A! Thật sự có một nơi chơi vui như vậy sao?”, khi Đàm Văn Hạo tới Thính Phong đình đã nghe tiếng Đỗ Hiểu Nguyệt hỏi. Giương mắt lên nhìn chỉ thấy nàng cùng Cách Lạc sóng vai mà ngồi, bên cạnh còn có hai nha đầu. Đàm Văn Hạo biết hai nha đầu này là Hồng Trù và Thanh Trúc, cùng Đỗ Hiểu NGuyệt tình cảm vô cùng tốt.

“Nếu có cơ hội, ta thật muốn đến Ly quốc du ngoạn một chuyến”, Hiểu Nguyệt thanh âm miễn cưỡng của Đỗ Hiểu Nguyệt truyền đến, lộ ra vài phần mất mát.

“Nếu như người nguyện ý, ta nghĩ người có thể đi được”, giọng nói của Cách Lạc mang vài phần dò xét.

Hắn thử dò xét cái gì? Mà nàng mất mát cái gì? Nghe ngữ khí của nàng, giống như Hoàng cung đang đem nàng nhốt lại. Trẫm quyết tâm nghe nàng trả lời: “Haha, Lạc hoàng tử thật thích nói đùa, Bổn cung làm sao có thể đến Ly quốc được? Bổn cung là một quốc gia chi mẫu, có gì lại không nguyện ý? Có thể bồi bên cạnh Hoàng thượng cả đời trong cung, là tâm nguyện lớn nhất của ta”.

Thật là như vậy? Bồi tại bên người mình? Hừ, chỉ sợ là bồi trong đống gió trăng tiểu thuyết thì có! Đột nhiên thấy Cách Lạc nhìn sang bên này, Đàm Văn Hạo vội vàng lắc mình, trốn sau thân cay, lẳng lặng nghe bọn họ nói chuyện.

Mà bên này, Cách Lạc chỉ mỉm cười, sau đó nhìn Hiểu Nguyệt, “Hoàng hậu nương nương, thời gian không còn sớm, Bổn vương cáo lui trước” Cách Lạc đứng lên, “Đêm nay có thể cùng Hoàng hậu nương nương sướng đàm, thật đúng là khoái lạc!”

“Làm cho khách phương xa vui vẻ là trách nhiệm của quân chủ”, Đỗ Hiểu Nguyệt củng đứng lên cười yếu ớt, “vậy thức lỗi Bổn cung không tiễn Lạc hoàng tử”.

Cách Lạc chỉ cúi người thi lễ, sau đó rời đi. Thấy Cách Lạc đi xa rồi, Hiểu Nguyệt liền duỗi thắt lưng, sau đó nói với Hồng Trù, Thanh Trúc “chúng ta cũng trở về nghỉ ngơi đi! Ai da, thật sự là mệt chết người! Sớm biết như vậy, ta cũng giống như Liễu quý phi, tìm đại một cái cớ không tới tham gia quốc tiệc. Hồng Trù, ngươi nói xem, ta phải làm gì để phạm một lỗi lầm nào đó hả?

“Tiểu thư, lỗi đâu phải muốn phạm là phạm được”, Thanh Trúc thu dọn chén dĩa trên bàn, miệng cũng liên tục nói.

“Hắc hắc, Thanh Trúc yêu dấu, ta đưa cho ngươi mấy cuốn tiểu thuyết, ngươi chỉ nhớ mấy tình tiết phong hoa tuyết nguyệt mà quên mất cách sử dụng mưu lược trong đó?”, Hiểu Nguyệt gõ gõ bàn đá, vẻ mặt tiếc rẻ nói “Xem ra truyện này ngươi đọc chưa kỹ”.

“Tiểu thư, vậy ngài đọc kỹ chắc?”, Hồng Trù đứng một bên lên tiếng “Người đọc trong sách thấy mấy người phụ nữ này vì tình lang của mình mà không từ thủ đoạn, người không hiểu được gì sao?”

“Haha, ta cũng không có tình lang, thì không từ thủ đoạn để làm gì?”, Hiểu Nguyệt gõ đầu Hồng Trù nói, “Bảo bối, ngươi cũng đừng đem những tình tiết trong sách liên hệ với Hoàng cung này. Nhớ kỹ, chúng tab a người ở trong cung vốn là khác loại, chỉ là khách. Trong cung xảy ra chuyện gì đối với chúng ta cũng không quan hệ. Chuyện hôm nay là do ta nhất thời xúc động mới cùng Lý quý phi làm mất hòa khí. Cho nên, ngày mai nếu như, ta chỉ nói là nếu như Lý quý phi có đến Chiêu Dương cung, ta sẽ coi như không có chuyện gì xảy ra, tiếp tục giữ hòa khí với nàng, chúng ta tiếp tục là cỏ dại ven đường, dù có việc gì cũng không đến phiên chúng ta lên tiếng”.

“Tiểu thư, người thật sự muốn như vậy mà qua cả đời trong cung?”, Hồng Trù nhẹ giọng hỏi, “Mới vừa rồi nghe tiểu thư cùng Lạc hoàng tử nói chuyện, hình như Tiểu thư rất thích du sơn ngoạn thủy?”

“Ack,… haha, việc này để sau hãy nói”, Hiểu Nguyệt không muốn tiếp tục nói về chuyện này, “tốt lắm, tốt lắm, giờ ta muốn ngủ, nhanh chóng trở về CHiêu Dương cung đi”.

“Nhưng tiểu thư, Du viên hội còn chưa kết thúc mà”, Thanh Trúc có lòng tốt mà nhắc nhở Hiểu Nguyệt.

“Kệ nó có kết thúc hay là chưa kết thúc”, Hiểu Nguyệt phất tay, bắt đầu bước khỏi lương đình, “Ngủ vốn là việc lớn nhất, bây giờ ai làm phiền ta, ta sẽ ăn thua đủ với người đó”. Dù sao mọi việc đều đã giao cho Lý Thiên Nhu và các phi tần, Hiểu Nguyệt cũng không rảnh mà đi xem các nàng muốn làm gì.

“Nếu như là Trẫm làm phiền thì sao?”

Một giọng nói quen thuộc lạnh lùng bay tới làm cho Hiểu Nguyệt phải dừng bước. Hắn…hắn tại sao lại tới đây? Hắn đến đây đã bao lây, mới vừa rồi nàng cùng Hồng Trù và Thanh Trúc nói chuyện, hắn đã nghe được gì? Hiểu Nguyệt nghĩ đến việc Đàm Văn Hạo đã nghe hết những lời vừa rồi toàn thần bắt đầu lạnh, nếu như hắn đã nghe hết thì cuộc sống yên tĩnh của mình chỉ sợ phải kết thúc! Thử nghĩ, có vị Hoàng hậu nào xem việc đấu tranh trong hậu cung như một vở kịch, còn khoa trương nói muốn làm cỏ dại ven đường? Nếu như hắn lại hiểu nhầm thành việc mình muốn tọa sơn quan hổ đấu (1), ở giữa ngồi đợi ngư ông đắc lợi (2), hắn có thể cho rằng mình là một người có thâm cơ sâu xa, hơn nữa dựa vào thế lực và nhân phẩm của Đỗ Khang Viễn, chỉ sợ cuộc sống sau này hắn càng thêm chán ghét chính mình.

Lấy lại bình tĩnh, Hiểu Nguyệt dùng vẻ mặt tự nhiên xoay người, cúi đầu hướng Đàm Văn Hạo thi lễ: “thần thiếp xin thỉnh an Hoàng thượng”, sau đó liếc nhìn Hồng Trù và Thanh Trúc, hai nha đầu này đã sớm quỳ trên mặt đất.

“Miễn lễ”, Đàm Văn Hạo đi vào lương đình, ngồi xuống, sắc mặt bình tĩnh, thản nhiên nói, “Hoàng hậu lưu lại bồi Trẫm nói chuyện đi”.

Ack, hắn tự nhiên ở đâu nhảy ra diễn chung vậy trời? “Tuân lệnh”, Hiểu Nguyệt thuận theo lời nói mà ngồi đối diện Đàm Văn Hạo. Có điều nàng chỉ ngồi đó, hai tay đặt nhẹ trên gối, cúi đầu nhìn chằm chằm bàn đá, đợi Đàm Văn Hạo nói tiếp. Hồng Trù và Thanh Trúc ở một bên, Lưu công công đi theo Đàm Văn Hạo cũng đứng một bên.

“Trẫm làm phiền Hoàng hậu sao?”, Đàm Văn Hạo tiện miệng hỏi, quay đầu nhìn Lưu công công nói “Các ngươi lui xuống trước đi”.

“Tuân lệnh”, Lưu công công, Hồng Trù cùng Thanh Trúc lĩnh mệnh đi xuống, chỉ còn lại Đàm Văn Hạo và Đỗ Hiểu Nguyệt. Mà Hồng Trù trước khi rời đi còn nhìn Hiểu Nguyệt nhướng nhướng mày, ý bảo Hiểu Nguyệt phải tận dung tốt thời cơ. Đáng tiếc Hiểu Nguyệt không nhìn thấy vì trong đầu nàng đang suy nghĩ thật hỗn loạn.

Việc này trả lời sao đây? Ôi, những lời vừa rồi hắn nghe không ít, hay là cứ thành thật trả lời đi. “Dạ vâng”, suy đi nghĩ lại, cuối cùng Hiểu Nguyệt chỉ trả lời đơn giản, mắt vẫn nhìn chằm chằm vào bàn đá.

“Hoàng hậu hình như không muốn cùng Trẫm nói chuyện?” Đàm Văn Hạo ngữ khí có vẻ thản nhiên nhưng Hiểu Nguyệt lại cảm thấy có vài phần bất mãn.

“Không, không có”, dù cho hắn là Hoàng đế, Hiểu Nguyệt cũng không chịu thua kém mà ngẫng đầu lên, chống lại ánh mắt của hắng, sau đó nở một nụ cười xã giao “có thể cùng hoàng thượng nói chuyện là phúc phận của thần thiếp, thần thiếp chỉ là thấy hoàng thượng liền kích động, mà kích động rồi liền không biết phải nói gì”.

“Thật không? Nhưng tại sao Trẫm lại không thấy Hoàng hậu bị kích động?”, ánh mắt mắt hắn nhìn vào gương mặt của Hiểu Nguyệt đánh giá, rõ ràng không tin lời nàng nói.

Ack, kích động? Thật ra, mình từ ngàn năm tự nhiên đến hoàng cung này còn chuyện gì có thể làm ình kích động được nữa? Cho nên muốn biểu hiện kích động thật là khó diễn quá, nhưng đã lỡ nói như vậy rồi không biểu hiện chút kích động cũng không được. Ừ, cứ tưởng tượng đang trong giờ làm việc mà mình ngủ gục trước mặt cấp trên, ngủ thật sâu, thật ngon… Chết, sao tự nhiên càng nghĩ tới càng cảm giác muốn ngủ vậy? Chẳng lẽ nghĩ tới hiện đại cũng không còn kích động được nữa? Ack, nguy rồi, hình như mình càng ngày càng muốn ngủ, hơn nữa đầu óc cũng bắt đầu mơ màng.

“Hoàng hậu buồn ngủ rồi?”, Đàm Văn Hạo thấy Đỗ Hiểu Nguyệt đàng nhìn mình chăm chút, tự nhiên bắt đầu không để ý đến hình tượng tự nhiên ngáp một cái – nàng dám trong nháy mắt đã quên mất mình, vốn là nàng thật sự rất mệt hay là đang nghĩ tới việc gì làm cho nàng buông lỏng cách giác?

“Ừ…”, Hiểu Nguyệt vô thức trả lời, nhưng lập tức nhớ tới mình đang ở đâu, vội vàng đổi giọng “Xin hoàng thượng thứ tội thần thiếp thất thố, chỉ là…”

“Là Trẫm làm liên lụy, nàng trở về CHiêu Dương cung đi”, Đàm Văn Hạo mở miệng nói, hắn không muốn cũng một người mắt đã mở hết lên nói chuyện.

“Tốt quá…tuân lệnh Hoàng thượng, tạ ơn Hoàng thượng. Vậy thần thiếp cáo lui”, Hiểu Nguyệt trong lòng thầm khinh thường chính mình, sau đó đứng lên phúc lễ với Đàm Văn Hạo.

“Hoàng hậu, nàng có thể làm đúng theo lời nói, cả đời ở trong cung bồi bên cạnh Trẫm?” Đàm Văn Hạo đột nhiên cất tiếng hỏi.

“Ách…” hắn…hắn tại sao lại hỏi như vậy? Chờ một chút, mình nói những lời này lúc nào? Hình như là có nói với Lạc hoàng tử, nhưng đó chỉ là lời nói xã giao không có ý gì khác, không nghĩ tới, chỉ là một câu nói vô tâm, tự nhiên làm cho nhân vật chính nghe thấy. Thật là thất sách?

“Đương nhiên rồi! Nếu như Hoàng thượng không có mang thần thiếp đuổi ra cung, thần thiếp còn có thể đi đâu được?”, Hiểu Nguyệt thẳng thắn nói, đồng thời đem vấn đề vứt trả lại cho Đàm Văn Hạo.

“Đuổi ra cung?”, Đàm Văn Hạo nhẹ nhàng lập lại lời của Hiệu Nguyệt, “vì sao Hoàng hậu lại cho rằng Trẫm sẽ đem nàng đuổi ra cung? Nàng đối với ngôi vị Hoàng hậu hình như rất khinh thường?”

“Haha, Hoàng thượng, thần thiếp không thích đùa cợt, hơn nữa cũng đã qua tuổi thích đùa rồi”, Hiểu Nguyệt quyết định thẳng thắn, luôn mang một bộ mặt giả dối thật rất mệt mà tâm cũng bắt đầu mệt. Chống lại ánh mắt Đàm Văn Hạo, nàng thản nhiên nói “Hoàng thượng, mặc dù thần thiếp không biết chuyện trong triều nhưng cũng có thể đoán ra một hai phần, Hoàng thượng vì sao vắng vẻ thần thiếp, tương lại sẽ mang thần thiếp đánh vào lãnh cung hay là đuổi ra khỏi cung, sợ rằng Hoàng thượng đã có quyết định rõ ràng rồi. Có một số việc, mọi người làm bộ mơ hồ một chút mới tốt, không nhất định cứ mang ra mà nói cho rõ ràng. Cho nên mời Hoàng thượng coi như không có nghe thấy Đỗ Hiểu Nguyệt hôm nay nằm mộng nói, việc gì cũng chưa từng nghe qua, hoặc giả bộ như chưa từng gặp qua người tên Đỗ Hiểu Nguyệt này. Còn Đỗ Hiểu Nguyệt sẽ an tĩnh mà làm hoàng hậu của người, cũng an tĩnh mà chờ Lý quý phi hoặc Đồng quý phi tới đón thủ Chiêu Dương cung”.

Nói xong, Hiểu Nguyệt xoay người rời đi, bây giờ nàng không có tâm trạng tiếp tục ngồi đây, hiện tại mọi chuyện đã nói rõ, bản thân cũng chẳng có ý gì với hoàng đế nên không muốn nhìn mặt hắn.

“Đỗ Hiểu Nguyệt”, Đàm Văn Hạo lạnh giọng gọi lại, đồng thời đứng lên đi tới trước mặt nàng mỉm cười hỏi, “Đỗ Hiểu Nguyệt, nàng cho rằng sau này nàng có thể an tĩnh mà sống trong cung sao? Không nói đến việc nàng tàng trữ cấm thư vi phạm cung quy, mà hôm nay nàng làm cho Lý quý phi mất mặt, nàng cho rằng sau này còn có thể bình yên sống tiếp hay sao?”