Thời gian cứ thấm thoắt, trời chuyển mình từ thu sang đông. Hoằng Thời đã khoác áo lông khi cơn gió se lạnh đầu tiên tái ngộ ngọn cây đang thay lá. Đông Triều đóng cửa luyện võ mỗi sáng nên chưa cảm thấy lạnh vào đầu mùa đông. Trong khi các phúc tấn khác đều vận áo dày để tránh cái lạnh cắt da cắt thịt thì Đông Triều vẫn ăn vận như thường.



-Phu nhân... Ắt xì ! Phu nhân... Ắt xì !



Xảo Tuệ vừa cầm áo bông vừa ắt xì. Đông Triều úp lá thư Huệ Đạt gửi xuống bàn, lấy quyển Tứ thư che lại. Nàng bước đến chỗ Xảo Tuệ, đánh vào bắp tay nha đầu đó. Xảo Tuệ kêu đau. Đông Triều nói :



-Em coi em kìa, thân làm gia nhân mà suốt ngày cứ ưỡn ẹo, nay mai trời đổ tuyết thì người èo uột ra.



Xảo Tuệ lại ắt xì :



-Vì từ lúc phu nhân về đây, có bao giờ sai bảo gia nhân đâu để nô tỳ vận động.



-Trách ta à ? – Đông Triều cau mày.



-Không có ạ ! – Xảo Tụê hắt xì. – Nô tỳ chỉ muốn đưa áo ấm cho phu nhân.



Đông Triều nói :



-Hãy để trong tủ, khi nào lạnh ta sẽ mặc. – Rồi nàng trở lại ghế.



Xảo Tuệ lầm bầm :



-Chắc là năm sau.



-Gì đó ? – Đông Triều liếc.



-Không có ạ ! – Xảo Tuệ lui ra.



Đông Triều trở lại với lá thư. Năm bức thư gần đây không mang lại bất cứ thông tin nào gọi là tiến triển trong việc điều tra. Trong thư, Huệ Đạt nói rằng những người được Lý Tuệ Thành ghi trong sổ đều mất tích không chút dấu vết nhưng nhờ vậy mà số nạn nhân giảm dần. Đông Triều tự dưng thấy trong thư có chỗ khập khiễng, những tin tức về một loại thuốc thay da được chú ý đặc biệt, thư nào cũng thấy không nhiều thì ít.



-Thuốc thay da chỉ cần một bộ da và tim, một năm mới dùng một lần. Kỳ quái vậy.



Đông Triều cứ nghĩ đó là sự trùng hợp nên bỏ qua. Nhưng tới năm lá thư viết về loại thuốc thay da mà không hề tập trung về thuốc liên quan đến nội tạng, loại dùng hằng ngày. Đông Triều thắc mắc vì sao Huệ Đạt tốn công điều tra như thế trong khi hướng ấy ít mang lại khả quan.



-Ông ta đâu ngu ngốc đến thế.



Đông Triều nhịp tay suy nghĩ. Nàng vỗ tay :



-À, còn tiểu tử kia. Hắn chăng ?




Đông Triều mài mực, chấp bút. Nàng huýt sáo gọi Hắc Hổ đến, đưa cho con mèo lá thư bỏ trong túi thơm, sai đưa cho Huệ Đạt. Hắc Hổ ngoạm lấy túi thơm, chạy đi đưa cho Huệ Đạt. Huệ Đạt nhận lấy lá thư, mở ra xem. Phong Di cũng vừa ghé. Huệ Đạt xem thư xong thở dài, đưa cho Phong Di. Phong Di đọc thư. Phần đầu thấy cũng bình thường, những lời góp ý, khuyên Huệ Đạt đừng hé môi với Dận Chân. Nhưng khi Phong Di đọc tới đoạn giữa...



-Cái gì ? Sao ả ta nhìn ra !



Đông Triều có viết : « Hình như tiểu tử kia có dính liếu gì đến vụ án mất da người, ông cứ bảo hắn tự nhiên, cũng là người ơn, tôi sẽ giúp hắn một tay ». Phong Di ngồi phịch xuống ghế, hét lên :



-Ả ta không phải người !



Huệ Đạt thở dài :



-Ta cũng thấy ngờ ngợ, nhưng không nhanh bằng cô nương ấy.



Phong Di cuống lên :



-Tôi biết làm sao bây giờ ?



Huệ Đạt gãi đầu :



-Ta cũng không biết. Hay là cứ nói cho nàng ấy biết.



Phong Di nhảy cẫng lên, lắc đầu nguây nguậy :



-Ông điên à ? Ả ta sẽ đưa tỷ tỷ tôi về thiên lao mất.



Huệ Đạt lần tràng hạt :



-Dù sao cũng là vì sinh tồn, Đông Triều cô nương sẽ ân xá cho.



Phong Di đập bàn :



-Ông không phải ả ta, đừng có nói vậy. Gã bán thủ lợn họ Mã giết người vì hiếu ả ta vẫn giăng bẫy tống vào thiên lao huống chi là tỷ tôi.



Huệ Đạt trầm ngâm :



-Ừ nhỉ. Vậy thì từ nay về sau đừng viết thư gửi cho cô nương ấy nữa.



-Nhưng tôi lại không có phương hướng.



Huệ Đạt là người tu hành cũng thấy sốt ruột trước người sớm nắng chiều mưa như Phong Di.



Hoằng Quân ngồi chép bài mà tay cứ run rẩy. Trời quá lạnh so với một đứa trẻ được mẹ nâng như nâng trứng. Đông Triều trông mà chạnh lòng. Nàng bước đến, nói với thằng bé :



-Lạnh quá thì con cứ nghỉ một lát.



Hoằng Quân thở hồng hộc :



-Con làm nốt bài phú này xong đã.



Đông Triều xem đề bài xem thử mình có thể giúp thằng bé được gì không. Đề bài là « Trời vào hạ ». Đông Triều thật chẳng hiểu điều này chút nào. Trời đã trở lạnh mà còn cho đề là « Trời vào hạ ».Đông Triều nắm chặt tờ đề, hỏi :



-Ai ra đề này cho con vậy ?



Hoằng Quân nói :



-A mã ạ.



Đông Triều lắc đầu bất lực :



-Đúng là A mã của con.



Dận Chân bước vào :



-Trời càng lạnh, càng nhớ về mùa hạ, càng dễ làm chứ sao.



Đông Triều cãi lại :



-Gia, tay Hoằng Quân đã lạnh lắm rồi. Bây giờ trong đầu Hoằng Quân chỉ nghĩ đến lò sưởi, áo bông chứ không phải là trời vào hạ.



Dận Chân nói :



-Đó chỉ là suy nghĩ của người nông cạn, con cháu nhà Ái Tân Giác La sẽ suy nghĩ khác.



Đông Triều ngước đầu lên thật cao :



-Con cháu nhà Ái Tân Giác La cũng là người mà. Gia xem, tay thằng bé cóng thế này, hai ba ngày sẽ đổ bệnh bây giờ. – Đông Triều chỉ vào bàn tay đang run rẩy của Hoằng Quân. – Lúc đó không chỉ là trời mùa hạ mà còn thấy cả túi chườm nữa. Sao gia không cho thằng bé đề bài thực tế một chút ? Ví dụ như tả tuyết, tả gió đông. Bây giờ không lo, cứ lo viển vông. Trách nào Ngô vương Phù Sai thua trận.




Dận Chân nói :



-Bây giờ cứ lo thân chẳng nghĩ đến ngày sau !



Gia nhân đứng hầu Hoằng Quân cuống cả lên, muốn can hai người nhưng không có chỗ nào để họ chen vào được. Hoằng Quân vội giục gia nhân đi mời Phúc tấn đến can hộ. Xảo Tuệ gật đầu, chạy bán sống bán chết đến chỗ Tiểu Uyển, đang thưởng trà với các phúc tấn khác. Dạo này không khí gia đình có vẻ xa cách nên Tiểu Uyển cho mời Tống thị, Lý thị đến cùng thưởng trà để hàn gắn lại tình «tỷ muội ».



-Phúc tấn ! Phúc tấn !



Tiểu Uyển ngạc nhiên :



-Có chuyện gì ? Sao Nữu Hỗ Lộc muội chưa đến ?



Xảo Tuệ quỳ xuống, thở hồng hộc :



-Bẩm Phúc tấn, Trắc phúc tấn đang tranh luận với gia ở thư phòng của thiếu gia. Căng thẳng lắm ạ !



Lý thị bực bội :



-Nữa sao ? Toàn ở chỗ Hoằng Quân.



Thu Nguyệt nói :



-Phúc tấn, tỷ mau đến đó đi, nếu không họ sẽ không ngừng lại đâu.



-Ta biết. – Tiểu Uyển thở dài.



Lâu lâu Đông Triều và Dận Chân lại cãi nhau, không ai nhịn ai, chỉ có Tiểu Uyển mới can nổi. Tiểu Uyển nói :



-Mau chuẩn bị trà cho họ. Để ta đến đó.



Tiểu Uyển theo Xảo Tuệ đến nơi. Dận Chân và Đông Triều vẫn cãi nhau. Họ cãi nhau không to tiếng như nhà Thập A ca, cũng không móc mỉa nhau như nhà Bát A ca, chỉ dùng tất cả sách vở để biện hộ cho lập trường của mình. Thực ra Dận Chân có lợi thế là đặt tội Đông Triều vô lễ và phạt, nhưng nếu làm thế thì Đông Triều sẽ cho là đuối lý mới lên mặt gia trưởng, thế là cãi tiếp. Một khi đã muốn can thì cực khó vì phải phân xử một đúng một sai, nghe thật kỹ chẳng biết ai sai. Tiểu Uyển bước vào :



-Gia ! Liên Nhi !



Tiểu Uyển hành lễ chào Dận Chân, Đông Triều hành lễ với nàng. Tiểu Uyển nói :



-Gia và Liên Nhi lại cãi nhau sao ?



Dận Chân và Đông Triều trình bày vấn đề rồi nói :



-Nàng / Tỷ xét xem ai sai !



Tiểu Uyển cười xòa :



-Thôi nào, uống trà rồi nói chuyện.



Tiểu Uyển lệnh cho gia nhân mang trà và bánh phù dung đến. Trà thì một loại, bánh thì một loại nhưng pha hai ấm khác nhau, bánh cũng là hai đĩa với vị khác nhau. Mỗi người một ấm, một người một đĩa. Đông Triều và Dận Chân rót trà uống trước. Được nửa ngụm thì phun ra. Rồi xoay sang ăn bánh, chỉ một miếng thì nhả ra.



-Trà đắng quá ! Bánh thì nhạt thếch ! – Đông Triều la lên.



-Trà nhạt thếch ! Bánh thì quá nồng ! – Dận Chân nói.



Tiểu Uyển than thầm :



-Nhầm rồi. Không xong !



Hai người thôi chuyện đề văn, lại quay sang cãi nhau về ẩm thực. Cứ thế suốt cả buổi.



Đông Triều đặt chồng sách xuống bàn kêu rầm, ngồi phịch xuống ghế. Đông Triều chống cằm, nghiến răng. Sát khí của nàng tỏa ra khá nhiều, đủ sức đuổi gia nhân khỏi phòng mà khỏi cần quát mắng. Nàng lật sách ra xem một cách ồn ào.



-Thật là !



Lúc nãy Đông Triều cãi nhau với Dận Chân, đang hồi căng thẳng thì Dận Tường đến chơi, Tiểu Uyển bèn giục Dận Tường đưa Dận Chân đi uống trà bên ngoài, gián đoạn cuộc tranh luận. Nàng giận Dận Tường với Tiểu Uyển chứ không giận Dận Chân.



-Đáng giận thật ! – Đông Triều đập bàn. – Huynh ấy sai mười mươi, không cho mình nói. Lúc nào cũng chỉ muốn hòa, hòa. Hòa gì chứ ? Sai mười mươi mà cứ bảo mình đúng !



Tiểu Uyển đứng ngoài, nghe nàng thịnh nộ chỉ biết thở dài. Tiểu Uyển không giục Dận Tường đưa Dận Chân ra ngoài thì mọi công việc trong phủ đều trì trệ hết.



-Ta xin lỗi muội.



Ở quán trà trước Phúc phủ, Dận Chân cũng đang bực bội, dằn mạnh ly trà :



-Đáng giận thật !



Dận Tường rót trà vào ly Dận Chân, nói :



-Đệ biết, đệ biết. Nhưng có khi nào huynh cãi nhau với nha đầu đó mà ngã ngũ đâu.




Dận Chân uống trà, lườm Dận Tường.



-Ta đang nói đệ với Phúc tấn đấy !



Dận Tường há hốc :



-Tại sao lại giận đệ ?



Dận Chân nói :



-Ta với nha đầu đó sắp đến hồi ngã ngũ thì lại bảo giảng hòa.



Dận Tường tức cười trong bụng. Dận Chân và Đông Triều cãi nhau cứ đem sách vở ra mà nói, bên nào nói cũng có lý, được thánh nhân ghi nhận, kẻ đứng giữa cứ bị xoay như chong chóng. Sắp đến hồi ngã ngũ chỗ nào đâu ?



-Sao huynh biết ?



Dận Chân nói :



-Nha đầu đó sai mười mươi, thì đương nhiên phải kết thúc chứ.



Dận Tường gật đầu :



-Rồi, rồi, lỗi của đệ, của Tứ tẩu nữa. – Rồi rót trà cho Dận Chân.



Dận Chân nhấp một ngụm trà :



-Hôm nay đệ đến có chuyện gì sao ?



Dận Tường gật đầu :



-Đương nhiên là có. Chuyện nội tạng, đệ đã nghe một chút manh mối rồi.



-Thật ư ?



Dận Tường đưa sổ sách ghi chép cho Dận Chân xem. Dận Tường nói :



-Khúc Tam Lang vẫn theo đuổi vụ án này, đệ quyết định giúp một tay và tìm được vài manh mối.



-Tốt thật.



Dận Tường tặc lưỡi :



-Hướng điều tra căn cứ vào các loại thuốc trong đơn.



-Làm sao đệ điều tra được ?



Dận Tường nói :



-Trong số các loại hương liệu có loại nếu pha trộn với nhau thì móng tay sẽ thâm lại khá đặc biệt, xem tên thầy thuốc nào có móng tay thâm thì biết ngay là có dính liếu đến.



Dận Chân gật gù :



-Hay thật.



Chợt Dận Chân nhớ Đông Triều lúc khám nghiệm tử thi Lý Tuệ Thành, thấy móng tay ông ta thâm lại thì có cau mày. Dận Chân xâu chuỗi các hành động của Đông Triều gần đây : nàng hay gọi Hắc Hổ vào phòng, nghiên cứu sách y học.



-Nha đầu đó...



Dận Tường hỏi :



-Sao cơ ?



-Nha đầu đó cũng đang nhúng tay vào chuyện này. – Dận Chân lo lắng nói.