một ai đó thì chỉ muốn người đó nghĩ về mình thôi.



Dận Chân gật gù rồi nói :



-Thế muội có biết nam nhân bọn ta khổ sở thế nào trong gia đình không ? Muốn chia đều trái tim cho tất cả nhưng nguyệt lão chỉ cho mỗi người một sợi chỉ đỏ. À, mà quên, hôm nay muội không đi, quả thật may mắn đấy.



-Tại sao ?



-Hôm nay Thái tử cũng đến thăm Thập Tam đệ.



Đông Triều thở phào :



-Muội thật may mắn. Thật là may mắn.



Huệ Đạt thâu thiên lý nhãn lại. Từ đây trở về sau là cuộc trò chuyện riêng tư giữa hai người, ngài không muốn xen vào. Phong Di đập bàn :



-Đấy, ông thấy chưa ? Nương tử của hắn là Liên Nhi ! Người đầu tiên đến với hắn là chị tôi ! Vậy mà chưa bao giờ hắn tâm sự thoải mái như thế.



Huệ Đạt không thích tranh luận chuyện ái tình, chỉ vuốt râu :



-Huynh muội hay thân mật hơn tình nhân.



-Không bao giờ có chuyện là huynh muội được !



-Không phải là người trong cuộc thì đừng nói vậy !



Huệ Đạt gãi đầu :



-Cái mà ta quan tâm là phản xạ của Đông Triều cô nương. Trong cơ thể của một người lạ, không thể có những phản xạ nhanh như vậy.



Phong Di hoảng hồn :



-Cô ta đang cố chiếm thể xác của Liên Nhi ?



-Không, không thể nào. Cô nương ấy rất muốn trở về chỗ của mình, cuộc sống ở đây không thích hợp với cô nương ấy.



-Vậy thì tại sao ?



Huệ Đạt vuốt râu :



-Ta muốn kiểm tra.