Hiểu Tuyết ngồi một chỗ trong phòng, nhíu mày suy nghĩ, vẻ mặt đầy tâm sự. Ánh mắt đau khổ của Trần Ngự Phong ám ảnh nàng vô cùng. Hắn không có lỗi, lỗi là ở người sinh ra hắn – bà ta quá độc ác tàn nhẫn, bất chấp thủ đoạn để đạt được mục đích. Xem hắn đau khổ như vậy trong lòng nàng trào lên một nỗi xót xa khó tả, mười năm quá hắn đã đau đớn đến chừng nào, cô độc đến chừng nào khi không một ai thấu hiểu. Con người ta không có quyền lựa chọn người sinh ra mình, hắn cũng vậy, dù độc ác tới độ nào thì cũng là mẫu hậu của hắn, người đã mang nặng đẻ đau sinh ra hắn. Hắn không có quyền hận bà ta, vì thế hắn chỉ có thể tự trách mình, âm thầm chịu đựng nỗi đau tinh thần ghê gớm. Thiên hạ đồn rằng Hoàng đế Trần Ngự Phong là kẻ vô tình, băng lãnh, 15 tuổi lên ngôi Hoàng đế. Lên ngôi 3 năm đã nam chinh bắc phạt lấn đất Bắc Chu, uy hiếp Bắc Tề, buộc Tây Lương thần phục. Kẻ mà các lão tướng thành danh chỉ gặp một lần cũng vừa kính vừa sợ…

Binh!

Trần Ngự Phong đạp cửa thản nhiên bước vào cắt đứt dòng suy nghĩ của nàng. Khuôn mặt tuấn tú phảng phất nét đẹp cao quý của bậc đế vương. Nhưng trên tất cả chính là đôi mắt âm u,tia nhìn phức tạp dõi thảng vào nàng. Ngửi được toàn thân hắn đầy một mùi rượu, Hiểu Tuyết trong lòng cả kinh, thận trọng nhìn hắn:

– Ngươi tới đây làm gì?

– Hoàng cung này là của ta, ta thích đến thì đến thích đi thì đi, không đến lượt nàng quản! – Trần Ngự Phong nhìn nàng, trên mặt không có một tia biểu tình.

– Ngươi uống rượu, ta không nói chuyện với ngươi. Ngươi ra ngoài đi, ta mệt rồi muốn đi nghỉ! – Nàng quay lưng lại với hắn, muốn nằm xuống giường. Chuyện hôm nay quả thực đau đầu khiến nàng rất mệt mỏi.

Trần Ngự Phong không nói không rằng đem nàng ôm vào trong ngực, mắt nhắm lại:

– Tiểu Tuyết Nhi! Ta cũng rất mệt mỏi, mười năm qua ta thực sự rất mệt mỏi!

Hiểu Tuyết không nhúc nhích nằm im trong lòng hắn, nâng mắt nhìn gương mặt tuấn mĩ tràn đầy đau khổ. Đây mới chính là con người thật của Trần Ngự Phong sao?

Một tâm hồn bị chính mẫu hậu mình làm thương tổn sâu sắc.

Một tâm hồn tràn ngập nỗi đau, sự thống khổ và dằn vặt.

Ẩn đằng sau vẻ ngoài băng lãnh, tàn khốc… Hắn đã mang lớp mặt nạ này suốt mười năm qua, chịu nhiều đau khổ tới chừng nào?

Nhẹ nhàng giơ tay lên muốn chạm vào gương mặt tuấn mĩ tuyệt luân không tì vết. Chính vì cái gì lòng nàng lại thấy đau như vậy? Nàng đang đau lòng vì hắn ư? Lẽ nào nàng đã thích hắn?

Thầm mắng chính mình nghĩ ngu ngốc, nàng vừa rồi nghĩ cái gì? Thích? Nàng nư thế nào có thể dùng chữ thích này? Hiểu Tuyết định thu tay về, đột nhiên Trần Ngự Phong mở mắt, nắm lấy tay nàng:

– Tiểu Tuyết Nhi, thật ra nàng là ai?

– Ta là ai ngươi còn không biết sao? Không lẽ ngươi cũng giống như Thái hậu, nghĩ ta là oan hồn trở về báo oán?

Nhìn Trần Ngự Phong gương mặt biểu lộ đau thương, nàng lại không đành lòng động đến vết thương lòng của hắn, ôn nhu nói:

– Ta là ta, sống không đổi tên chết không đổi họ. Ta biết ta rất giống Nhiếp phu nhân nhưng ta và bà ấy thực không có quan hệ – Làm sao mà có quan hệ được trong khi nàng là người của ngàn năm sau. Nếu có thì cùng lắm nàng là kiếp sau của Nhiếp Tiểu Thiện, cũng có thể lắm, tình tiết này trong tiểu thuyết xuyên không đâu có thiếu.

Trần Ngự Phong chăm chú nhìn biểu hiện có chút kì quái trên gương mặt nàng hỏi:

– Cho ta biết tại sao nàng biết được chuyện của Nhiếp phu nhân?

– Hai ngày trước Triệu mama nói cho ta biết!

Trần Ngự Phong sửng sốt nhìn nàng, sau đó không hỏi gì thêm, ôm nàng nằm xuống giường.

– Đừng nói với ta là ngươi muốn ngủ lại đây nhá! Ta mệt lắm không tiếp ngươi đâu! – Hiểu Tuyết nằm trong lòng hắn, ngước đầu lên hỏi.

– Yên lặng và ngủ đi!

– Có ngươi ở đây ta không ngủ được!

– Nàng không ngủ vậy đừng trách ta! – Trần Ngự Phong trừng mắt nhìn nàng, môi mang ý cười hơi nhếch lên, vẻ mặt tà mị không chịu nổi.

Nàng cũng không thèm đôi co nhiều với hắn, nhắm mắt lại thức thời mà ngủ. Chỉ một lát hơi thở đã đều đều…..