Nhìn Dạ Diễm Hương ở bên cạnh vừa cầm ấm lô sưởi ấm vừa nghe Tiểu Trúc đọc sách, lần đầu tiên Hoàng Phủ Ngạo Thiên nếm trải cảm giác bất lực. Khi Dạ Diễm Hương gần như ngay lập tức đáp ứng sẽ lấy lại quyền lực của Hoàng hậu, hắn đã nghĩ nàng đã không đợi được nữa mà hành động nhưng thực tế xảy ra một lần nữa lại khác xa so với dự đoán của hắn. Nàng đã theo ý hắn lấy lại quyền hoàn toàn quản lý hậu cung từ tay Lan phi nhưng nàng dùng danh nghĩa là người đứng đầu hậu cung phân chia cho tứ phi quản lý các vấn đề khác nhau. Có vấn đề thuộc phạm vi quản lý của ai thì người đó xem xét, giải quyết và chịu trách nhiệm. Nếu thấy vấn đề nghiêm trọng, không thể gánh vác được thì mới được làm phiền đến Hoàng hậu là nàng. Nhưng làm hắn tức chết là nếu có việc mà tứ phi cảm thầy Hoàng hậu nên quyết định thì nàng lại bảo người mang đến cho hắn với lý do việc này nàng cũng không giải quyết được, vẫn nên để Hoàng thượng là hắn đây giải quyết. Nếu hắn nói tùy ý nàng giải quyết thì ngay lập tức vấn đề sẽ được trả về cho tứ phi. Cứ như vậy mà lại qua thêm một tháng, Hoàng hậu của hắn vẫn cứ hưởng thụ một cuộc sống thong dong, nhàn nhã, chẳng vướng bận chuyện gì. Nàng cùng hai nữ tỳ của mình dường như sống tách mình khỏi vòng xoáy tranh đấu khắc nghiệt chốn hậu cung. Các phi tử trong cung cũng như chính hắn dường như không có cách nào lôi kéo nàng tham gia cuộc chiến này. Một tháng này hắn giải quyết xong mọi việc ở thư phòng sẽ đến Phượng cung ngủ lại cùng nàng, dù hắn không hề đụng vào nàng vì hắn không thực sự muốn sủng hạnh nàng. Hắn chỉ là muốn giả vờ cho bên ngoài thấy là nàng được hắn sủng ái. Hắn đạt được mục đích đó nhưng cũng chỉ có hắn mới biết hắn buồn bực như thế nào. Hắn nói với nàng muốn ngủ lại, nàng cũng không tỏ vẻ gì là vui mừng hay sợ sệt, chán ghét chỉ đơn giản trả lời một tiếng “được”. Hắn không muốn động vào nàng nên thay quần áo lên giường nằm luôn, nàng cũng thản nhiên thay quần áo lên giường nằm cạnh hắn. Cả đêm nàng ngủ rất yên ổn không hề cố ý hay vô tình gì đó lăn vào lòng hắn như những nữ nhân khác. Chết tiệt là hắn lại không làm được như nàng. Ngủ cạnh nàng thật sự là một khảo nghiệm lý trí cao độ đối với hắn. Khi nàng ngủ, vẻ mặt nàng rất thanh bình, không còn cái vẻ nhàn nhạt xa cách nữa mà thay vào đó là nét dịu dàng, ôn nhu lại ngọt ngào của nữ tử. Trên người nàng không có mùi son phấn nhưng lại tỏa ra mùi hương thơm của hoa đào, nhẹ nhàng và ấm áp. Tất cả làm lòng hắn xao xuyến. Cái bản năng nguyên thủy của nam nhân đã ngủ trong hắn bao nhiêu năm nay lại bị đánh thức. Đã năm năm nay, hắn không hề động đến nữ nhân. Hắn vẫn thường xuyên ngủ lại ở phòng các phi tử nhưng không hề động đến các nàng. Dù vậy cũng không có một lời đàm tiều nào vì hắn biết những phi tử đó vì sĩ diện cũng như lợi ích sẽ chẳng bao giờ nói ra là mình không được Hoàng đế chạm vào. Không phải hắn có bệnh mà là vì hắn chán ghét nữ nhân. Nói ra không ai tin nhưng năm nay hắn 30 tuổi, sinh ra trong hoàng cung mỹ nhân như mây nhưng hắn chỉ chạm vào nữ nhân hai lần. Hai lần đó cũng làm cho hắn không bao giờ muốn chạm đến nữ nhân nữa bởi vì cả hai lần hắn đều bị các nàng hạ dược. Các nàng được hắn phong phi vì nể mặt cha các nàng là ân sư, ân công của hắn nhưng từ đó hắn không chạm vào các nàng hay bất cứ nữ nhân nào nữa. Thế nhưng bao nhiêu đêm ngủ cạnh Dạ Diễm Hương là bấy nhiêu đêm hắn phải kiềm chế dục vọng của mình. Hắn không cho phép mình động vào nàng vì động vào nàng lúc không biết rõ về nàng cũng như Dạ gia là vô cùng nguy hiểm. Kìm nén như vậy cho đến sáng sớm hắn mới ngủ được một chút nên khi hắn bước ra khỏi Phượng cung luôn có vẻ mệt mỏi. Trong mắt các phi tử khác đó là vẻ mặt túng dục quá độ vì thế họ ghen ghét với Dạ Diễm Hương và đã liên hợp lại chĩa mũi nhọn công kích về Dạ Diễm Hương. Đẩy Dạ Diễm Hương lên đầu ngọn sóng tranh đấu, nàng sẽ không thể sống cuộc sống tự tại đáng ghen tỵ như vậy nữa và cuộc tranh giành này nàng và Dạ gia sẽ triển khai hành động là ý đồ của Hoàng Phủ Ngạo Thiên. Nhưng... lại nhưng. Gần đây, Hoàng Phủ Ngạo Thiên thật sự ghét từ “nhưng” này bởi vì nó chứng tỏ mọi tính toán của hắn đều sai lệch. Những dự đoán của hắn về nàng không có một cái nào chính xác cả. Nàng được hắn sủng ái nhưng không bước chân ra khỏi Phượng cung, không gặp mặt các phi tử làm kiêu thì làm sao các phi tử của hắn có thể bắt lỗi gì được. Các phi tử tự mình đến thăm nàng thì nàng lấy lý do thân mình mệt mỏi cự tuyệt không gặp. Mắt thấy Hoàng thượng cứ đều đặn đến Phượng cung, tuy Hoàng hậu đã phân chia quyền lực cho tứ phi nhưng nếu như cứ như thế này, Hoàng hậu sẽ độc sủng thì quyền lực sớm muộn sẽ về tay Hoàng hậu, hơn nưa rất có thể Hoàng hậu sẽ mang long chủng, cứ nghĩ đến những điều đó, lại không thể nào gặp mặt Hoàng hậu, không biết đối phó ra làm sao, các nữ nhân trong hậu cung, đặc biệt là tứ phi thật như kiến bò trong chảo lửa. Hoàng Phủ Ngạo Thiên biết tất cả những điều đó nhưng nhìn dáng vẻ lười biếng, thoải mái của Dạ Diễm Hương, hắn cũng chẳng biết phải làm gì với nàng cả. Hắn thật sự rối rắm. Có lẽ nên đưa nàng đi gặp người đó để xin một chút chỉ điểm. Hy vọng người đó có thể nhìn ra gì đó ở nàng. Còn hắn, hắn phải thừa nhận rằng hắn thất bại trong việc nhìn thấu và nắm bắt tâm tư nàng. Thở dài một tiếng, dứt mình ra khỏi suy tư, Hoàng Phủ Ngạo Thiên ra hiệu cho Tiểu Trúc không đọc nữa rồi nói với Dạ Diễm Hương:

-“Vài ngày nữa, trẫm sẽ đến Phật Linhh Tự dâng hương cầu phúc cho bách tính. Nàng là Hoàng hậu cũng nên đi!”

-“Được!”

Hoàng Phủ Ngạo Thiên thấy nàng đáp ứng không do dự xong liền im lặng mà buồn bực. Sao nàng ta lại thế chứ? Các phi tử khác cứ ngồi với hắn là nói không ngừng để lấy lòng hắn làm hắn đau cả đầu mà nàng thì hắn không hỏi thì nhất định sẽ không mở lời trước, hắn hỏi thì sẽ cho một đáp án ngắn nhất, chỉn chu nhất. Giọng điệu thì luôn lạnh nhạt không có chút tình cảm nào. Mấy phi tử của hắn vẫn xum xoe quanh hắn nên chắc chắn sức quyến rũ của hắn chưa hề giảm sút, vậy thì dù cho có thật là ban đầu nàng có không thích, không muốn gả cho hắn thì qua hai tháng này, nàng cũng phải có ít nhiều động tâm với hắn mới đúng. Nhưng nhìn bộ dáng hờ hững của nàng mà xem, là nàng vẫn đang dùng thủ đoạn “buông ra để nắm chặt” nhằm thu hút sự để ý của hắn hay là thật sự nàng chẳng thèm để ý đến hắn, nàng chẳng bị hắn thu hút chút nào? Nếu là thủ đoạn thì hai tháng đã là quá đủ để nàng dừng lại. Vậy thì chỉ còn là vế sau. Nghĩ thế trong lòng có chút không vui khó hiểu dâng lên, Hoàng Phủ Ngạo Thiên sẵng giọng nói:

-“Đi ngủ thôi!”

Hắn thấy nàng không nói thì thêm chỉ phất tay cho Tiểu Trúc và Tiểu Lan đi nghỉ ngơi rồi nàng cới bỏ áo khoác ngoài nằm vào vị trí mọi ngày nàng vẫn nằm khi hắn ngủ lại. Hoàng Phủ Ngạo Thiên bất đắc dĩ thở dài nghĩ thầm: “Nên mang nàng đi gặp người đó sớm rồi kết thúc cái kế hoạch tự hại mình ngớ ngẩn này. Nếu không có vấn đề gì có thể mình sẽ chạm vào nàng, dù gì cũng là phu thê. Còn hôm nay... lại là một đêm khó ngủ!”